Cứ thế lời đồn nhanh chóng vang xa đến khi hoàng thượng và Hy quý phi biết chuyện thì đã quá muộn rồi, mặc dù hoàng thượng cho người ép xuống cũng không được.
Bản thân Mặc Đình Viễn đã không thích sự bắt ép, đã không đồng ý cuộc ban hôn này nên càng ngày càng bài xích nàng hơn.
Trước đó Y còn cảm thấy nàng là một tia nắng rực rỡ, là một người nhân hậu nhưng ai ngờ đâu nàng qua lời đồn nàng lại là một người độc ác đến như thế, tuy nhiên chàng cũng không tin tưởng nhiều cho lắm.
Lần đầu tiên Y gặp nàng trong cung là lúc nàng đang chôn cất một chú chim nhỏ bị chết vì gặp mưa, nàng lúc đó khóc rất thê lương khiến cho chàng cũng có chút đau lòng.
Lần thứ hai gặp lại, nàng đang ở ngự hoa viên, nụ cười của nàng như tia nắng chiếu sáng tâm hồn của Y.
Thế nhưng Dạ Cẩn Niên lại dựng lên cho nàng một câu chuyện đó là trước mặt mọi người Mặc Đình Viễn đã xúc phạm và nói lời không hay về nàng ra sao .
Bản thân Dạ Minh Châu lúc đó vô cùng ngô nghê, tin tưởng tuyệt đối vào tam tỷ của mình, dù sao hai người cũng đã có gần năm năm bên nhau.
Nàng vô cùng chán nản và buồn bã, ngày đêm trốn mình trong phòng luyện chữ, chơi đàn không muốn ra gặp ai.
Từ một cô nương hoạt bát nay bỗng chốc trở nên u sầu, nàng chỉ gặp và tin tưởng một mình tam tỷ.
Ngày ngày được tam tỷ trở về kể lại những tin tức về chàng, luôn luôn lo sợ xem chàng có ghét mình hay không, tâm lý thiếu nữ lúc này vô cùng mỏng mạnh.
Điều này khiến cho Hy quý phi cùng hoàng thượng vô cùng lo sợ.
Ai ngờ đâu sáng ngày hôm đó Dạ Cẩn Hiên hớt hải trở về gặp nàng nói :
"Bát muội, bát muội không hay rồi Mạc công tử đã có ý trung nhân, muốn từ hôn với muội, bây giờ phải làm sao ?, nếu từ hôn thì cuộc sống sau này của muội sẽ thế nào, phụ hoàng chắc chắn sẽ tức giận e rằng tính mạng của Mạc công tử sẽ nguy hiểm ".
Dạ Minh Châu một thoáng sững sờ, nàng không biết phải làm sao, nàng vô cùng dựa dẫm vào vị tam tỷ này liền hỏi :
" Bây giờ muội phải làm thế nào, muội thật sự không biết ".
Ánh mắt Dạ Cẩn Hiên lóe lên sự độc ác, nếu như bát muội chết thì Hy quý phi sẽ toàn tâm toàn ý với một mình nàng, nàng sẽ là công chúa tôn quý, có thể gả cho Mạc Đình Viễn làm thê tử.
Nàng gạt bỏ chút lương tâm còn xót lại nói :
"Tỷ cho người theo dõi hiện giờ Mạc công tử cùng nữ nhân ấy đang hẹn nhau trên núi, bây giờ chúng ta xuất cung có lẽ vẫn còn kịp, biết đâu nghe muội khuyên Viễn ca ca của muội sẽ đổi ý thì sao ".
Minh Châu nghe thấy thế thì chẳng kịp suy nghĩ liền cùng tam tỷ xuất cung.
Lưu quốc vo cùng cởi mở cho nên nữ nhi chưa xuất giá có thể trực tiếp xuất cung giống như các hoàng tử.
Tuy nhiên bởi vì Minh Châu được hoàng thượng vô cùng sủng ái cho nên nàng đi đến đâu cũng có một đội ám vệ bảo vệ riêng.
Điều này là điều mà khiến cho Dạ Cẩn Niên phải suy nghĩ mưu kế nát óc ra để hãm hại nàng.
Khi ngựa đến chân núi thì Minh Châu vội vàng xuống ngựa và đi lên, nhưng Dạ Cẩn Niên đã ngầm nói bóng gió với nàng nếu có ám vệ theo cùng sợ rằng Mạc Đình Viễn sẽ hiểu lầm rằng nàng đi bắt gian đến lúc đó sự tình sẽ khó giải quyết hơn.
Minh Châu nghe thấy thế cũng cảm thấy hợp lý liền để tất cả ám vệ cùng cung nữ thân cận là A Đào và A Tuyết đợi ở dưới chân núi duy chỉ có A Nhược là được theo cùng.
Bởi lẽ A Nhược là cung nữ của Dạ Minh Châu nhưng đã bị Dạ Cẩn Niên dùng bí mật mua chuộc nên nàng ta, cần một người đi theo để làm chứng là nàng ta vô tội.
Minh Châu đi được vài bước đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bản thân nàng rất ít khi vận động nên nhất thời không thích nghi kịp.
Dạ Cẩn Niên nhìn đoạn đường phía trước mà mỉm cười gian xảo, nàng ta đã tính toán rất kỹ chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi là sẽ đến vách núi nhỏ, lúc đấy kế hoạch của nàng sẽ thành công mỹ mãn.
Dạ Minh Châu nghỉ ngơi một chút lại lập tức đi tiếp, sợ rằng mình lên chậm sẽ bỏ qua cơ hội gặp chàng, vừa đúng với kế hoạch độc ác của Dạ Cẩn Niên.
Nàng đi mãi cuối cùng cũng đến nửa chặng đường, ngay tại vách núi mà chẳng thấy Viễn ca ca cùng nữ tử đó đâu.
Dạ Minh Châu mệt mỏi định quay đầu kêu tam tỷ đi xuống thì nàng bất ngờ bị tam tỷ đẩy xuống vách núi.
Trước khi rơi xuống nàng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của tam tỷ và nụ cười lạnh lùng của nàng ta, nàng không hiểu không hiểu vì sao tỷ ấy lại làm như vậy, gió lạnh buốt mang tai nàng bị vách núi nhọn chọc vào người cảm giác đau thấu tim can, nàng dần mất đi ý thức không biết gì nữa.
Dạ Cẩn Niên cười to quay lại nói với A Nhược, ngươi biết trở về phải nói điều gì chứ, A Nhược đứng run rẩy vội quỳ xuống run rẩy nói :
"Bát công chúa vì lời đồn vang khắp kinh thành nên một chút bi thương dâng tràn đã nhảy xuống vách núi tự tử rồi ạ !" .
Dung Cẩn Niên nhìn bầu trời xa xa mà mỉm cười, hạnh phúc đang chờ nàng phía trước.