"Xoạt!"

Gần như là trong nháy mắt Bao Chửng mở ra trực tiếp, Diệp Húc, Quách Tương và Hinamori Amu liền xuất hiện ở trong rừng cây cách đó không xa.

Quách Tương ôm lấy cánh tay Diệp Húc, cao hứng nói: "Diệp Húc đại ca ca, Tương Nhi nhớ ngươi muốn chết."

Rồi lại nói với tiểu nữ hài mặc một thân quần áo màu hồng, đội chiếu mũ nhỏ màu hồng: "Oa! Amu, ngươi thật là đáng yêu!"

Dứt lời, ôm lấy Hinamori Amu.

Hinamori Amu nghe thế, trong lòng phi thường cao hứng, mặt cũng là có chút đỏ bừng.

Nhưng, chẳng qua là "Hừ " nhẹ một tiếng, một bộ dáng vẻ hết sức khinh thường đối vớiloại khích lệ này.

Lúc này, chúng "Cương thi " tựa hồ nghe đến tiếng vang, lao nhao xoay người, giương nanh múa vuốt, phóng đi hướng bọn họ.

Hinamori Amu nơi đâu từng gặp tràng diện, mặt không khỏi có hơi trắng bệch.

Mà Quách Tương thì ghét bỏ nói: "Những thứ này có phải là độc nhân không? Lớn lên thật xấu. Amu không cần lo lắng, Diệp Húc đại ca ca sẽ bảo vệ chúng ta."

"Oong!"

Chỉ thấy hai tròng mắt Diệp Húc chợt lóe ánh sao.

Tất cả độc nhân liền giống như quả bóng xì hơi, đồng thời ngã trên mặt đất.

Tiếp theo, Diệp Húc khom lưng vỗ nhẹ một chưởng lên người độc nhân.

Lập tức, vị trí vết thương của độc nhân, chảy ra từng luồng máu đen.

Diệp Húc thấy vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Bao Chửng, xuống đây đi."

Bao Chửng không chần chờ chút nào, bay thẳng đến dưới tàng cây.

"Bao Chửng, ngươi điên rồi? Thật sự muốn đi xuống? " Công Tôn Sách kêu lên.

"Đã không còn nguy hiểm. " Bao Chửng đáp.

Công Tôn Sách cắn răng, cũng bò xuống theo.

"Chúa Cứu Thế đại nhân, Tương Nhi cô nương, Amu cô nương, chào các ngươi. " Bao Chửng ôm quyền nói.

Diệp Húc không khỏi liếc mắt đánh giá Bao Thanh Thiên từ trên xuống dưới.

Hắn da ngăm đen, ngũ quan miễn cưỡng coi như là đoan chính.

Nhưng, vết sẹo hình dạng trăng khuyết rất lớn trên trán kia, khiến cho trị giá nhan sắc của hắn giảm xuống theo cấp số nhân. Thậm chí, có thể nói là rất xấu.

Quách Tương không nhịn được nói: "Sao vết sẹo hình mặt trăng lại khác với trong phim thế?"

Bao Chửng hiển nhiên hiểu được ý của Quách Tương, vốn là mặt ngăm đen, mơ hồ càng đen thêm vài phần.

Hồi lâu, mới nghẹn ra một câu nói, nói: "Phim truyền hình... là hư cấu."

Diệp Húc cười nói: "Cái sẹo của ngươi quả thật không dễ nhìn, đợi về sau ta sẽ giúp ngươi xóa đi."

Con mắt Bao Chửng nhẹ nhàng phát sáng, kích động nói: "Thật sự có thể xóa sao?"

"Dĩ nhiên! " Diệp Húc khẳng định nói.

Công Tôn Sách luôn lo lắng "Cương thi" sẽ đột nhiên nhảy dựng lên cắn chính mình một ngụm.

Kết quả, Bao Chửng bọn họ khen ngược, thế nhưng lại thảnh thơi bàn về vết sẹo.

Công Tôn Sách rốt cuộc không nhịn được nói: "Để lúc khác nói về chuyện vết sẹo đi, rời khỏi nơi này rồi nói sau."

Bao Chửng gật đầu, tạm thời ném chuyện vết sẹo đến tận sau ót.

Ngược lại, nhìn về phía quan binh và 27 tên dân chúng nằm trên mặt đất, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.

Diệp Húc ung dung nói: "Yên tâm đi.

Ta đã hiểu về độc trên người bọn họ, chỉ còn chút ít vết thương ngoài da, không bao lâu, bọn họ liền tỉnh."

Bao Chửng vội ôm quyền, cảm kích nói: "Tạ ơn Chúa Cứu Thế đại nhân."

Diệp Húc không thèm để ý nói: "Ta cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ. Được rồi, đi thành Lư Châu trước xem thử đi."

"Vâng, bên này mời. " Bao Chửng nói.

Dọc theo đường đi, Quách Tương tựa như con chim sẻ nhỏ, líu ríu, giật chân sáo, thập phần vui vẻ.

...

Nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên.

Đội Trưởng Đội 5: Những thứ kia chính là độc nhân sao? Hình như mất đi ý thức của mình, không biết là khống chế như thế nào, ta thật sự muốn nghiên cứu một chút.

Hoa Đà: Đến tột cùng là loại thuốc độc gì mà lại có thể làm cho người ta biến thành cái dáng vẻ kia, quả nhiên là bá đạo đến cực điểm.

Hồng Hướng Dương: bản thân ta lại không có chú ý tới độc nhân. Nhưng, ta biết Chúa Cứu Thế đại nhân thật sự là quá tốt, Bao Chửng trong phim truyền hình dùng người đẹp trai như vậy, Bao Chửng thật sự thì...

Ta Muốn Làm Hokage: Quá xấu rồi, ngay cả một phần mười sự đẹp trai của ta cũng không bằng, bây giờ ta đã không mươn thừa nhận hắn là tiểu đệ của ta nữa rồi.

Bao Chửng:...

(Chẳng lẽ, xấu liền không có nhân quyền sao? Quả nhiên, đây là một cái thời đại xem mặt.... !)

Nữ Hiệp: Bao Chửng đừng khóc, đợi Chúa Cứu Thế ca ca trị lành sẹo trăng sáng cho ngươi, là có thể trở nên đẹp trai rồi.

Bao Chửng đi lại ở trên đường nhỏ thấy vậy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc, trở nên kiên định và nóng bỏng lên.

"Cộp cộp cộp!"

Lúc này, một đám độc nhân từ đàng xa nhanh chân lao đến.

Bọn họ mở ra cái miệng dữ tợn, phát ra tiếng gào thét trầm thấp, tựa như dã thú đói bụng hồi lâu, đột nhiên thấy được thức ăn mỹ vị, hưng phấn tới cực điểm.

"Nơi này sao có thể có cương thi? Bao Chửng, còn có mọi người... Chạy mau a! " Công Tôn Sách hoảng sợ kêu lên, xoay người liền chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng, rất nhanh Công Tôn Sách liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, một giây trước "Cương thi" còn hung thần ác sát, một giây sau, liền đồng thời ngã trên mặt đất, hoàn toàn không có tiếng động.

Tiếp theo, Diệp Húc đi đến phía trước vỗ nhẹ nhẹ một chút đám độc nhân, rồi sau đó nói: "Đi thôi."

Công Tôn Sách thấy vậy, trong lòng rất là kinh hãi.

Chẳng qua, ngay sau đó, hình như hắn nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc, liền trở nên kích động.

Hiển nhiên, Công Tôn Sách đã đoán được Diệp Húc có thể hàng phục "Cương thi " rồi!

Sau đó, Lư Châu thành có thể vượt qua lần nguy cơ này rồi.

"Cộp cộp cộp!"

Rất nhanh, Công Tôn Sách liền xác nhận phỏng đoán trong lòng.

Mỗi một đoạn đường, sẽ có "Cương thi " đã chạy tới công kích chính mình.

Nhưng, mỗi một lần, không hiểu vì sao tất cả đều ngã trên mặt đất.

Thấy vậy, thần sắc lo lắng trên mặt Công Tôn Sách, dần dần biến thành sắc mặt vui mừng.

Diệp Húc thản nhiên nói: "Đừng cao hứng quá sớm."

Xa xa phía bầu trời, ở ánh nắng chiều chiếu xuống, nhuộm thành một mảnh máu đỏ.

Mấy người đi ra khỏi rừng cây, đứng ở trên một ngọn núi nhỏ, giương mắt là có thể nhìn thấy trọn vẹn Lư Châu thành.

Trước kia, thời gian này, hẳn là phần lớn dân chúng đã về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng, lúc này, lại mơ hồ thấy vô số bóng người, ở dưới chân núi, trên đường phố, trên nóc nhà... Không ngừng đung đưa.

Ngay tại lúc đó, bên trong thành Lư Châu, vang lên một trận tiếng gầm.

Một loại dự cảm xấu xuất hiện ở trong lòng Công Tôn Sách và Bao Chửng.

Dưới chân núi, độc nhân đung đưa thân thể, rất nhanh cảm ứng được đám người Diệp Húc tồn tại, lao nhao mãnh liệt xoay người, nhe răng trợn mắt, muốn xông lên núi.

Diệp Húc lại giống như không nhìn thấy những độc nhân này, mặc cho bọn họ tùy ý vọt tới, chẳng qua là dùng một đôi con ngươi lóe ra tinh mang, nhìn cả tòa thành Lư Châu.

Đang lúc độc nhân sắp bắt được Diệp Húc, hắn đột nhiên cất giọng nói: "Đứng vững vàng!"

"Xoạt!"

Trong phút chốc, Diệp Húc, Quách Tương, Hinamori Amu, Bao Chửng và Công Tôn Sách tiêu thất ngay tại hư không.

Chỉ còn lại có một đám độc nhân, mờ mịt đung đưa thân thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play