"Vụt!"
"Vụt!"
Rất nhiều binh lính của đội quân Mông Cổ trúng tên ngã xuống đất.
Mà đám quân Mông Cổ vẫn không ngừng bước chân, đã tiến tới dưới thành.
Bọn họ hoặc bắn tên, hoặc xô cửa, hoặc trèo tường...
Rất nhanh, liền chiến đấu cùng tướng sĩ thành Tương Dương.
Gào thét trận trận, máu tươi ngập tràn.
Số lượng tướng sĩ thành Tương Dương có hạn, mà phần lớn đều mỏi mệt không chịu nổi, nơi nào địch nổi đại quân Mông Cổ tinh lực dồi dào?
"Ha ha ha! Thành Tương Dương, hôm nay liền sẽ sụp đổ!" tướng sĩ kim giáp ngửa mặt lên trời cười to.
"Ngươi cao hứng quá sớm!"
"Quách Tĩnh, chúng ta đi thôi."
"Tĩnh Nhi, ta tới giúp con!"
"A Di Đà Phật."
Từng tiếng nói truyền đến từ đàng xa.
Tiếp theo, những người quanh thân tản ra hơi thở mạnh mẽ, nhanh chóng đi đến.
Con ngươi Quách Tĩnh hơi phát sáng, hưng phấn nói: "Nhạc phụ, Nhất Đăng đại sư, Chu đại ca... Các ngươi đã tới!"
Tướng sĩ kim giáp vẫn lơ đễnh, cười lạnh nói: "Tân Khách đại nhân sớm đã có dự đoán trước, các ngươi tới thì như thế nào? Chịu chết mà thôi!"
"Bắt lấy bọn hắn!"
"Cộp cộp cộp cộp!"
Mười mấy tướng sĩ ngân giáp giơ cao đại đao và trường thương, công kích tói phía đám người Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng đại sư và Chu Bá Thông.
"Nhất Dương Chỉ!"
"Tả Hữu Hỗ Bác Quyền!"
"Hoa Đào Lạc Ảnh Phi Thần Kiếm!"
...
Đám người Hoàng Dược Sư võ công cao cường, nhưng tướng sĩ ngân giáp cũng hết sức không tầm thường, hơn nữa, hình như còn vô cùng hiểu rõ về võ công của bọn hắn.
Đồng thời, tướng sĩ ngân giáp còn có thể tạo thành một loại chiến trận cường đại, ép cho đám người Hoàng Dược Sư phải liên tục rút lui.
Thậm chí, còn để lại rất nhiều vết thương lớn nhỏ ở trên người bọn họ.
"Không tốt!" Quách Tĩnh trầm giọng quát, tung người muốn lao đến phía dưới chân thành.
Lúc này, Quách Tương lại ngăn cản Quách Tĩnh, nói: "Phụ thân, cha bị thương, để con tới giúp."
Quách Tương cũng không đợi Quách Tĩnh trả lời, liền nhảy xuống dưới thành.
Chỉ để lại Quách Tĩnh ở tại chỗ, gấp gáp gào lên: "Tương Nhi, mau trở lại, con không phải là đối thủ của bọn họ! Mau trở lại!"
Song, ngay sau đó, Quách Tĩnh lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, sau khi Quách Tương hạ thành, không ngừng huy kiếm với tướng sĩ ngân giáp vô cùng cường đại, kiếm khí cuồn cuộn chảy ra.
Tiếp theo, một đám tướng sĩ ngân giáp tựa như cây cải củ khổng lồ, liên tiếp té trên mặt đất, máu tươi văng khắp nơi, trực tiếp bị mất mạng.
Căn bản không hề có chút khó khăn nào.
Đám người Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng đại sư và Chu Bá Thông đều trợn tròn mắt nhìn.
"Chuyện gì thế này... Phía dưới thậy sự là Tương Nhi sao? " Quách Tĩnh có phần không dám tin hỏi.
"Phải... Hình như là Tương Nhi thật. " Hoàng Dung có phần lắp bắp nói.
...
Tướng sĩ kim giáp trừng to mắt, quát lên: "Ngươi là người phương nào?"
"Là người sẽ giết ngươi! " Quách Tương trả lời, đồng thời nàng nhảy vọt lên, huy kiếm về phía tướng sĩ kim giáp.
Tướng sĩ kim giáp vung trường thương kêu rên: "Chán sống!"
"Keng!"
Thương và kiếm va chạm vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, gió thổi tứ tán, nhấc lên một mảnh bụi mù.
Tướng sĩ kim giáp lui về sau một bước, Quách Tương thì lui về sau ba bước.
Vị tướng sĩ kim giáp này lại có tu vi hết sức không tầm thường.
"Không nghĩ tới Tương Dương nưng lại xuát hiện một cường giả trẻ tuổi thế này, chẳng qua, không sao cả, ta đây sẽ bắt ngươi lại! " tướng sĩ kim giáp dứt lời, liền chuẩn bị giơ trường thương, lần nữa đâm tới phía Quách Tương.
"Xoạt!"
Lúc này, bên cạnh Quách Tương đột ngột xuất hiện ba người.
Chính là Diệp Húc, Tần Thủy Hoàng và Shanks.
Quách Tương cao hứng goih: "Chúa Cứu Thế đại ca ca!"
Lúc trước xem phát sóng trực tiếp, Diệp Húc đã bị bộ dáng khả ái đáng yêu của Quách Tương hấp dẫn.
Hôm nay, tận mắt thấy nàng, mới phát hiện nàng còn khiến người ta yêu thích hơn cả trong video.
Hai má lúm đồng tiền, răng nanh nhòn nhọn, mái tóc đen dài, gương mặt giống như búp bê... làm cho Diệp Húc có loại xúc động muôn ôm nàng về nhà, che chở một phen.
"Nơi này chính là thế giới Thần Điêu Hiệp Lữ sao? Quả nhiên, khác biệt rất lớn với chỗ chúng ta.... ! " Shanks nhìn chung quanh một vòng, như thế đang ở trong hoa viên, mà không phải là trên chiến trường.
Tần Thủy Hoàng ở một bên thì lộ ra vẻ có phần gò bó và khẩn trương.
Mặc dù hắn đã trải qua không ít trận chiến tranh.
Nhưng, từ trước đến nay đều là được vô số tướng sĩ bao quanh bảo vệ, cực kì an toàn.
Mà hôm nay, Tần Thủy Hoàng một mình không người bảo vệ đi tới chiến trường, đối mặt với vô số kẻ địch và đao quang kiếm ảnh, hắn lại cảm thấy bị làm khó.
"Các ngươi là người phương nào? " tướng sĩ kim giáp cảnh giác nói.
Diệp Húc như không nghe được lời tướng sĩ kim giáp nói, khẽ xoa cái đầu nhỏ của Quách Tương, nói: "Tên thật của ta là Diệp Húc, ngươi có thể trực tiếp gọi tên của ta."
"Diệp Húc đại ca ca! " Quách Tương ngọt ngào gọi.
Diệp Húc nghe thấy, giống như là uống một hớp mật ong, trong ngọt ngào thoải mái, trên mặt lộ ra nụ cười.
Tướng sĩ kim giáp thấy bọn họ không nhìn chính mình, nhất thời tràn đầy tức giận, vận đủ lực lượng, súng như Giao Long, chợt đâm tới phía Diệp Húc.
"Xoạt!"
Chỉ thấy Diệp Húc đầu cũng không chuyển, nhẹ nhàng nâng tay, rất dễ dàng đã nắm được mũi thường sắc bến bằng hai ngón tay.
Bất kể tướng sĩ kim giáp sử dụng bao nhiêu lực lượng, cũng không cách nào rung chuyển.
"Đến tột cùng thì ngươi là ai? " tướng sĩ kim giáp có phần kinh hãi nói, "Ta thừa nhận ngươi có lực lượng không tầm thường, nhưng, tốt nhất không nên chống lại Mông Cổ ta.
Nếu không, Tân Khách đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Thế sao? Nhưng mà ta rất mong đợi Tân Khách tới tìm ta đó."
Khi Diệp Húc đang nói chuyện, hắn nhẹ nhàng động đậy ngón tay, mũi thường liền bị bẻ gãy, sau đó bắn ra giống như viên đạn, xuyên qua từ lồng ngực tướng sĩ kim giáp tới mười mấy tướng sĩ kim giác đứng sau lưng hắn.
Máu văng khắp nơi.
Lần trước Diệp Húc đã từng giết người tại thế giới Hỏa Ảnh.
Chẳng qua, khi đó cũng chỉ là một kiếm tiêu diệt đối phương thành bụi bay.
Hôm nay, đích thân chém giết mười mấy tên tướng sĩ, tận mắt thấy bọn họ chết ở trước mặt mình.
Vốn là Diệp Húc cho là mình sẽ khó chịu.
Nhưng, hắn phát hiện mình đã quá lo lắng.
Nhìn bọn hắn ngã xuống đất mà chết, chẳng qua là giống như một đám gà vịt đã bị chết ở trước mặt mà thôi.
Trên thực tế, này cũng bình thường.
Bởi vì, Thiên Đạo Chi Quang không chỉ có có thể gia tăng khả năng lĩnh ngộ công pháp, mà còn đề cao tinh thần lực, ý chí lực lên rất nhiều.
Diệp Húc sử dụng Thiên Đạo Chi Quang thời gian dài, đã sớm khiến cho tâm thần của hắn đạt đến cảnh giới thần tiên.
Ở trước mặt thần tiên, chết mấy người phàm, cũng như người phàm thấy mấy con gà con vịt đã chết mà thôi.
"Cáp Đạt tướng lãnh chết rồi, Cáp Đạt tướng lãnh đã chết! Rút lui!"
"Thu binh!"
Trong đám đại quân Mông Cổ có người lớn tiếng gào thét, ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc tràn đầy sự hoảng sợ.
Thật sự là, biểu hiện mới vừa rồi của Diệp Húc quá mức đáng sợ.
Shanks ung dung nói: "Muốn lưu bọn họ lại khong?"
Diệp Húc gật đầu, nói: "Lưu lại đi."
"Được!"
Shanks vừa dứt lời, Haoshoku Haki giống như nước biển, điên cuồng khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Vào giờ khắc này, đại quân Mông Cổ cảm giác không khí chung quanh, cùng với lực lượng trên người như bị tháo nước trong nháy mắt.
"Bùm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Mười vạn đại quân Mông Cổ, cùng với chiến mã dưới thân bọn họ, đồng thời ngã xuống mặt mặt đất, đảo cặp mắt trắng dã, không cách nào nhúc nhích.
Lực lượng một người, trấn áp đại quân mười vạn người!
Yên lặng!
Cả hiện trường, hoàn toàn rơi vào trong sự yên tĩnh.
Đám người Chu Bá Thông, Hoàng Dược Sư, Nhất Đăng đại sư, Quách Tĩnh và Hoàng Dung, nhìn cảnh tượng ngoài thành, đều há hốc mồm, hoàn toàn trợn tròn mắt.