Bênh viện trung tâm của Hán thị.

Ông cụ nằm ở trên giường bệnh, hai bác sĩ đang cặn kẽ kiểm tra.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc đường trang, và một thiếu nữ mặt trái xoan bước nhanh đến.

"Cha thế nào rồi? " người đàn ông trung niên mặc đường trang khẩn trương hỏi.

"Cha không sao." ông cụ dễ dàng nói.

Thiếu nữ mặt trái xoan có phần trách cứ: "Ông ơi, sao tự nhiên hôm nay ông lại đến khách sạn thế?"

Ông cụ hòa ái cười nói: "Đột nhiên ông hơi thèm ăn... Chẳng qua, vẫn khoogn sao, bằng không, thân thể này của ông cũng sẽ không trở nên nhẹ nhàng, thoải mái như vậy rồi."

Người đàn ông mặc đường trang xoay người hỏi: "Dương viện trưởng, thân thể cha tôi thế nào?"

Dương viện trưởng không gấp gáp trả lời, mà là cầm bệnh án, lật xem qua lại mấy lần.

Lúc này mới lên tiếng nói: "Vương tổng, gần nhất có phải ngài mời vị quốc thủ kia xem bệnh cho lão gia không?"

Người đàn ông mặc đường trang lắc đầu nói: "Thật sự là tôi cũng đang nghĩ biện pháp để liên lạc với một số bác sĩ nổi tiếng, nhưng mà ông cũng biết, rất nhiều bác sĩ nổi tiếng không phải là cứ có tiền là mời được."

Dương viện trưởng nghi ngờ nói: "Thế mới là lạ, kinh mạch, khí huyết... của lão gia, tất cả đều thông thuận rất nhiều. Các chỉ tiêu thân thể cũng chầm chậm đi tới mức bình thường.

So sánh với vài ngày trước, quả thực chính là một cái trên trời, một cái dưới đất."

"Có thật không? " người đàn ông mặc đường trang kích động hỏi.

Lúc này, bà cụ bên cạnh nói: "Là người trẻ tuổi kia! Ông già kia té xỉu ở khách sạn Phong Lai, mẹ cảm giác ông ấy sắp không được đến nơi rồi.

Có người trẻ tuổi đi tới nói mình biết về y học, xoa bóp ở trên người ông ấy một hồi, sau đó, còn khiến cho ông ấy nhổ ra một ngụm máu đen."

"Phun ra máu đen? Thế này là đúng rồi, chính là hắn. Chẳng qua, ngài nói hắn là một người trẻ tuổi?" Dương viện trưởng có chút khó tin nói.

Người đàn ông mặc đường trang vừa chuyển con mắt, nhanh chóng mở điện thoại.

"Quản lý Tống, chào anh, tôi là châu báu Vương Phúc - Vương Tề.

Là như vậy, hôm nay cha tôi té xỉu ở khách sạn Phong Lai, sau lại được một người trẻ tuổi cứu.

Tôi muốn hỏi các anh khách sạn Phong Lai có camera ghi hình ở đại sảnh không?

Vâng, anh gửi tới sớm cho tôi nhé."

Không bao lâu sau, một phần video rõ ràng xuất hiện ở trước mặt Vương Tề.

Dương viện trưởng chăm chú nhìn hình ảnh Diệp Húc xoa bóp ông cụ trong video.

Hồi lâu, mới thở dài, nói: "Aizz, chỉ trách tôi quá ngu ngốc, lại hoàn toàn không nhìn ra hắn trị liệu cho lão gia như thế nào, có lẽ, đây là vận dụng linh lực đặc biệt?"

Vương Tề không để ý đến lời Dương viện trưởng nói, mà là kéo dài video, lắng nghe đám người Diệp Húc đối thoại.

Rất nhanh, "trung học phổ thông" và "giải thưởng cao nhất của Olympic toán học quốc tế " xuất hiện ở trong lỗ tai của hắn.

Bên cạnh, thiếu nữ mặt trái xoan rù rì nói: "Cùng trường với con?"

...

Về sự kinh ngạc của đám người Vương Tề, hiển nhiên là Diệp Húc không biết.

Lúc này, hắn đã trở lại trong nhà, một lần nữa lấy ra Huyễn Thế Kiếm, tiến vào trạng thái tu luyện.

...

Ở một nơi khác, thành Tương Dương.

Quách Tương nằm lỳ ở trên giường, cứ như thể thích ý ngủ, thực ra là đang xem « Bleach ».

"Cốc cốc cốc!"

Lúc này, phía ngoài vang lên một trận tiếng gõ cửa.

"Tương Nhi, cũng giờ nào rồi, sao muội còn ngủ thế!

Mặc dù muội còn nhỏ, nhưng mà vẫn nên hăng hái hướng về phía trước.

Muội phải nhớ kỹ, cha mẹ là cái thế anh hào, đại hiệp!

Nếu người ngoài biết được muội lười biếng như thế, chẳng phải rước lấy chê cười sao? " Quách Phù khiển trách.

Quách Tương đáp: "Đại tỷ, muội biết sai rồi."

Giọng điệu Quách Phù hơi trì hoãn nói: "Mau rời giường, cha mẹ bảo chúng ta tới phòng khác."

"Vâng, muội tới đây. " Quách Tương trả lời.

Mặc dù Quách Tương vẫn đáp lời.

Nhưng trên mặt vẫn không có chút hối hận nào.

Ngay tại lúc đó, hai từ ngữ đại hiệp và anh hào ở trong đầu cô buộc vòng quanh cảnh tượng Diệp Húc vung kiếm giết chết Rose.

Tiếp theo, Quách Tương như nghĩ tới điều gì, dồn lực chú ý lên « Thần Kiếm Quyết ».

"Có sử dụng « Thần Kiếm Quyết » hay không?"

"Có!"

"Có sử dụng Thiên Đạo Chi Quang để nhanh chóng tìm hiểu hay không? Thiên Đạo Chi Quang mỗi phút đồng hồ 1000 điểm tích lũy."

"Có!"

Ngay sau đó, một đạo kiếm khí bồng bột, giống như vượt qua cả gió, thổi quét ra bốn phương tám hướng.

Trong phút chốc, sắc trời đại biến, nhánh cây đung đưa, cát đá cuồng phi!

...

Trong đại sảnh, Quách Tĩnh nhìn biến hóa ngoài cửa sổ, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.

Lẩm bẩm nói: "Điềm không may! Điềm không may! Lòng ta vẫn không bình tĩnh được.

Dung Nhi, bảo Phù Nhi lập tức lên đường đi phát thiệp Anh Hùng đi."

Hoàng Dung suy nghĩ một lúc, nói: "Vâng."

...

Hai phút sau, 2000 điểm tích lũy của Quách Tương tiêu hao hầu như không còn, hết thảy khôi phục bình thường.

Quách Tương cảm nhận được trong cơ thể lực lượng bồng bột, suýt nữa cao hứng nhảy dựng lên.

Nàng vừa định vào nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên khoe khoang một phen, ngoài cửa lại vang lên một trận tiếng gõ cửa.

"Tương Nhi, sao muội còn không rời giường? Cha mẹ đã đang thúc giục chúng ta rồi! " Quách Phù khiển trách.

Quách Tương vội thu hồi vui sướng trong lòng, mở cửa phòng nói: "Đại tỷ, vậy bây giờ chúng ta mau đi đi."

...

Phòng khách.

Quách Tĩnh và Hoàng Dung ngồi ngay ngắn ở phía trên.

Quách Phù, Quách Tương và Quách Phá Lỗ ở trong đại sảnh, đứng thẳng.

Hồi lâu, Quách Tĩnh mới nghiêm túc nói: "Mông Cổ Thát Tử đăm đăm dõi theo Tương Dương ta đã lâu, tùy thời đều có thể khởi xướng tiến công!

Chúng ta phải dùng hết lực lượng để chống cự!

Ba người các con đại diện ta và mẹ đi ra ngoài phát thiệp Anh Hùng, tụ họp anh hào giang hồ, đến đây thương nghị.

Nhiệm vụ lần này, liên quan đến mối nguy nan của thành Tương Dương, nhát định phải dùng hết toàn lực!"

"Vâng! " ba người Quách Phù cùng hô lên.

Dừng một chút, Quách Tĩnh lại dùng giọng điệu tương đối hòa hoãn, nói: "Giang hồ hiểm ác, các con phải chú ý an toàn, không cần gây chuyện thị phi.

Phù Nhi, đệ đệ và muội muội con chưa bao giờ đi ra giang hồ, con phải chiếu cố nhiều một chút."

"Vâng, xin cha yên tâm. " Quách Phù nói.

Quách Tương cẩn thận nói: "Ca ca và tỷ tỷ đi đưa thiệp là được rồi, cha, mẹ, con có thể không đi không."

Quách Tĩnh và Hoàng Dung hơi sững sờ, bọn họ vốn không nghĩ tới Quách Tương sẽ nói lên loại thỉnh cầu này.

Bọn họ vẫn hiểu rõ Quách Tương, biết nàng vô cùng thích nghe chuyện về anh hào giang hồ.

Hôm nay, để cho chính nàng đi gặp những thứ hào kiệt này, tại sao nàng lại từ chối chứ?

Quách Tĩnh và Hoàng Dung không biết chuyện trước kia Quách Tương thích nghe giang hồ hào kiệt, là vì hướng tới lực lượng và võ nghệ cao cường, và cuộc sống tiêu dao của bọn họ.

Nhưng, sau khi Quách Tương gia nhập nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, đối với mấy cái gọi là hào kiệt này, đã sớm không có nửa điểm hứng thú và hướng tới nữa rồi.

Võ nghệ cao cường ư? Cũng bình thường thôi!

Lấy lực lượng hôm nay của Quách Tương, có thể dễ dàng đánh bại bọn họ.

Mà rất nhiều người trong nhóm chat Bao Lì Xì Chư Thiên, thậm chí có thể phi thiên độn địa!

Có thời gian đưa thiệp, còn không bằng xem nhiều vài tập « Ninja Hỏa Ảnh » và « Bleach », còn không bằng tán gẫu ở trong nhóm.

Hoàng Dung hỏi: "Tương Nhi, tại sao con không muốn đi?"

Quách Tương bày ra lí do: “Bây giờ đang là mùa đông, khí trời quá mức rét lạnh, Tương Nhi sợ ra ngoài bị lây gió rét.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play