Chiếc việt dã lớn của Sử gia cũng đang chạy băng băng trên con đường thôn, Sử Bảo Anh lái xe mặt vừa lo vừa giận, Sử Đại Bưu ở ghế phụ lái không nói không rằng, nhìn cái bao tải lớn phía sau, bên trong toàn là tiền.
Về thôn đã được một tuần rồi, chuyện không hề lắng xuống như trong tưởng tượng mà càng thêm nghiêm trọng. Mấy ngày qua, người tới đặt thịt lừa cứ như là đã thương lượng trước, bới lông tìm vết, không chê quá gầy thì chê quá béo, dù sao không chịu thực hiện hợp đồng. Cái trò này dù đầu óc Sử Đại Bưu cũng đoán ra, có kẻ giờ trò, đừng nói là trả tiền cọc, riêng lấy hàng muộn một tháng, chi phí thức ăn đã đủ mất sạch lợi nhuận.
Chuyện đơn phương xé hợp đồng như vậy không phải là chưa từng xảy ra, trước kia đều là hộ chăn nuôi đều phải xuống nước, thậm chí chấp nhận bán ít lãi hơn. Dù sao thì cái thứ này có miệng, ngày ngày ăn không biết bao nhiêu, không phải chuyện đùa, càng nuôi càng lỗ. Nhưng mà lần này không đơn giản như thế, mấy đại hộ ở Lộ Châu tới cùng nhau, rõ ràng là muốn thừa lúc cháy nhà hôi của, ép giá. Hạ mình không xong lại còn đầy một bụng tức.
Rễ cỏ sống khó khăn, nếu bất hạnh giáng xuống thôn dân rễ cỏ càng khó khăn, lưỡi dao kinh tế còn sắc hơn đao kiếm thật, lần này xẻo vào tim người chăn nuôi.
Mà cách xử lý của ông Sử cũng rất đơn giản, một chữ thôi:Trả.
Một chữ này nói ra thì dễ, nhưng gần như phải nghiến răng nói ra, Sử Bảo Anh không ngờ một chuyện bán lẻ thịt ngâm lại diễn biến thành đội hộ tiêu thụ thịt lừa trong thành phố liên kết đối đầu với Sử Gia Thôn. Có điều bọn họ ở nơi hẻo lánh, không có kênh tiêu thụ, gặp phải khó khăn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play