"Bác Sử, bác đừng giận, cháu tới đây cũng hơn bốn năm rồi, có thể coi là một nửa người Sử Gia Thôn, nếu cháu có tâm tư méo mó gì thì cũng đã làm từ lâu, nói không chừng bị bác đuổi đi lâu rồi. Đợi cháu nói xong đã rồi bác có đuổi cũng không muộn." Đơn Dũng nghênh đón đôi mắt lừa của ông Sử chẳng tỏ ra sở hãi.
Sử Bảo Anh có chuẩn bị lấy từ trong túi ra chi chít bản vẽ, nhìn một cái là nhận ra bản đồ địa hình của Lư Viên, từ bãi cỏ, dòng chảy, trại chăn nuôi đều ghi chú rõ ràng. Mỗi nơi này Sử Bảo Toàn đều biết, nhìn cái là thích, bỏ công sức thế này phải có lòng lắm.
"Ài chà, tự quyết thay tôi rồi kia đấy, vậy thì nói đi, để tôi xem cậu tính toán thế nào." Sử Bảo Toàn áp lửa giận xuống, giọng điệu vẫn rất bất thiện.
"Cháu đúng là đã có tính toán, chỉ sau một hai mùa chăn thả nữa, bãi có lớn nhất của Lư Viên tối đa chỉ nuôi được 4000 con, mà giờ Lư Viên có hơn 1,1 vạn con. Dù là nuôi bằng thức ăn gia súc, thôn dân vì giảm chi phí cũng thường cắt cỏ tự nhiên ... Trên bản đồ cháu đánh dấu rồi, nơi này, nơi này, còn có cả vùng sau Long Cương Sơn, thổ nhưỡng sa mạc hóa nghiêm trọng, chỉ cần có một tai nạn thiên nhiên nào đó, bãi cỏ Long Cương sẽ bị hủy ..." Vì thứ này mà Đơn Dũng bỏ không ít tiết học, suy tính rất lâu cho nên hiểu thấu triệt, những lời này y cũng đã nói với Sử Bảo Anh, vì thế mà hai người mới hợp ý nhau.
Có điều ông già kia thì không nể mặt, lật bản đồ nói:" Tôi biết, đây không phải chuyện cậu cần lo."
"Được, vậy cháu nói tới chuyện tiêu thụ nhé, theo cháu không cần phải mở rộng chăn nuôi một cách mù quáng như thế, có thể nghĩ cách từ việc gia công." Đơn Dũng đổi giọng điệu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT