Mẹ nó, Đoàn Viêm Quốc tức giận ném di động lên bàn, hắn quên mất đây là di động của Tịch Vân Phương, nhưng chẳng ai còn để ý chi tiết nhỏ đó nữa rồi. Vương Nhất Dân là quan viên địa phương nhỏ xíu, đã bao giờ xử lý sự kiện quốc tế thế này, thăm dò:" Giám đốc Đoàn, thủ tục chúng ta mới chỉ đi được một nửa, công văn trưng dụng đất cấp cho anh có vấn đề, chuyện, chuyện này ... mà mà, tra ra ... là vấn đề."
Ông ta sợ tới mức nói lắp luôn rồi, Tịch Vân Phương tức giận nhìn chồng, khí độ biểu hiện ra thực sự kém giám đốc Đoàn quá xa.
Đoàn Viêm Quốc nghĩ một lúc, sau đó xua tay:" Nhà máy có khởi công hay không không phải là vấn đề chủ yếu ... Vấn đề chủ yếu là nếu bị người ta tóm lấy chuyện này giở trò thì đừng nói làm đường, tấm biến Cầu cống Ngũ Châu cũng bị gỡ luôn. Tổng công ty có nghiệp vụ ở nước ngoài, chúng tôi là công ty nhỏ dựa vào biển hiệu của họ ... Ai ảnh hưởng lớn tới mức có thể đưa tin này ra truyền thông nước ngoài như thế?"
Cho dù hắn bình tĩnh cũng là sự bình tĩnh trong sợ hãi to lớn, nếu trước đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh thì lần này làm lung lay căn cơ của Cty Ngũ Châu rồi. Vừa rồi thu được tin tức mười mấy cỗ máy cơ giới cỡ lớn bị phá hỏng mang tính kỹ thuật, hơn nữa là làm từ trước, hắn đột nhiên tỉnh người. Mình đã rơi vào một cái bẫy đào sẵn, mà kẻ đào bẫy vẫn ở nơi hắn không nhìn thấy tính kế. Trộm đồ, rỡ lễ đài, đánh nhau, phá máy, từng sự kiện từng bước kéo Ngũ Châu xuống bùn.
"Lập tức bù đắp, cục trưởng Vương, làm phiền anh đi một chuyến liên hệ với bí thư Trương, thị trưởng Vương, tôi đại biểu cho Cty Ngũ Châu ra mặt xin lỗi. Toàn bộ chi phí thuốc men do Ngũ Châu gánh vác, đồng thời phối hợp với co quan công ban bắt giữ kẻ gây sự trong đội công trình ... Diệc Thần, cô chuẩn bị đi, nếu được tổ chức tới thăm hỏi thôn dân bị thương, liên hệ tổng công ty, phái tiểu tổ chuyên môn xử lý hậu quả tới.
Đoàn Viêm Quốc cắn răng đổ máu lại còn xử lý cả người nhà, trong lòng bi phẫn không biết tỏ cùng ai, nếu như vẻn vẹn là bỏ một công trình còn đỡ, nếu như ảnh hưởng sự nghiệp phấn đấu cả đời thì hắn không thể không chịu nhún. Tiết Diệc Thần ảm đạm vâng một tiếng, chuyện tới mức này rồi ân hận hay hối tiếc cũng là xa xỉ. Đoàn Viêm Quốc ngẩng đầu lên, thành khẩn chắp tay :" Xin nhờ các vị, nếu bình an vượt qua nguy cơ này, ngày sau tôi cùng chư vị cùng tiến cùng lui."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play