"Trông cậu chột dạ kìa." Sử Bảo Anh đánh rơi bàn tay Đơn Dũng đang cài lại cúc áo, tự mình chỉnh lại áo cho y, quan tâm nói:" Không chịu được rượu thì đừng uống, không uống được thì đừng làm ra vẻ hảo hán ... Cậu đó, chuyện gì cũng thích cắn răng chống đỡ, điểm này giống cha tôi. Cha tôi tuy thường mắng cậu, nhưng ông ấy thực sự thích cậu, ở nhà cứ nói, nếu Bảo Quý mà bằng một nửa cậu thì đời này không phải lo gì nữa ... Này, cậu có nghe thấy tôi nói không đấy?"
Dù có đồ ngốc cũng nghe ra đó là lời tỏ tình nguyên thủy thuần phác nhất, Đơn Dũng rùng mình nói :" Có nghe." Sau đó bất giác lùi về sau một bước.
Sử Bảo Anh không phát hiện ra động tác nhỏ này của y, vẫn tiếp tục nói:" Tôi có câu này muốn nói với cậu, tôi muốn nói từ rất lâu rồi, tên khốn kiếp cậu không biết bận cái gì, cả tháng không thấy được một lần. Lần trước tới nhà tôi nói chuyện với cha tôi không dứt, tôi muốn kiếm cơ hội cũng không kiếm được, hôm nay phải nói với cậu."
"Đừng nói." Đơn Dũng ngăn cô lại, sợ cô nói ra người nghe chịu không nổi.
"Vì sao?" Sử Bảo Anh không hiểu.
"Chị muốn nói gì, trong lòng tôi đã biết, thực ra trong lòng chúng ta giống nhau, có thứ để tưởng niệm là tốt nhất, nói ra không còn ý nghĩa nữa. Đúng không?" Đơn Dũng dỗ dành, cô gái này đầu óc luôn rất đơn giản, dễ dỗ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT