Đơn Dũng cảm giác nguy cơ cao rồi, biểu hiện hôm nay xem ra không gây được ấn tượng với sư tỷ, thế phải làm sao … y chỉ có một sở trường thôi.
"Xưa nay tôi rất khiêm tốn, không phải khoe với chị chứ, những món chiêu bài của bát đại thái hệ Xuyên Lỗ Việt Tô Chiết Mân Tương Huy, tôi ăn gần hết rồi. Lộ Châu chúng ta là một nơi đặc biệt, từ xưa Thượng Đảng là nơi binh gia tất tranh, mấy nghìn năm đánh nhau, người chết vô số, rồi dân cư toàn quốc di cư tới cũng vô số, cho nên ẩm thực ở nơi này hấp thụ sở trường của bát đại thái hệ . Ví như Thái hậu thập tam hoa, chế biến giống món Tô Châu, mỗi loại đều phải có hình hoa, bàn tiệc bày ra đẹp đẽ làm người ta không muốn đưa đũa gắp. Ví như tiệc Chương Trạch Hồ Trung, là cách nấu canh của Việt hệ, giờ hệ món ăn này khó phân chia lắm, vì trộn lẫn nhiều hệ phái. Món ngon cũng chẳng thể vừa miệng tất cả mọi người thiên hạ, ví như người Sơn Tây ăn chua, người An Huy ăn mặn, người Tứ Xuyên ăn cay, người Quảng Đông ăn sống. Không phải người đương địa thì không hưởng thụ nổi, rời khỏi bản địa là phải cải biến, sửa đi sửa lại liền biến vị ... Tóm lại tôi thấy mùi vị quê hương là tuyệt vời nhất." Đơn Dũng thao thao bất tuyệt, nhắc tới ăn uống là lấy lại được tự tin, bắt đầu khoe khoang rồi:
Thế nhưng Tả Hi Dĩnh chẳng phải là tri kỷ trong ăn uống của y, cười liên tục, chỉ tán thưởng y vì ăn có thể nói nhiều đạo lý vậy thôi :" Thế mà gọi là khiêm tốn à? Bát đại thái hệ đều ăn hết, khoác lác. Cha tôi còn không dám nói thế."
"Chuyện này có gì phải khoác lác, cha tôi vốn mở nhà hàng trong thành phố, nhà hàng toàn thành phố còn chẳng phải là đồng nghiệp, việc đầu tiên tôi làm là đi tới nhà người ta ăn thử xem mùi vị thế nào. Đối với tôi mà nói, nhà hàng là nhà, nhà là nhà hàng. Trong số người quen ngoài xã hội của tôi, có quá nửa là đầu bếp, cho nên nhiều lúc tiện lắm, tôi vào thẳng bếp của họ để ăn." Đơn Dũng đắc ý nói, cũng là vì y thường bắt được động vật hoang dã bán cho các nhà hàng, nên càng quen biết nhiều đầu bếp, quen nhiều tất nhiên được hưởng lợi từ đó:
Kiểu cuộc sống này đối với Tả Hi Dĩnh mà nói vừa mới mẻ lại vừa khó hiểu, cô vẫn chưa tin hẳn, cố tình hỏi tới một vài món ăn hiếm người biết được ghi chép trong sách. Đơn Dũng đáp trôi chảy, thậm chí còn mặt mày hớn hở kể tới cách làm hoặc nguồn gốc, câu chuyện hay liên quan tới các món ăn. Suốt đường đi nói cười không ngớt, khoảng cách thu hẹp rất nhiều, mỗi lần thấy sư tỷ cười vui vẻ, Đơn Dũng đều thấy hoa mắt, tuyến thượng thận dâng lên vùn vụt, suýt nữa bốc phét thành nhà ầm thực đã ăn hết món ngon trên đời.
Khi Khách sạn Khải Lai Duyệt xuất hiện trong tầm mắt, nụ cười của Đơn Dũng biến mất, nét buồn leo lên mặt không cách nào che giấu được
Không để nỗi buồn chia ly này lớn hơn, Đơn Dũng lặng lẽ đi qua đoạn đường này, tới cổng khách sạn dừng lại. Tả Hi Dĩnh phá vỡ im lặng nói :" Tới lúc phải tạm biệt rồi, sao cậu không nói ... Còn tôi, được quen cậu rất bất ngờ, cũng rất vui."
" Tôi cũng rất vui, đáng tiếc chị sắp đi rồi ... Mấy ngày tới tôi sẽ bắt đầu thực tập, tôi cũng phải về quê, nói không chừng sau này không còn cơ hội gặp lại chị nữa." Đơn Dũng lạc lõng, không biết sau này phải làm sao:
Tả Hi Dĩnh tựa hồ có chút không đành lòng, đã nói chúc ngủ ngon rồi, đi được mấy bước còn quay đầu nhìn Đơn Dũng vẫn đứng ngây ra đó :" Mai có thời gian không?"
"Có!" Đơn Dũng buột miệng không kịp nghĩ:
"Ừm, tôi thấy cái xe của cậu không tệ, lượng khí thải thấp, bảo vệ môi trường, tốc độ nhanh." Tả Hi Dĩnh cười khúc khích chỉ xe yêu của Đơn Dũng :" Chiều mai cha tôi còn có một buổi giảng bài ở Học viện Lộ Châu, nếu cậu không ngại, tôi ngồi xe của cậu nhé?"
" Không vấn đề, không ngại, dứt khoát không ngại." Đơn Dũng cười rách miệng:
" Vậy thì tạm biệt." Tả Hi Dĩnh cười vẫy tay:
" Tạm biệt." Đơn Dũng máy móc nói, còn chưa tiêu hóa hết niềm vui bất ngờ.
Vẫy tay tạm biệt rồi, Tả Hi Dĩnh bước nhanh vào khách sạn, tới đại sảnh, cô lại quay đầu cười rồi biến mất sau cánh cửa. Người đi rồi, Đơn Dũng hít thật sâu, phổi mở rộng tới mức cao nhất, tức thì huýt một tràng thật vang, đây chính là bài ( Kiệu hoa), tiếng còn cao hơn cả sao, vừa đạp xe vừa lắc lư, vui vẻ về trường.
Trong khách sạn, Tả Hi Dĩnh rời thang máy về phòng, khi đi qua phòng cha, không ngờ cửa phòng mở ra, cha cô đợi ở cửa, mỉm cười nhìn cô :" Cha nói con sẽ chơi rất vui, xem ra cha đoán không sai, sao không mời người ta lên ngồi chơi?"
"Cha, cha sợ con không gả đi được hay sao? Thật đúng là." Tả Hi Dĩnh hứ một tiếng, quay đầu về phòng:
Kiểu làm nũng này khiến Tả Nam Hạ nhìn ra, đúng là rất vui, nhắc con gái :" Đừng quên uống thuốc."
"Không cần ạ, con chưa bao giờ thả lòng như vậy, cũng chưa bao giờ mệt như vậy, đi tới mấy km, chắc chắn sẽ không mất ngủ .... Phải rồi, con còn ăn rất nhiều món đặc sắc, mai sẽ kể với cha." Tả Hi Dĩnh trả lời, tạch một cái mở cửa phòng, thò đầu ra nói một câu chúc ngủ ngon, đóng cửa lại:
Tả Nam Hạ cười, có điều khi con gái vừa khuất bóng thì nụ cười cũng biết mất theo, trên mặt hiện lên nỗi buồn không thể cởi bỏ.
……… ………..
" Thiên Lôi ca, đi đâu đấy." Một chàng trai ngủ trưa tới nửa buổi chiều, khăn mặt vắt vai, ngáp ngắn ngáp dài, vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Lôi ca thì tỉnh hẳn ngủ, hỏi với theo:
"Đi nghe giảng triết học." Lôi Đại Bằng búng ngón tay tách tách hai cái liền, đầu không quay lại, búng tay xong chỉnh lại vest. Chỉ thấy Lôi ca mặc vest thẳng tắp, giày da bóng loáng, tóc thì bóng nhẫy, làm Tư Mộ Hiền quần ngố áo phông đi đằng sau cứ như là đầy tớ.
Tư Mộ Hiền trước kia sợ nhất là Lôi ca lên cơn thần kinh, bây giờ biết rồi, không có cái gọi là sợ nhất, chỉ có sợ hơn, giờ sợ cả Lôi ca lẫn Đản ca lên cơn thần kinh.
Tình huống hiện giờ chính là như thế đó, Đơn Dũng cả đêm nằm mơ hô " sư tỷ thật đẹp", vừa hô miệng vừa phát tiếng chùn chụt. Nửa đêm canh ba nghe thấy làm người ta sởn gai ốc, khiến Tư Mộ Hiền không ngủ được.
Lôi Đại Bằng càng không bình thường, hắn lôi thôi tùy tiện quen rồi, giờ ăn mặc chính thức nghiêm túc thế này, đừng nói là người cùng phòng, người khác cũng chịu không nổi. Ra tới cầu thang KTX có ba bốn người chào hỏi, xuống dưới sân thêm bảy tám người bắt chuyện, đều trêu chọc Lôi ca, bộ dạng như tân lang này làm ai nấy ngạc nhiên lắm. Lôi Đại Bằng không chịu phiền nhiễu, có lúc còn chẳng thèm trả lời, thế là Tư Mộ Hiền bị đám bạn học hiếu sự quây lấy hỏi han, hắn hết cách đành đối phó qua loa cho có.
Rời KTX thì gặp đám Lão Bao, Chân Thối mặc quần đùi áo ba lỗ, xem ra là chuẩn bị ra sân đá bóng. Vốn đã coi Lôi Đại Bằng như người xa lạ, định không thèm nói chuyện, cơ mà thấy cách ăn mặc như chuẩn bị đón dâu của hắn, cả đám dừng lại nhìn nhau, Bao Thiết Cương lắp bắp :" Làm, làm quái gì vậy?"
" Đúng thế, hiệu trưởng đã hết nhiệm kỳ đâu mà đã tới nhậm chức rồi." Chân Thối đá đểu Lôi Đại Bằng:
"Không thấy phiền à, bao nhiêu người hỏi như thế, tôi nói các người hiểu được không?" Lôi Đại Bằng rất bực, không phải giả vờ bực, mà là bực thật, chỉ đám người mà hắn thấy chỉ biết đá bóng, chẳng hiểu cái gì :" Là triết học đấy, hiểu không hả? Tự chơi với nhau đi."
Một câu làm cả đám sốc ngã ngửa, ai cũng biết IQ của Lôi Đại Bằng chỉ đủ để đếm được tiền trong túi, từ khi nào mà trở nên cao nhã như thế?
Không những cao nhã, lại còn uy phong, lời vừa mới dứt, Lôi Ca lại bày ra vẻ dù ngàn vạn người cản lối, anh đây vẫn bước đi. Chỉnh cổ áo, gạt đám đông, chân bước khệnh khạng, trông cứ như thật.
Tư Mộ Hiền ở sau cúi thấp đầu mà đi, chỉ mong đừng ai để ý tới mình, nhưng bị Bao Thiết Cương tóm lấy, nhìn kỹ thấy tên này mặt quần lửng, thế là vẫn bình thường. Trời nóng chết mẹ ra lại đóng nguyên bộ vest, phải loại nào mới chịu nổi chứ, Lão Bao hỏi nhỏ :" Lão Tam, có phải là Lôi ca chưa uống thuốc không, làm sao mà càng ngày lại càng không bình thường thế."
"Có nói các cậu cũng không hiểu đâu, cậu ta mê triết học thật đấy. Không tin buổi tối tới phòng bọn tôi mà xem, hôm nay cậu ta bỏ mấy trăm đồng mua sách triết học. Toàn là sách Ludwig Feuerbach và Platon, tôi xem cũng không hiểu mấy." Tư Mộ Hiền nhỏ giọng đáp, tiếp tục cúi đầu đi, bỏ lại một đám thộn mặt không theo kịp biến hoa của Lôi ca.
Rốt cuộc là vì sao? Tất nhiên là do Vương Hoa Đình rồi, có điều Tư Mộ Hiền biết, so với việc nói Lôi ca rơi vào lưới tình, chẳng bằng nói Lôi ca thích triết học, học tới ngu luôn rồi, vì cái sau người ta con miễn cưỡng tiếp nhận được.
Lôi ca ở phía trước mặt khuông mặt trang trọng được mấy phút đã lộ nguyên hình rồi, lấy từ trong túi áo vest ra một cái kẹo gậy, mút tới hăng hái, vừa mút còn cảm thán :" Non thật đấy."
"Cậu ăn cái gì đấy? Không phân biệt được ngọt với non nữa à?" Tư Mộ Hiền cẩn thận hỏi, hắn cũng đang trong quá trình tìm hiểu lại Lôi ca:
" Cái thằng ngốc, tôi đang nói mấy cái đùi kia kìa." Lôi Đại Bằng bộ dạng thèm chảy dãi hất hàm về phía KTX nữ:
Tư Mộ Hiền quay đầu nhìn là biết ngay non ở chỗ nào rồi, mấy ngày qua nhiệt độ tăng cao, các cô gái đã hoàn toàn tạm biệt trang phục đông xuân, những chiếc váy ngắn mỏng nhẹ chiếm chủ đạo. Toàn thiếu nữ thanh xuân ra ra vào vào, những cặp đùi trắng bóc, non tới làm người ta chảy nước miếng. Hiểu ra một cái, Tư Mộ Hiền nhìn lại bộ dạng hoài xuân động cỡn của Lôi ca, nói nhỏ :" Đại Bằng, tới giờ tôi vẫn chưa hiểu, làm sao Vương Hoa Đình tiếp nhận được ... Cậu nhỉ?"
Không dám nói thẳng, chẳng lẽ là nói người ta là hoa khôi Đảng, sao lại đi thích đống phân trâu. Lôi Đại Bằng nhếch mép, cười cao thâm mạt trắc, Tư Mộ Hiền định truy hỏi, nhưng bị cắt ngang.
Một chiếc xe MINI từ phía nam đi tới, màu đỏ rực như lửa, lái xe cũng là một mỹ nữ nóng bỏng không kém. Lôi Đại Bằng cũng nhìn thấy, định cho tay lên miệng huýt sáo, không ngờ quên mất miệng đang ngậm kẹo, thế là phụt một cái kẹo bay vù đi.
Không may thế nào lại trúng bốp vào cửa kính xe, trong chớp mắt xe dừng lại. Cửa kính xe hạ xuống, cô gái nhuôm tóc vàng rực mặc cáo hai tay khoe trọn bờ vai gợi cảm, không giận mà còn cười hỏi :" Sao thế Lôi Ngốc? Lại đứng dưới KTX nữ hoài xuân à? Còn nhổ vào xe của tôi nữa, có phải là kiếm kích thích không?"
Chính là Tống Tư Oánh, rất xinh đẹp rất thời thượng, miệng mắng kèm nụ cười, ở trường học này nếu luận danh tiếng, chỉ có cô là không phân cao thấp với Lôi Đại Bằng, nghe nói là thân thích của lãnh đạo nào đó trong trường.
Tư Mộ Hiền cũng biết ít nhiều về cô gái lái xe MINI này, chớ coi thường cô, nghe nói một lần chướng mắt với ai đó ngoài trường, thế là vứt ra một vạn kéo đám gia súc khoa thể dục đi đánh người. Qua vụ đó, Tống Tư Oánh không những nổi tiếng, còn được danh hiệu đại tỷ, là nhân vật khó dây.
Có điều Lôi Đại Bằng không sợ, cười hề hề:" Cô thấy tôi giống hoài xuân, tôi thấy cô giống hoài thai."
Cái giọng như loa của hắn cất lên, mấy nữ sinh đi qua bên cạnh che miệng cười đi thật nhanh, Tư Mộ Oánh cũng bị sốc, ở chỗ đông người không thể đi chửi nhau với hắn :" Cậu, cậu đợi đó, lúc khác tôi tính sổ với cậu."
Lôi Đại Bằng đắc ý lớn tiếng :" Anh đây là lợn chết không sợ nước sôi, còn sợ cô tính sổ à?"
Xí một tiếng rõ to, Tống Tư Oánh lái xe đi luôn, không thèm để ý tới thằng ngốc nữa, cô còn đang có việc.
Đối với người không phải mình cảm mến, Lôi Đại Bằng không phân nam nữ, đặc biệt cô gái cực kỳ phô trương như Tống Tư Oánh, hắn không ngại chọc tức, còn dương dương đắc ý nữa. Tư Mộ Hiền khó hiểu :" Cậu nhổ người ta làm cái gì?"
"Tôi có nhổ đâu, tôi đang định bắt chước lão đại huýt tiếng sáo thật phong cách với em gái trắng trẻo này mà." Lôi Đại Bằng giải thích, đặt tay lên miệng thổi mạnh, chứng minh với người ta đạo đức cao vời, chẳng qua bị hiểu lầm:
Ai ngờ huýt không kêu, còn Tư Mộ Hiền lại kêu, không ngừng lau mặt. Lôi ca huýt sáo không ra tiếng, ngược lại nước bọt phun đầy trời, lần này là nhổ vào mặt Hiền đệ. Lôi Đại Bằng trố mắt, thấy Tư Mộ Hiền giận tới không nói lên lời nữa, vội vàng lấy ống tay áo lau :" Để tôi lau cho cậu, khi nào luyện tốt thổi cho cậu nghe, tôi chuẩn bị huýt sáo thật, không phải định nhổ bọt cậu."
"Cậu, cậu ... Aaaaaa, tức chết đi." Tư Mộ Hiền tức không chỗ phát tiết, tức tới dậm chan đi trước. Lôi Đại Bằng đuổi theo vài bước, vừa xin lỗi vừa quay đầu nhìn về phía KTX nữ, đến khi thấy Vương Hoa Đình và mấy nữ sinh đi ra thì không thèm nói nữa, bỏ Hiền đệ đi đón hoa khôi Đảng.
Vương Hoa Đình mặc chiếc áo sơ mi thêu hoa màu trắng, quần mỏng mát mẻ, tóc cột đuôi ngựa, vài sợi tóc theo gió đung đưa, đơn giản thanh lịch xinh đẹp. Nhìn thấy Lôi Đại Bằng lật đật chạy tới, cô và đám nữ sinh phì cười. Cái kiểu ăn mặc thế kia, mắt không tốt cũng nhìn cũng nhận ra là hoài xuân rồi, mũi không tốt cũng bị mùi nước hoa làm ngạt thở. Mấy cô gái chẳng phải hâm mộ, mà là cười giễu cợt, ai nấy tự đi trước.
Lôi Đại Bằng chạy tới trước mặt Vương Hoa Đình liền có chút rụt rè, Vương Hoa Đình lại thoải mái đi sóng vai với hắn, cười hỏi:" Tới lâu chưa?"
"Chưa lâu, vừa tới."
" Cậu tới giảng đường trước đi, hội sinh viên chúng tôi đi đón giáo sư Tả."
"Tôi đi cùng với bạn."
"Đại Bằng, như vậy không tốt, cậu không phải người hội sinh viên."
"Nhưng tôi cũng thuộc sự lãnh đạo của hội sinh viên, dù không phải hội sinh viên lãnh đạo cũng do bạn lãnh đạo. Không phải đi đón một giáo sư sao? Đừng quá nghiêm túc, ông già đó là thứ tham ăn, hạ tiện lắm, Đản ca của chúng tôi nấu vương bát đản, ông ta ăn chảy nước dãi ..."
Lôi Đại Bằng liếng thoắng không ngừng, đoạn đầu chẳng nối với câu sau, cũng chẳng quan tâm người ta có hiểu hay không.
Vương Hoa Đình ở bên cạnh mặt mày khổ sở, cô vối chỉ vờ vịt với Lôi Đại Bằng thôi, mục đích là mượn danh tiếng của Lôi ca trong trường, phá đám sinh viên gây sự. Dù sao có Lôi ca đi đầu, sẽ có nhiều người chú ý, hiệu quả rất tốt, giờ trong trường truyền bá giần giật truyện cười Lôi ca theo đuổi hoa khôi Đảng. Lôi Đại Bằng giờ đã đứng đầu bảng bình chọn Soái ca của trường, làm mọi người một phen cười chảy nước mắt, hùa theo không ít, làm chuyện tẩy chay nhà bếp bị nhạt đi. Nhưng cô cũng có nỗi khổ không nói lên lời, cái đuôi này dính chặt ngoài dự tính, đuổi cũng không nổi.
" Đại Bằng, cậu nghe tôi nói này, chuyện này ...”
Vương Hoa Đình nhìn thấy người của hội sinh viên đi ra rồi, đứng lại dưới con đường rợp bóng cây, đang chuẩn bị khuyên bảo Lôi Đại Bằng một phen, nhưng lời bị cắt ngang, nguyên nhân là vì khóe mắt nhìn thấy một người quen. Lôi Đại Bằng cũng nhìn thấy, cao hứng vẫy tay, lập tức mấy tiếng huýt sáo ngắn vang lên, chính là Đơn Dũng trở về, phía sau còn chở người, không chỉ hai bọn họ, ngay cả người hội sinh viên cũng trố mắt nhìn.
Là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, ngồi phía sau chiếc xe đạp, duỗi đôi chân thon dài, mũi bản chân cong lên, dáng vẻ tinh nghịch. Lúc này đến ngay cả Lôi Đại Bằng cũng không huýt sáo nữa, tới khi Đơn Dũng phanh xe lại bên đường, vẫn chưa hết kinh ngạc. Những người khác nhìn cảnh này hẳn cảm xúc không khác là bao.
Lại chả kinh ngạc à, Đơn Dũng đi xe đạp điện mà cứ như đi Mercedes. Không, e rằng còn khiến người ta hâm mộ đố kỵ hơn cả đi Mercedes.
Chính vì cô gái kia là người quay phim trong buổi tọa đàm của giáo sư Tả hôm đó, một cô gái xinh đẹp, ôn nhu, hiền hòa, một cô gái khiến không ít sinh viên hôm đó bàn tán suy đoán. Vậy mà bây giờ cô ngồi sau xe đạp điện của Đơn Dũng, mọi người đều mong cô xuất hiện, chỉ là sự xuất hiện này quá không hợp lý. Đã thế lại còn ăn mặc trẻ trung năng động của sinh viên, như cố ý tăng thêm một vẻ đẹp cho trường vậy, đi tới đâu tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm.
Còn Đơn Dũng tất nhiên chỉ được hưởng thụ phần ghen ghét trong đó, y thấy Lôi Đại Bằng, Vương Hoa Đình và đám người hội sinh viên sốc toái hóa đá luôn lòng đắc ý lắm.
Tả Hi Dĩnh ngồi phía sau thì vẫy tay:" Hi, Đại Bằng, sao không nhận ra tôi nữa à?"
"Cái cái cái cái ... cái cái ...." Môi Lôi Đại Bằng run rẩy, kinh ngạc tới nói không ra lời, nhìn Tả Hi Dĩnh áo sơ mi mỏng nhẹ xanh lơ, quần dài caro, tóc buộc lệch sang bên, xinh đẹp trang nhã không nói lên lời, cứ như em gái non tơ chưa tốt nghiệp trong trường. Lôi Đại Bằng không phải bị nhan sắc của cô kinh động, mà là không hiểu vì sao mặt trời lại mọc đằng tây lặn đằng đông như thế, chỉ Tả Hi Dĩnh lại chỉ Đơn Dũng, nửa ngày trời chỉ nói được một chữ đó.
Đơn Dũng quay đầu quay đầu lại thân thiết giới thiệu :" Chị, đây là Lôi Đại Bằng và bạn gái cậu ấy."
"Chào em, chị còn nhớ em, lần đầu tọa đàm có cả em." Tả Hi Dĩnh đưa tay ra bắt tay với Vương Hoa Đình:
Vương Hoa Đình đáp không được, không đáp chẳng xong, vẻ ngạc nhiên thấy rõ của Tả Hi Dĩnh làm có xấu hổ, làm Đơn Dũng một cái, Đơn Dũng cười gian xảo.
Mặc dù Vương Hoa Đình thực sự là mỹ nữ của Học viện Lộ Châu, nhưng đứng cảnh Tả Hi Dĩnh rõ ràng là thua kém, vóc dáng thấp hơn, làn da thẫm hơn, khí chất chẳng thấy. Tóm lại là Đơn Dũng nhìn trái nhìn phải, bất kể nhìn thế nào cũng thấy kém hơn. Có điều hai cô gái nói chuyện với nhau vài câu, ấn tượng về đối phương khá tốt, dừng lại một lát Tả Hi Dĩnh lại lên xe đi cùng Đơn Dũng, phương hướng là thư viện.
Lôi Đại Bằng phản ứng hơi chậm, cứ cắn ngón trỏ nửa ngày trời chưa thoát khỏi kinh ngạc, vẫn là Vương Hoa Đình có chút tức giận giục :" Đi thôi, có cái gì mà nhìn, vô dụng."
" Tôi mà vô dụng được như anh ấy thì tốt rồi." Lôi Đại Bằng tự than tự trách, đuổi theo Vương Hoa Đình hỏi :" Tôi, tôi không nhìn nhầm chứ, đó là con gái của giáo sư Tả đấy. Trình độ này của Đản ca thật không tầm thường, sao lại quyến rũ được rồi, sáng nay anh ấy nói, chúng tôi đều coi là bốc phét. Mỹ nữ bây giờ đều mù mắt à, toàn kiếm bần nông như Đản ca."
Mặc dù là anh em, nhưng Lôi Đại Bằng tự thấy đem so với Đơn Dũng, ở mặt tán gái mình có ưu thế hơn. Vương Hoa Đình nghe ngứa tai, mấy lần muốn cắt ngang lời hắn, không ngờ ý thức bản ngã của tên này rất cao, tự lẩm bẩm một mình, căn bản không thèm để ý tới cảm thụ của người khác. Hai người cứ thế đi được một lúc, đến khi tới giữa đám bạn học thì thầm to nhỏ, Vương Hoa Đình từ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mới hiểu ra hỏng rồi, vừa rồi mải nghĩ tới cô gái vừa gặp được kia, hồ đồ thế nào dẫn Lôi Đại Bằng vào đội ngũ nghênh đón.
Càng sợ cái gì thì thứ đó càng tới, Lôi ca chẳng những đến rồi, mà nhìn như có vẻ chẳng chuẩn bị đi nữa, mọi người nhìn nhau, sợ tên này xen vào làm ảnh hưởng tới thanh danh vốn chẳng ra sao của trường. Cả đám nhỏ giọng thì thầm, sau đó đẩy lớp trưởng lớp số hai Đinh Nhất Chí ra hỏi Lôi Đại Bằng :" Đại Bằng, sao cậu lại tới đây?"
" Liên quan gì tới cậu, tôi thích tới đâu thì tới." Lôi Đại Bằng vừa nhìn thấy gương mặt nghiêm túc trang trọng của Đinh Nhất Chí là khó chịu:
Đinh Nhất Chí không dám cãi nhau với loại này, quay sang nói nhỏ gì đó với người đi cùng, nhìn thấy lãnh đạo khoa và trường học từ trong khu nhà hành chính đi ra, một anh chàng đeo kính đại biểu cho khoa số học khuyên nhủ :" Lôi ca, hoạt động này do trường học tổ chức, hội sinh viên chúng tôi chỉ tới phụ họa ... Chúng tôi đón giáo sư Tả, anh ở đây, chúng tôi phải làm sao?"
Lôi Đại Bằng thì chẳng thấy mình sai chỗ nào, lại nhìn Vương Hoa Đình ngậm miệng không nói gì, hắn coi mình là tình địch toàn dân rồi, càng làm cao :" Cậu quản được chắc, ai thích thì người đó tới đón, tôi là sinh viên tự phát không được à? Tôi tới đón là chuyện của tôi, liên quan quái gì tới hội sinh viên, đừng nghĩ đeo cái danh đó thì cho rằng mình là người tổ chức. Có biết không hả, về biên chế, hội sinh viên ngang với tổ dân phố, về chức năng thì tương đương phòng kiếu nại, chẳng làm được chuyện rắm gì, có giỏi thì không cho tôi đón đi."
Không ai phản bác hắn, vì lãnh đạo trường đã nói cười đi tới, hai ba chiếc xe nối nhau đi vào, đi trước chính là chiếc Mercedes dài rất phong cách của khách sạn. Đám sinh viên trố mắt, không phải là chưa từng thấy cảnh tượng này, nhưng mà Lôi Đại Bằng chạy trước cả lãnh đạo đi ra đón giáo sư Tả thì đúng là chưa từng thấy.
Thôi xong rồi ... Vương Hoa Đình lùi vào đám đông trốn tránh, kêu khổ không thôi.
Hỏng rồi, đám cán bộ hội sinh viên không dám xông lên ngăn cản, ai mà biết Lôi ca dám đánh bọn họ luôn tại chỗ không, lúc đó có mà loạn à? Cả đám nhìn nhau, chẳng biết ai dẫn đầu đều đi theo.
Chết rồi ... Chủ nhiệm khoa Vương Hằng Bân giật bắn mình, đi thật nhanh tới rồi chậm lại, Lôi Đại Bằng mở cửa xe mất rồi
Chẳng có gì tồi tệ xảy ra, cửa xe vừa mở, Tả Nam Hạ từ trong xe bước xuống, vẫn bộ Đường phục vừa trang trọng lại thoải mái, vẫy tay chào hỏi mọi người rồi thân thiết kéo tay Lôi Đại Bằng ăn mặc như tân lang :" Sao lại là cậu?"
"Chân họ không nhanh bằng tôi." Lôi Đại Bằng chỉ đoàn người sau lưng:
"Thế à, ha ha ha ... À phải, tôi đang không biết làm sao đây, thấy cậu liền nghĩ ngay ra nhân tuyển tốt nhất rồi, đem máy quay của tôi tới đây." Tả Nam Hạ quay đầu nói, lấy máy quay phim đưa Lôi Đại Bằng :" Giúp tôi ghi lại hiện trường, đời này tôi không còn nhiều cơ hội giảng bài nữa rồi."
"Vâng, nhưng mà không làm miễn phí đâu nhé."
Trước mặt bao người Lôi Đại Bằng đòi thù lao, cả đám người sợ tới run rẩy, Tả Nam Hạ vẫn cười vui vẻ:" Chắc chắn rồi, lần trước ăn kim ngọc mãn đường của các cậu, tối nay tôi mời khác, mượn hoa hiến phật, mời mấy anh em các cậu tới khách sạn Khải Lai Duyệt, được không? Ở đạo ăn uống không phân già trẻ, nói không chừng tôi còn phải thỉnh giáo các cậu đấy."
"Úi dà, bác nói gì thế ... Chúng tôi mà không nể mặt thì ngại lắm, không vấn đề, không vấn đề." Có cơ hôi ăn miễn phí, Lôi ca sao bỏ qua được, luôn mồm đồng ý:
Thế là mọi người nhìn thấy một già một trẻ, cứ như hai ông cháu, một thì ngốc, một thì hiền, ông già nắm tay chàng trai nói cười một lúc, sau đó mới quay sang hàn huyên với lãnh đạo trường. Ngay cả người bạn cùng tuổi của ông là giáo sư Tống tựa hồ cũng có duyên với Lôi ca lắm, nói với hắn vài câu, thế là hai ông già cùng cười lớn. Còn đám người hội sinh viên chỉ được ông nói một câu cám ơn tiếp đãi rồi đi lên giảng đường.
Đoàn người hội sinh viên theo sau chót, lòng phỉ nhổ, bảo sao triết học suy vi, loại người như Lôi Đại Bằng lại được coi trọng, triết học không muốn suy vi cũng không được.
Theo sau đám đông, Vương Hoa Đình nhìn tên ngốc Lôi Đại Bằng nói cười thân thiết với hai ông già cứ nghĩ mình hoa mắt rồi, trong đầu có nghìn câu đó không giải được. Cô lại quay đầu nhìn thư viện, như có vạn phần không yên tâm, cảnh Đơn Dũng đưa Tả Hi Dĩnh đi làm cô không thoải mái ...