Tuyết đã dừng, trời đã quang, năm mới qua đi, từ cửa sổ khách sạn nhìn ra ngoài, đường phố tấp nập trở lại, không vì một vị giáo sư vang danh Nam Tấn qua đời mà giảm đi phần nào náo nhiệt. Thời gian là cái bánh xe vô tình, dù là sự vĩ đại hay thấp kém, đều không thể ngăn nó tiến về phía trước như trước giờ.
Người mất đã đi, cuộc sống vấn tiếp tục.
Hành trang đã thu dọn xong xuôi, Tả Hi Dĩnh ngây ngốc nhìn thế giới ngoài cửa sổ, tựa hồ còn chìm đắm trong ký ức về ông cụ kia, tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi bi thương. Những người khác nhau có giải thích khác nhau về sinh mệnh, có điều khi lên quang tới người thân của mình, chẳng còn ý nghĩ tìm kiếm đáp án nào nữa, cũng chẳng thể tìm được một tham chiếu hoàn mỹ.
Cho dù là giáo sư Tống cũng không phải tấm gương cho người ta noi theo, tuổi trẻ lang bạt, trung niên lận đận, tuổi già cô độc, vị giáo sư vĩ đại nói nếu nói ra còn chẳng hạnh phúc bằng một người bình thường.
Đúng rồi, hạnh phúc cũng là một khái niệm phù phiếm, giống như giáo sư Tống mỉm cười mà đi, thực ra thứ ông cảm thụ được chỉ là cảnh tượng giả cố ý tạo ra. Cũng như tiếng khen tặng sau khi chết, đều là giả thôi.
Tả Hi Dĩnh khẽ khép cửa sổ lại, không khí rét buốt làm cô thấy lạnh, hai tay ôm vai, mắt vẫn nhìn về phía bãi đỗ xe bên ngoài, tựa hồ đang đợi ai đó, là ai? Là người đứng dưới cây ngô đồng huýt tiếng sáo chớt nhả dụ dỗ cô, nghĩ tới đó cô mỉm cười. Thực ra hết thảy đều là hợp lý thôi, cậu ấy có thể tìm ra mình bằng số điện thoại thiếu bốn số, chút mong đợi của giáo sư Tống, làm sao cậu ta không nhìn ra được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT