Ngày thứ 5 sau Nguyên Đán, mây đen trên trời đã tan biến hết, vốn tưởng rằng sẽ có một trận tuyết lớn, vậy mà đột nhiên trời quang mây tạnh, khắp núi rừng là ánh nắng rực rỡ. Trên con đường men theo núi ở ngoại ô phía nam, thi thoảng lại có xe tư đi tới, năm nay mùa đông không đủ tuyết, chuyện làm ăn của khu trượt tuyết sụt giảm mạnh, may mà cách khu trượt tuyết không xa có nông gia nhạc lại thêm khu nghỉ dưỡng nhà gỗ, coi như thêm chỗ tốt để đi nghỉ ngơi.
Từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, hôm qua có chín gian nhà gỗ được thuê, ba gia đình, còn có sáu đôi chẳng biết có phải là gia đình không. Trong thành phố không dậy sớm như ở nông thôn, có khi 11 giờ mới dậy ăn sáng. Nồi cháo lớn đun cháo của nông gia nhạc luôn để trên bếp giữ ấm, ăn lúc nào cũng được, không muốn rời nhà có thể đưa tới tận nơi.
Ở đây cơ bản là sử dụng cách quản lý kiểu nhà hàng, Lưu Thúy Vân hồ đồ làm hơn một tháng cũng đã quen công việc, buổi sáng canh điện thoại, làm thủ tục trả phòng hoặc là vào ở, an bài người đổ rác, quét dọn nhà gỗ. Trong thôn có không ít người rảnh rỗi, Đơn Dũng dứt khoát phân phối trách nhiệm linh hoạt cho mấy nhà, dù sao thì bọn họ được lợi, có khách vào ở thì chắc chắn là phải ăn rồi, ở đây làm gì có chỗ nào khác đâu, có ăn uống thì có thu nhập có thu nhập tì phải có trách nhiệm. Cứ như thế giảm bớt không ít độ khó quản lý, thậm chí có hai người chạy xe chui trong thành phố bây giờ về thôn, mặc lên người đồng phục bảo an, phụ trách an toàn trên núi, nhưng mà không phải phòng trộm, chủ yếu là đề phòng chó cắn khách.
Sau chín giờ sáng, thấy thời tiết không tệ, lục tục có khách lên núi, dưới tình huống bình thường mà nói, Lưu Thúy Vân sẽ giới thiệu tổng thể, sau đó dẫn khách đi xem phòng. Đa số trường hợp khách khứa bị công việc làm cho sức cùng lực kiệt, thấy nơi này thiên nhiên trong lành, không có dấu vết cuộc sống hiện đại, không có tiếng xe cộ nhức đầu thế là bị thu hút, thậm chí ở lại liền vài ngày, dù sao thì giá phòng không đắt, bằng với gian phòng tiêu chuẩn ở thành phố.
Phục vụ hết thảy ở dưới núi, cũng mở rộng không ít, điện nước thậm chí băng thông internet được tăng cường, còn đưa cả "hiệu thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại" vào thôn nghỉ dưỡng. Khách không biết, cứ nghĩ đây là nơi khỏi nguồn của món thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại, thậm chí có thực khách ở xa nghe danh mà tới, ở lại thưởng thức.
Hết thảy phát triển còn nhanh hơn nhiều dự liệu, đúng với câu nói cổ, có mạ sợ gì không mọc ra lúa. Những căn nhà gỗ này xây dựng trên cái thôn bỏ hoang, trước kia ai cũng thấy ý tưởng này ngu xuẩn. Giờ thì thực sự không còn nơi nào thích hợp hơn nữa, ngay cả người của cục du lịch cũng tới rồi, chuẩn bị đưa Hưởng Mã Trại vào danh sách khu phong cảnh du lịch địa phương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play