Tân lang ở phía sau cưỡi trên con la lớn, mặc dù rất căng thẳng, chỉ sợ không may ngã xuống, nhưng vẫn phối hợp hú vài tiếng cùng với thôn dân đóng vai mã phỉ, trước hai người sau hai người chạy bộ dắt la kéo hắn đi. Ở phía dưới cũng có thủ vệ ở hôn lễ, ăn mặc kiểu bách tính xưa, bọn cầm gậy giộng xuống đất, cộp cộp cộp, ý tứ thà chết không theo. Có người cưỡi ngựa giỏi phóng quanh nơi tổ chức hôn lễ, giật mất hoa lụa, ý là tân nương thuộc về ta rồi. Chống cự không bao lâu, thủ vệ dần dần bị đánh lui, còn lại tân nương bị trói ở đó.
Đơn Dũng thúc giục Tư Mộ Hiền:" Mau, Mộ Hiền, lôi lên ngựa cậu, cô nương này thuộc về chúng ta."
"Em, em ... Không kéo được." Tư Mộ Hiền bắt được tân nương rồi, nhưng hắn quá gầy, sức không đủ, xem chừng thế này không kiếm cơm thổ phỉ được, người xem cười lăn.
Đơn Dũng bực mình xuống ngựa, bế Lưu Thúy Vân đặt lên yên ngựa, giục:" Mau về trại .... Thúy Vân, khóc đi quẫy đạp làm ra vẻ không chịu."
Lưu Thúy Vân hôm nay khóc suốt ngày rồi, đến lúc cần khóc thì lại cười khanh khách không ngừng, trông chẳng giống bị cướp đi chút nào. Ồn ào một phen, đám mã phỉ gõ chiêng chạy lên núi, đám khách khứa nổi hứng hô hào đuổi theo mã phí. Đặc biệt là nhà gái là vui nhất, tương phản quá lớn, cứ nghĩ đi theo an ủi cô dâu thôi, ai ngờ thấy chuyện hiếm có thế này, không ít người gọi điện giục họ hàng mau tới xem, Thúy Vân đúng là gả đúng người rồi, không đến bỏ lỡ chuyện ngàn năm có một.
"Ha ha ha, vui quá, buổi kết hôn này thật đặc sắc." Trịnh Cẩm Thiền vỗ tay chạy theo mọi người lên núi, thu hút cô không chỉ có hôn lễ, còn cả những ngôi nhà gỗ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play