Mã Bỉnh Trung đặt điện thoại xuống, điện thoại của cháu ngoại gọi về, báo không có chuyện gì cả, bây giờ giám đốc Trịnh lại tới đường Văn Hóa bán dấm rồi, ông ta thở phào nói với một ông già:" Không sao cả, chuyện không đâu ấy mà, người trẻ tuổi nghịch ngợm thôi."
"Ha ha ha, tôi đã nói mà anh không tin, Toan Ny từ nhỏ đã đanh đá, ai muốn trêu vào nó à, không có cửa đâu, nó đời nào chịu thua thiệt." Ông già có vẻ rất tán thưởng Toan Ny, nhưng Mã Bỉnh Trung có vẻ không cùng suy nghĩ.
Toan Ny chính là nhũ danh của Trịnh Cẩm Thiền, còn có một biệt danh khác là nương tử dấm, cô gái không chịu được người khác hơn mình, mỗi lần mở hội nghị tiêu thụ, thấy thành tích thua kém công ty cạnh tranh thì thế nào cũng mắng người dưới một phen. Còn ông già này chính là nguyên chủ tịch của Nguyên Nguyên, Trịnh Chi Nguyên, từ khi giao chuyện làm ăn cho con gái liền lui ra sau màn. Lão Mã vừa mắng Tiểu Trịnh thì Lão Trịnh tới, không nể mặt trẻ thì cũng phải nể mặt ông già hiền hòa này ba phần.
"Chủ tịch Trịnh, chuyện kia anh nói có manh mối chưa?" Mã Bỉnh Trung thận trọng hỏi.
Ông già mím môi, vẻ mặt xem chừng gặp khó, lắc đầu hừ một tiếng:" Không dễ, đúng như anh nói, tựa một tảng đá, không có khe mà lách vào. Nhạn Lạc Bình là nơi chính phủ cũng không quản tới được, chủ yếu là thôn dân ở đó tự quản, chỉ có người bản địa mới có thể xây dựng nhà máy ở đó chứ người ngoài vào nửa bước khó đi. Mấy nhà kia hình như đều có bối cảnh, sau lưng có một vị khu trưởng, không ra tay được."
Mã Bỉnh Trung không bình luận gì thêm, ông ta đã cảnh báo Lão Trịnh rồi, đã dám đặt tên là "Hưởng Mã Trại", chính là người Hưởng Mã Trại đi ra. Lộ Châu dân phong hung hãn, huống hồ còn là cái nơi vang danh đó, đừng nói là mua đất xây nhà máy, nếu ông lái xe qua không bị người ta làm tiền phát khóc là may rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT