Bị mắng là thằng ngốc mà Đơn Dũng cười muốn rách miệng, nếu không sao chép ý nghĩ của Lôi Đại Bằng thì mình là thằng ngốc hồ đồ thật rồi. Đơn Dũng hả hê lắm, may quá, mình chỉ ngốc, không hồ đồ, trực tiếp bấm số.
Bên kia liền truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ :" A lô"
Đơn Dũng không nói gì, tức thì cảm thấy máu chảy lên đầu, khẩn trương quá mức.
" A lô, xin hỏi anh tìm ai?" Tả Hi Dĩnh hỏi lại:
"Tìm chị đấy sư tỷ, tôi gọi hơn một nghìn cuộc điện thoại mới tìm được chị." Đơn Dũng khoa trương nói:
"Là cậu à?" Giọng đối phương lạc đi, là bất ngờ, là mừng rỡ, là ngạc nhiên, là khó tin, sau đó là tiếng cười thích thú, có lẽ đang cười tên ngốc gọi hơn nghìn cuộc điện thoại:
Bên ngoài đường phố ồn ào, nhưng tựa hồ chỉ có lúc tiếng cười như tiếng chuông ngân của cô vang lên qua điện thoại mới giống như có làn gió đưa vào y. Đơn Dũng lòng nao nao :" Số còn thiếu là 1480, tôi dùng một ngày tìm được chị, cũng không tính là ngốc phải không? Sư tỷ, chị đã đồng ý với tôi rồi, tôi có rất nhiều vấn đề triết học muốn thỉnh giáo chị."
" Ừm, nhưng mà, nhưng mà hôm nay muộn quá rồi ... Tôi nghỉ ngơi rồi." Tả Hi Dĩnh do dự trả lời:
Đơn Dũng học theo giọng ngần ngại của cô:" Nhưng mà, nhưng mà tôi đứng dưới cửa sổ, đang nhìn chị đấy."
"Hả?"
Hét lên một tiếng, Tả Hi Dĩnh chạy vội ra cửa sổ, mở cửa, nhìn xuống đường phố xe cộ tấp nập, ánh mắt cô nhìn sang bên đường, Đơn Dũng đứng từ xa vẫy tay, tựa hồ sợ Tả Hi Dĩnh không nhìn thấy, tay đặt lên miệng hút một tiếng, tiếng huýt sao cứ cao, cao mãi.
Tiếng huýt sáo đó lên cao mấy bậc, hết sức du dương, hết sức vui tươi.
Điện thoại cúp rồi, âm thanh cuối cùng nghe được là tiếng kêu kinh ngạc của Tả Hi Dĩnh, sau đó nhìn thấy bóng hình bên cửa sổ kia hơi dừng lại một chút rồi rời đi.
Quá xa, không nhìn rõ, trong lòng Đơn Dũng lo lắm, vì luyện kỹ thuật tán gái này mà năm xưa huýt sao tới khô cả cổ, miệng nổi mụn. Công sức bỏ ra không uổng, bắt đầu từ sơ trung đã thành công tới N lần rồi, chỉ cần là em gái không có ác cảm với mình thì đều khơi lên được sự hiếu kỳ của đối phương.
Dù có rất nhiều tiền lệ thành công vẫn khiến Đơn Dũng thấy rất hồi hộp. Y mới gặp Tả Hi Dĩnh ba lần, lần đầu khẳng định là ác cảm, lần thứ hai vì tên ăn hại Lôi Đại Bằng, đoán chừng không có mấy thiện cảm, lần thứ ba miễn cưỡng không có ác cảm mà thôi. Hơn nữa dụ được cô xuống mới là mở màn, có thể dụ được cùng đi dạo phố chơi không mới là điểm mấu chốt.
Vạn nhất cô ấy không xuống thì sao, chẳng lẽ mình trực tiếp đi lên gõ cửa phòng người ta à? Đơn Dũng có hơi tự ti, trước kia tán gái đại đa số mang tâm thái chơi đùa, thích thì chơi, không thích thì thôi. Nhưng lần này bỗng dưng y lại có chút thiếu tự tin, khiến y lo được lo mất. Rồi lại nghĩ tới một khả năng, chẳng may cô ấy xuống rồi, nhưng vẻn vẹn chỉ là xuất phát từ phép lịch sự, nói lời từ chối, mình không còn lý do gì để thuyết phục cô ấy.
Lòng Đơn Dũng thấp thỏm vô cùng, như có tám mươi con thỏ đang nhảy nhót trong lồng ngực.
Không bao lâu, cổng chính khách sạn Khải Lai Duyệt xuất hiện bóng hình của Tả Hi Dĩnh, tim Đơn Dũng không đập nữa, chạy tới, thân thiết gọi :" Sư tỷ."
Đúng là Tả Hi Dĩnh, đèn từ trong đại sảnh hắt ra, bên ngoài hơi tối, làm cảnh tượng hơi mở ảo, Tả Hi Dĩnh mặc chiếc áo sơ mi lụa dài tay, chiếc quần màu cà phê sang trọng. Cô không trang điểm, vẫn toát lên vẻ đẹp thanh thoát, đoan trang, kín đáo, phù hợp với quan điểm thẩm mĩ của người Phương Đông.
" Hi hi, lừa được số điện thoại của tôi phải không? Tôi cảm thấy cậu không phải gọi hơn một nghìn cú điện thoại, có phải chị gọi một cú không?" Tả Hi Dĩnh xỉa ngón tay về phía trán Đơn Dũng, giờ cô hiểu rồi, trừ anh chàng cực kỳ đam mê ăn uống này làm gì có ai bỏ công sức vào mấy cái bánh nặn hình kia. Cô để lại số điện thoại không đầy đủ kia một nửa là trêu chọc, một nửa là uyển chuyển từ chối, không ngờ đối phương dùng cách khó tin biết được số điện thoại của cô.
" Không phải, không phải, tôi ngốc lắm, bấm số từ 0000, bấm tới 1480, mới phát hiện mình là đồ ngốc. Kỳ thực tôi nên sớm nghĩ tới, sư tỷ muốn ăn miếng trả miếng, dùng đồ ngốc ( bổn đản) đáp trả vương bát đản của tôi." Đơn Dũng miệng nói ngốc, nhưng đang tự đắc:
" Được, coi như trùng hợp đi, có điều mai tôi lại đổi số, lần này tôi không nói một số nào cả, xem xem cậu làm thế nào." Tả Hi Dĩnh cố tình nói:
Nhưng không làm khó được Đơn Dũng, y cười tít mắt :" Trùng hợp một lần là đủ rồi."
Tả Hi Dĩnh bị nụ cười ngốc nghếch của Đơn Dũng làm bật cười, đang định nói gì thì Đơn Dũng lại bày ra vẻ rửa tai lắng nghe, khiến cô phì cười lẫn nữa, định nói gì cũng quên luôn rồi. Sau đó ... Sau đó hai người cứ nhìn nhau cười.
Nụ cười này tuy có chút câu nệ, có chút gò bó, nhưng tựa hồ giữa hai người chẳng hề có chút xa lạ nào, tựa như quen biết đã lâu, tựa như cửu biệt trùng phùng, có chút quen thuộc khó diễn tả. Đơn Dũng mấy lần nhìn vị sư tỷ đẹp tựa hoa bách hợp, muốn nói lại thôi, tựa hồ sợ nói một câu không đúng, giai nhân sẽ hoảng sợ biến mất.
Một chút lúng túng ngượng ngập giữa đôi bên.
Hồi lâu vẫn là Tả Hi Dĩnh lên tiếng trước:" Cậu tốn tâm tư lừa số điện thoại của tôi như thế, có ý đồ gì vậy hả?"
Đơn Dũng không ngờ cô lại mở đầu như vậy, người ta thường nói cô gái xinh đẹp đỏng đảnh, giàu có thì ngang ngược, khí chất thì kiêu ngạo, còn tài giỏi thì kén chọn. Sư tỷ e là loại vừa kén vừa kiêu, câu này hỏi rất trực tiếp, Đơn Dũng mấp máy môi, thấy Tả Hi Dĩnh cười tủm tỉm có vẻ không phải muốn gây khó dễ cho mình, thế là lớn gan nói:" Chơi thôi, không phải chị tới Lộ Châu để chơi à? Tôi dẫn chị đi chơi."
"Chơi!?" Tả Hi Dĩnh hơi cau mày, từ này với cô khá mới mẻ, với cô, cuộc sống tiến hành từng bước theo kế hoạch vạch ra, thời gian dùng để chơi không có là bao, dù là có thì cũng là cái cớ quá độ cho mục đích thương nghiệp hóa và chính trị hóa.
"Đúng thế, chơi thật vui chính là ý đồ của tôi, chị không muốn sao? Đây cũng là vấn đề triết học đấy."
"Đây là vấn đề triết học gì chứ?"
"Cuộc đời đại đa số mọi người còn chẳng phải là ăn uống chơi bời à, đây là triết học nhân sinh đại chúng." Đơn Dũng làm vẻ mặt nghiêm túc nói:
Tả Hi Dĩnh mím môi nén cười, tựa hồ cố ý gây khó dễ :" Loại sinh hoạt triết học này e là không thích hợp với tôi rồi, tôi thực sự không phải tới Lộ Châu để chơi, cha tôi có hạng mục nghiên cứu và bảo hộ văn hóa dân gian đương địa, chuẩn bị xây dựng một viện bảo tàng văn hóa dân gian, tôi làm trợ thủ cho ông."
"Vậy tôi hỏi chị, chị thấy người cao lớn, anh tuấn, uy mãnh như tôi, chị không thấy đó là đặc sản địa phương của Lộ Châu à?" Đơn Dũng nói ba lăng nhăng, nói như tiếp thị bản thân:" Này, chị đừng cười, chị nghiên cứu phong tục dân gian, chẳng qua là tới những nơi ăn uống vui chơi à? Đừng nói tôi, dù là Đại Bằng ngốc cũng có thể nói một đống."
Câu này thì Tả Hi Dĩnh không phản đối, nếu nói tới phong tục dân gian, cái thử đặc sản địa phương trước mắt này đúng là hiểu một chút, vì thể chuyển đề tài :" Tôi nghĩ chuyên ngành của cậu là ở ăn, có điều Thượng Đảng là quê hương của món ăn vặt nổi tiếng, nếu cậu nói ra được mười loại tiệc nổi tiếng Thượng Đảng thì tôi tin cậu."
"Hả?" Đơn Dũng kêu lên như bị bí rồi.
Tả Hi Dĩnh cười như thể mình đã lập lên một quan ải không thể vượt qua trước mặt Đơn Dũng, mười món ăn này có ghi chép chính thức gọi là thập đại tiệc, một số tuyệt tích đã lâu. Mấy chàng trai này có mê ăn uống tới mấy cũng chỉ vì muốn thỏa mãn cái miệng, làm sao có thể giống cha cô vừa ăn uống vừa ngắm trăng thưởng sao, tình thú vô cùng.
Đơn Dũng khó khăn hỏi :" Sư tỷ, chị kiểm tra tôi đấy à?"
"Ừ, coi như vậy đi." Tả Hi Dĩnh trở nên kiêu ngạo:
"Tôi chỉ muốn hẹn chị đi chơi thôi, không cần làm khó tôi vậy chứ?" Đơn Dũng rầu rĩ vô cùng:
Tả Hi Dĩnh cố ý nói :" Tôi vốn không định làm khó cậu, có điều tôi cũng phải biết đặc sản địa phương cao lớn anh tuấn uy mãnh không phải chỉ có bề ngoài chứ?"
"Chị nhất định sẽ không thất vọng, mặc dù rất khó, có điều vì mời được sư tỷ đi chơi cùng, khó tới mấy tôi cũng phải nghĩ cách." Đơn Dũng ra vẻ không tự tin cho lắm, có điều dưới đáy mắt xét qua chút gian xảo, nói ngập ngùng :" Phổ biến nhất là Lộ Châu thập đại oản, đắt nhất là Công thần trường họ yến, khó làm nhất là Thái hậu thập tam hoa, nổi tiếng nhất là tiệc thịt lừa Thế Long, cổ xưa nhất là tiệc ngũ cốc Thần Nông, còn có tiệc Bách thảo bát quái, tiệc chay Tiền Đường, tiệc Chương Trạch Hồ Trung, Thủy tịch thập đại hoản ... Gộp lại được gọi là Lộ Châu thập đại tiệc, là tiệc quan lưu hành thời Thanh, vì vật liệu và cách chế biến, đã tuyệt tích ba món."
Một đáp án không thể soi mói, thậm chí còn chi tiết hơn cả điều Tả Hi Dĩnh biết, vẻ kiêu ngạo trên mặt cô biến thành ngạc nhiên. Kiến thức văn hóa xa lạ này e là gọi người của bảo tàng văn hóa đương địa ra cũng chẳng nói rõ được, thế mà chàng trai trẻ chưa tốt nghiệp lại biết là sao?
Cô còn chưa nói ra nghi vấn của mình, Đơn Dũng thấy khí thế mình tỏa ra rốt cuộc khiến sư tỷ có phản ứng, khoe khoang :" Thập đại tiệc có hơn hai trăm món ăn, chị có muốn kiểm tra không? Tôi đau đầu với lý hóa, còn thứ ăn uống không làm khó được tôi. Thực ra đó chỉ là ghi chép của quan phủ, còn món ăn vặt món bánh ở Lộ Châu, chỉ có quy mô nhỏ hơn chút thôi, luận tới mùi vị thì không kém Tây An. Chị có muốn đi xem phong tục chân chính của Lô Châu, vừa no mắt lại nó bụng không?"
"Nghe có vẻ không tệ." Tả Hi Dĩnh chấn kinh rồi, bất giác gật đầu, xem ra trong giới ăn uống cũng có nhân tài:
"Vậy thì đi, chỉ cần dạo quanh miếu thành hoàng một lần, chị sẽ hận không mọc thêm vài cái miệng, có thể thấy non nửa phong tục nơi này." Đơn Dũng xoay người đi trước, tán gái là phải có tự tin tuyệt đối, không được rụt rè, Tả Hi Dĩnh theo thật, làm y mừng thầm:
Tán tài nữ không khó, trước tiên là phải tỏ ra có tài hơn cô ấy, dù chỉ là giả bộ cũng được.
Đơn Dũng thầm nghĩ, xem ra nhiều năm không bước chân vào giới phong nguyệt, công phu tán gái chưa đi xuống. Có điều tài nữ đúng là tài nữ, bất giác bị thu hút vẫn giữ một phần tỉnh táo, đi theo nói :" Không đúng Đơn Dũng, món ăn vặt ở miếu thành hoàng chỉ mùng một và ngày rằm mới có."
"Chị nghe ai nói thế?"
"Trưởng phòng Hứa, còn cả phó thị trưởng Trần."
"Chậc, miệng quan viên hủ bại làm gì có lời thật? Hơn nữa bọn họ nào biết người dân ăn thế nào." Đơn Dũng khinh bỉ:
Tả Hi Dĩnh buồn cười lằm, trong lòng biết rất rõ sư đệ tự nhận này e là ra sức lấy lòng mà thôi. Rời cổng khách sạn, Tả Hi Dĩnh á một tiếng, sờ túi kêu hỏng rồi. Đơn Dũng sợ có biến cố hỏi sao thế, cô xấu hổ nói :" Tôi ... Tôi không mang ví, sao bắt xe đây? Hay là gọi khách sạn an bài."
"Không sao, chúng ta có xe." Đơn Dũng rất thản nhiên, rất tự tin nói:
"Cái nào?" Tả Hi Dĩnh ngạc nhiên nhìn quanh, đâu có chỗ đỗ xe:
"Kia kìa" Đơn Dũng hiên ngang chỉ:
Tả Hi Dĩnh phì cười, trên con đường đối diện, bên hàng cây, có một cái xe đạp điện cũ kỹ sơn bong tróc dựng đó, vậy mà chủ nhân nó còn vênh váo như là Mercedes hạng sang.
Chứ không à, chủ xe chẳng hề ngại ngùng nói :" Đừng coi thường cái xe này nhé, xe cải tiến đấy, đi liên tục 40 km không thành vấn đề, mã lực mạnh, tôi lên Hưởng Mã Trại cũng đi xe này. Thật đấy, bằng vào xe này dạo phố nhanh hơn xe hơi."
Đơn Dũng dương dương đắc ý khoe khoang, Tả Hi Dĩnh che miệng cười khúc khích. Hai người đi tới bên xe, Đơn Dũng ngồi lên, một chân chống, một tay chỉ :" Đi nào, xe phong tục thành thị, nếu chơi không đã, mai chị đừng coi tôi là sư đệ nữa."
Tả Hi Dĩnh dần dà bị dẫn dắt tư duy, vừa tò mò lại vừa buồn cười, nam nhân muốn hẹn cô không phải không có, nhưng đi một cái xe đạp nát đường hoàng mà tới thì không. Lần này thực sự là bị khơi lên hứng thú rồi, cô cẩn thận ngồi phía sau, ai ngờ Đơn Dũng đột ngột tăng tốc vọt đi, tiếp đó tộc độ giảm xuống, Tả Hi Dĩnh nắm chặt áo Đơn Dũng, đề phòng nhào vào người y.
Đơn Dũng ở phía trước thất vọng lắm, bình thường dùng chiêu này thế nào lập tức nghe sau lưng hét lên, sau đó có thứ êm ái va vào lưng, rất thích. Ai ngờ em gái sau lưng đề phòng nghiêm ngặt như thế, xem ra cô rụt rè thật, không phải làm bộ, y đành bào chữa :" Sư tỷ, ngồi vững nhé, xe tự cái tiến, tính năng không ổn định lắm."
"Tôi ngồi vững lắm, chỉ tâm tư cậu là không đặt đúng chỗ thôi." Tả Hi Dĩnh cười sau lưng, có vẻ là nhìn thấy lòng dạ bất chính của tên sư đệ:
Xe tệ một chút, có điều tốc độ đúng là không chậm, hơn nữa lướt qua biển xe cứ như con cá nhỏ, lúc thì đi trên đường, lúc thì phóng lên xe, vừa phóng xe ào ào vừa huýt sáo rất lấc cấc, thu hút không ít người quay đầu. Tả Hi Dĩnh mỗi lần khẩn trương tới toát mồ hôi, thầm có chút hối hận vì theo y, rõ ràng biết tính cách của Đơn Dũng có chút phóng túng. Vì an toàn, cô đành nắm thật chặt áo y, không ngừng nói cẩn thận, chậm thôi.
Tới đại lộ Anh Hùng, đường trở nên rộng rãi, tốc độ xe giảm xuống, Đơn Dùng để Tả Hi Dĩnh cơ hội ngắm cảnh đêm Lộ Châu. Có lẽ cách dạo phố thế này Tả Hi Dĩnh chưa từng trải qua, đường phố lên đèn tựa như trời sao lấp lánh, xe qua lại không dứt, tiếng người huyên náo, thi thoảng thấy ở đầu dường bán giỏ dâu tây đỏ rực, mùi khoai lang nướng rõ ràng, có quán vỉa hè ở chỗ rẽ, đâu đâu cùng thấy từng đám đông vây quanh, gió tối thổi lồng lộng, vô cùng khoai khoái.
Cảm giác thật tốt, Tả Hi Dĩnh ngửa đầu lên, vuốt mái tóc bị gió thổi rối, lòng rất thích, chẳng trách cha luôn say mê cuộc sống phố thị, ngay cả cô cũng bị cảm nhiễm bởi cảnh đám đông qua lại náo nhiệt, dần dần quên mất mình đi tới đâu rồi. Đến khi thấy một cái bếp bốc khỏi nghi ngút ở đầu đường, lấy làm lạ hỏi :" Đơn Dũng, đó là cái gì thế?"
"À, bán móng giò đấy." Đơn Dũng quay đầu lại đáp, sợ cô không hiểu, giải thích :" Ban ngày chị không thấy đâu, tới tối thành quản hết giờ làm bọn họ mới đi làm, thành quản tăng ca thì bọn họ nghỉ phép."
Tả Hi Dĩnh ngồi phía sau cười không thôi, cô sao chưa từng nghe tới thành quản vĩ đại cho được, có điều đây là chuyện rất khó nói đúng sai nên không bình luận. Lại đi không xa, Tả Hi Dĩnh lại chỉ tay :" Kia là thứ gì?"
" À, kẹo gậy ấy mà." Đơn Dũng đoán chừng thứ này mới mẻ với sư tỷ, đi nhanh vài mét phanh lại, gọi to :" Này bán kẹo, tới đây."