Trong phòng giám sát, Triệu Gia Thành nhìn cuộc thẩm vấn qua màn hình, nói với mấy vị trên tỉnh:" Vô ích thôi tổ trưởng Quách, loại nhà quê này anh có chĩa súng vào đầu thì hắn cũng dám hô hai mươi năm sau lão tử vấn là hảo hán."
Sơn cùng thủy tận, điêu dân khắp nơi, giờ thì Quách Văn Ba đã có thêm hiểu biết về văn hóa hiệp khách trong truyền thuyết của Lộ Châu rồi, song hắn vẫn suy nghĩ về manh mối này:" Hai anh thấy manh mối này liệu có giá trị không?"
"Chắc là không." Hoắc Kiệt lắc đầu, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, nhỏ giọng nói:" Tổ trưởng Quách, Lưu Nhị Lôn nói chuyện khó nghe nhưng là sự thực, đây là nơi điểm nóng về buôn bán nhân khẩu, chúng tôi giải cứu mấy lần, bọn họ có thù lớn với cảnh sát. Người trong thôn chỉ cần nhìn thấy cảnh sát đi lẻ là dám ấn xuống đánh, thù đoạt vợ mà .... Không có cảnh sát vũ trang mở đường, chúng tôi không dám vào thôn."
"Không phải thôn thổ phỉ ở Lộ Châu chỉ có Sử Gia Thôn à, sao lại có cái nữa?" Quách Văn Ba đau đầu.
"Sử Gia Thôn là thổ phỉ thật, còn đám kia là dã nhân sống trên núi chúng không ra ngoài ăn cướp như Sử Gia Thôn, nhưng con người sống nơi đó, ài … tên Nhị Lôn gọi là súc sinh, anh không nghe sao? Đừng nói là phụ nữ, nam chúng cũng mua, năm ngoái phá vụ án lừa bán nhân khẩu, toàn lừa người ở bến xe từ quê lên thành phố, vào đó một cái là chín phần chết một phần sống, chết cũng không báo án?"
"Khoan, khoan, anh nói ... Nam cũng mua à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play