Cúp điện thoại rồi, Đơn Dũng vung tay gọi đám người cách y cả chục mét:" Đi nhanh lên, lên núi không nổi, xuống núi cũng không xong là sao? Tiểu Cái, nhất là cậu đấy, cậu phải tăng cường rèn luyện đi, yếu ớt thế kia làm sao được?"
Lờ đờ theo sau Đơn Dũng là ba người, Trương Vệ Hoa phía trước, Cái Đình Giáp ở giữa, Đồng Vĩ cuối cùng. Trong đó Tiểu Cái là sức khỏe kém nhất, vừa đi vừa thở hổn hển, mặt trắng bệch, tựa bệnh nặng mới khỏe. Đơn Dũng nhìn mà lắc đầu liên hồi, đứng đợi thêm một lúc, Trương Vệ Hoa chạy xuống nói:" Đản ca, bọn em làm sao so với thứ gia súc như anh được."
"Có cần đi xa như vậy không? Mệt chết mất." Đổng Vĩ đeo ba lô lớn, niềm vui lúc vừa lên núi chẳng còn, chỉ còn lải nhải. Cái Đình Giáp chỉ còn thở được, không nói lên lời rồi.
Đơn Dũng cười lớn, bước chân thoải mái như trên đất bằng:" Anh đã bảo không cho các cậu đi, các cậu cứ nhất định muốn đi theo, xem Lôi Đại Bằng khôn chưa, lên núi mà không phải tìm cái ăn là hắn tuyệt đối không đi."
"Em nên nghe Lôi ca mới đúng." Cái Đình Giáp rốt cuộc nói được một câu hối hận.
Sắp xuống tới chân núi rồi, mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi, ai nấy đều đeo ba lô, hai dòng Chương Hà trong đục của Lộ Châu, rồi các con suối lớn nhỏ, bọn họ lấy mấy chục mẫu nước. Trương Vệ Hoa quan tâm hỏi:" Đản ca, vụ làm ăn này kiếm được bao nhiêu?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT