"Không phải, ông chủ Đào, ông có ý gì, thời gian trước các ông hùng hùng hổ hổ, vươn tay ra cả ngoại ô, muốn ép chết nhà khác. Mới vài ngày sao chia sẻ chuyện làm ăn cho người khác?" Ông chủ Từ nghi ngờ, mặc dù là viễn cảnh Đào Thành Chương vẽ ra rất hấp dẫn nhưng người ở đây đâu có phải con nít ba tuổi, huống hồ bọn họ vốn sẵn nghi ngờ đám người này.
Vì thế từng đó con mắt chiếu vào, muốn xem Đào Thành Chương trả lời ra sao.
Đào Thành Chương ung dung đáp: "Ha ha ha, khi đó cửa hiệu mới mở phải thể hiện khí thế một chút chứ, để nhân viên có thêm động lực, có điều con người tôi xưa nay không đề cao bản thân, tôi không có bản lĩnh kiếm được hết tiền của mọi người ... Ý của tôi là, mọi người đoàn kết, dù giữ nguyên trạng, cũng tương đương lượng tiêu thụ của chúng ta tăng thêm 4 thành. Tập trung vào mua hàng, giá cả giảm đi, hơn nữa khi chúng ta tập trung lại làm một thì càng có tiếng nói hơn với thị trường. Ngoài ra nói về lợi ích, chúng tôi tuy không tranh đoạt thị trường nữa, nhưng lại cung cấp hàng cho các vị, coi như cân bằng được với lợi nhuận mở rộng, vừa ổn định lại bớt đau đầu. Giờ chỉ xem mọi người có ủng hộ chúng tôi không ... Còn về cái hiệu thịt lừa chính tông kia, tôi thấy không đáng lo. Nếu chúng ta thống nhất nhãn hiệu, thống nhất trang trí, khi đó bằng vào quy mô lớn của chúng ta, ai là hàng giả còn chưa biết đâu, đúng không?"
Câu cuối cùng đắt giá đấy, cả đám ông chủ nhỏ ồ lên quay sang bàn tán xôn xao, chiêu này quá hiểm, đúng thế, bọn họ chiếm số đông, chiếm tiếng nói, lúc đó ai cũng nói nhà kia là giả, thế thì phải biến thành giả thôi, lời người xói vàng mà. Tuy vậy, đồng ý hay không thì chả ai tỏ thái độ vội, toàn cười nói vô nghĩa, từ chối thì sợ sau này có chuyện tốt lại mất phần, nhưng nhảy vào ngay thì tùy tiện qua, nếu toàn bộ mọi người ở đây để Hâm Vinh cung cấp thịt ngâm, há chẳng phải gom tiền nuôi lên một con quái vật hùng mạnh, khi quay lại bóp cổ người ta thì sao.
Người nọ đợi người kia lên tiếng trước, rốt cuộc chả ai chịu., ồn ào bàn tán rất nhiều, nhưng hoàn toàn bế tắc
Ở đây Tôn Tồn Trí của Vị Nguyên là người nhiều tuổi nhất, ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, tiếp tục tranh luận thế này vô nghĩa, ông ta lên tiếng:" Chúng tôi chuẩn bị tiệc ở tầng hai mời mọi người, cách lúc đó con nửa tiếng, mọi người có thể thong thả thảo luận. Tôi và ông chủ Đào xuống chiêu đãi mấy vị lãnh đạo công an ... Vẫn câu nói đó thôi, làm ăn không thành tình nghĩa còn đó, sau này mọi người làm ăn có gì phiền toái, cứ tới tìm chúng tôi, chúng tôi sẽ hết lòng tương trợ ... Nào ngồi đi, đừng khách khí."
Nói rồi Lão Tôn cùng Đào Thành Chương đi trước, Lão Tiền lại nói vài câu đảm bảo rồi theo sau, nhường chỗ cho đám ông chủ nhỏ thảo luận. Ở bên trong thì cười rất tươi, vừa ra ngoài đóng cửa lại, Lão Tiền đuổi theo hai người kia, mồm chửi bới không sạch sẽ:" Con mẹ nó, chúng ta bỏ thể diện xuống mời, chúng còn được đằng chân lên đằng đầu, cho điều kiện ưu đãi như thế còn đỏng đánh chứ, không biết điều."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT