"Hi hi, đâu phải tuyết rơi, mà là tiền rơi, chiều nay tới giờ thu hơn 50 vạn." Tống Tư Oánh vừa nhận tiền của Sử Bảo Anh xong chạy ra giật ống tay áo Đơn Dũng, mặt tươi hơn hoa, cô đã ước tính số hàng tồn rồi, chỉ riêng số nguyên liệu thừa này cũng kiếm lớn, kể cả không kinh doanh đồ khô cũng lãi to.
"Này, này, đừng tính tiền vội, tôi hỏi cô chuyện này." Đơn Dũng ghé tai Tống Tư Oánh nói nhỏ:" Cô thấy làm chuyện này có bất an không?"
"Bất an gì? Đồ gian thương, kiếm tiền của người ta còn nói lời mát mẻ." Tống Tư Oánh đẩy Đơn Dũng một cái tưởng y chửi xéo mình, thoáng cái hiểu ra, sợ y hối hận mắng:" Anh bị thiếu tự trọng à, lúc người ta mưu đồ cửa hiệu của anh có khách khí gì không?"
Đơn Dũng lại gãi mũi không nói nữa, mọi chuyện đôi khi không lúc nào cũng rạch ròi như vậy được, Tống Tư Oánh thì kệ, cô vui lắm, gọi điện thoại cho nhà hàng trong trấn đặt chỗ, chuẩn bị cùng công nhân đi ăn liên hoan.
Hàng óa được chất xong, xe lớn xe nhỏ ầm ầm chạy ra khỏi cổng nhà máy, chỉ có chiếc cuối cùng chưa đi, hạ cửa kính xuống, ông già họ Sử thò đầu ra, nói với Đơn Dũng:" Nhóc Dũng, thằng nhãi cậu khá lắm, buộc cổ toàn bộ người nuôi lừa rồi."
Đơn Dũng nhún vai, chuyện đã xong rồi, chẳng cần khiêu khích ông già này làm gì nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT