Tôi không kịp trả lời câu hỏi của anh ta, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, Giang Đông giận giữ không ai ngăn được nhanh chóng xông vào.

Anh ta là bạn trai cũ của tôi, nên nhân viên công tác đều không có toàn lực ngăn chặn anh ta.

Sắc mặt anh ta dọa người, một phen túm lấy cổ tay tôi.

"Vừa rồi em, gọi anh ta là Cố Dã?"

Thịnh Cảnh vừa vặn đóng cúc áo xong.

"Cố Dã chỉ là một cái tên trong vở diễn mà thôi."

Nói xong lịch sự vươn tay về phía Giang Đông:

"Hân hạnh, tôi là Thịnh Cảnh."

Giang Đông nắm chặt tay tôi không buông, kiêu ngạo không thèm để ý đến bàn tay đang chìa ra của Thịnh Cảnh.

Thịnh Cảnh hơi nhíu mày, nắm tay lại gõ nhẹ vào khuỷu tay Giang Đông.

Giang Đông nhất thời bị đau, thả tôi ra ôm lấy cánh tay.

"Mong anh tôn trọng, nữ chính của tôi."

Thịnh Cảnh nói xong, ngón cái lướt qua khóe môi, lau đi vết son còn sót lại của tôi.

________

Khóe mắt Giang Đông như muốn nứt ra, nhưng vẫn muốn kiên trì nói chuyện với tôi một lần.

Anh ta nói anh ta đi tư vấn bác sĩ tâm lý của tôi, biết tôi bị bệnh rồi.

Không biết vì sao bác sĩ lại nói chuyện với anh ta, tóm lại tình huống anh ta giải thích có chút không lớn.

Anh ta cho rằng tôi bởi vì yêu anh ta mà không có được nên mới tưởng tượng ra một người giống anh ta như đúc ở trong mơ, còn lấy cho người kia một cái tên gọi là Cố Dã.

Trong mơ ảo tưởng Cố Dã yêu tôi đến chết đi sống lại, khăng khăng một mực.

Anh ta cho rằng tôi vì anh ta mới bị bệnh, cho nên, trong mắt anh ta có áy náy, nhưng càng nhiều hơn hình như là đắc ý. Anh ta nói:

"Nam Thiến, lỗi của anh, anh không biết sẽ làm tổn thương em sâu đậm như vậy."

Tôi nghiên cứu nhìn anh ta, không nghĩ ra não anh ta xuất hiện vấn đề ở đâu.

Anh ta ra vẻ đau lòng đến kéo tôi:

"Trước đây, em luôn sờ cổ anh giữa đêm, thì ra bởi vì trong mơ em làm tổn thương anh, Nam Thiến, trong lúc anh không biết thì ra em đã phải chịu đựng tổn thương lớn như vậy."

Tôi né tránh tay của anh ta, anh ta ngượng ngùng nói:

"Em trách anh, anh biết, nhưng lúc đó em nhặt được anh, anh cho rằng chúng ta lòng đã hiểu lòng chỉ là chơi đùa mà thôi, nhưng anh không nghĩ tới em lại yêu sâu đậm như vậy, nếu em biểu hiện yếu đuối hơn một chút, anh bất kể thế nào cũng không tổn thương em."

Tôi nhìn chằm chằm mặt anh ta, có một chút hoảng hốt.

Tôi đang nghĩ, Cố Dã ở trong giấc mơ của tôi, lúc tôi không mơ thấy anh ấy nữa, có phải cũng sẽ có sắc mặt giống như vậy không.

Giấc mơ ngược luyến này có chút huyền ảo, cuối cùng sau khi tôi tạm nghỉ liền xuất hiện một cái bug của anh ấy.

Giang Đông tiếp tục tự luyến: "Nam Thiến, anh sai rồi, em vì anh thế mà lại dùng vai diễn để chữa thương, gọi anh ta là Cố Dã, anh sẽ không phụ em nữa, em đừng giận dỗi anh, anh cũng sẽ không trách em nữa, thế nào?"

Đây là lần đầu tiên Giang Đông xuống nước với tôi, nói xong anh ta tràn đầy hi vọng nhìn tôi.

Im lặng một lát, tôi đột nhiên bật cười.

Khóe miệng của Giang Đông cũng không tự giác được cong lên.

Tôi thản nhiên mở miệng:

"Bác sĩ có nói với anh, tôi bắt đầu mơ thấy Cố Dã từ lúc nào không?"

Anh ta có chút mờ mịt: "Không có."

Nói xong lại lộ ra biểu tình đau lòng: "Có điều, chúng ta quen biết nhau hơn nửa năm, em không phải phần lớn thời gian đều đau khổ như vậy sao?"

Anh ta vẫn đắm chìm trong cảm giác tốt đẹp của chính mình, tôi chậm rãi mở ra bản ghi chép khám bệnh trong điện thoại, đưa tới trước mặt anh ta.

"Ba năm rưỡi, Giang Đông, tôi mơ thấy Cố Dã ba năm rưỡi rồi!"

"Tên khốn Cố Dã này dày vò tôi đằng đẵng ba năm rưỡi, may mắn gặp được tra nam giống anh ta như đúc là anh."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói từng chữ từng chữ: "Tôi dùng anh, từ bỏ anh ấy."

Giang Đông sững sờ đứng đó, mắt thường cũng có thể thấy được hai má anh ta đỏ lên.

"Trước đừng tức giận." Tôi bình tĩnh nói.

"Anh biết không, anh cũng không thiệt thòi gì cả."

Hơn nửa năm nay anh đối với tôi gọi là đến đuổi là đi, quần áo tiền tài tôi vẫn luôn hào phóng, hơn nữa còn đảm đương làm chất xúc tác cho tình cảm của anh và tiểu thanh mai của anh, bất luận như nào anh cũng không thiệt.

Tôi giúp anh ta nhớ lại rõ ràng, tôi không hề mắc nợ anh ta, sau đó nói với anh ta, về tình về lý anh ta đều không nên tới tìm tôi nữa, màn lợi dụng lẫn nhau này cũng coi như dễ hợp dễ tan.

Giang Đông ngây ngốc đứng ở đó, tôi đi khá xa rồi, sau đó nghe thấy anh ta bật cười.

Nhẹ giọng cười giễu đến phóng túng cười to, giống như trong điện thoại hôm đó vậy.

Mẹ nói, vừa kiêu ngạo lại đáng thương! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play