Từ Lệ thực sự khó tin khi nhìn vào cửa hàng rực rỡ ánh sáng.
Tô Trầm Hương đứng ở đó, được Minh Phong săn sóc yêu thương.
Đương nhiên, bà ấy biết Minh Phong.
Người quản lí xí nghiệp Minh Thị.
Tuy rằng hiện tại Từ Lệ đã sa cơ lỡ vận, nhưng dạo trước hẹn hò với Lâm tổng, bà ấy cũng từng lui tới xã giao tại nhiều buổi tiệc rượu kinh doanh, hiển nhiên có ấn tượng sâu sắc về người phụ trách Minh thị này.
Đây là "nữ cường nhân" nổi tiếng trên thương trường.
Nhưng trong mắt Từ Lệ, Minh Phong là người cực kỳ thất bại.
Suy cho cùng, một người phụ nữ như vậy, thực hiện hôn nhân thương mại với thái tử gia của tập đoàn Trần Thị, nhưng lại không có quan hệ tốt với chồng, vợ chồng ly thân, dẫn con trai về nhà mẹ đẻ, trơ mắt nhìn chồng mình có rất nhiều tình nhân.
Mặc dù trên thương trường, Minh Phong thực sự được người khác kính trọng, nhưng trong mắt Từ Lệ thì chắc chắn chẳng đáng để người ta ngưỡng mộ.
Một người phụ nữ, mạnh mẽ như thế có ích gì?
Bà dẫn dắt xí nghiệp Minh Thị trở thành doanh nghiệp lớn nổi danh cả nước thì có ích gì?
Chẳng phải vẫn là một ả đàn bà đáng thương không được chồng yêu thích, bị bỏ mặc trong căn phòng lạnh lẽo sao?
Từ Lệ luôn tự đắc cho rằng mình mới nên là người được người khác ngưỡng mộ.
Tuy rằng thái độ của Lâm tổng với bà ta rất bình thường, nhưng sau khi kết hôn cùng bà ấy lại không hề xảy ra bê bối, cũng rất dung túng cho bà ấy, mặc kệ bà ấy tiêu pha tiền bạc, hưởng thụ cuộc sống thoải mái an nhàn của phu nhân quyền quý, chứ không ép bà ấy ra ngoài làm việc vất vả.
Cuộc sống nhàn nhã của quý bà giàu có như vậy là thứ bà ấy hằng ao ước.
Chẳng phải so với một người phụ nữ chỉ có sự nghiệp mà không có chồng như Minh Phong thì đáng nể hơn nhiều sao?
Nếu như, nếu như không phải Lâm tổng cứ nhất quyết đòi ly hôn với bà ấy, bây giờ Từ Lệ vẫn sẽ rất hạnh phúc.
Dạo gần đây, bà ấy lo đến sứt đầu mẻ trán vì chuyện chồng muốn ly hôn với mình.
Giờ đây, nhìn thấy Minh Phong vẫn xinh đẹp rạng ngời như thế, trong lòng bà ấy vốn đã đố kị lại càng ghen tị hơn nhiều.
Lúc Lâm tổng ở nhà thường khen ngợi Minh Phong là phụ nữ nhưng chẳng thua kém đấng mày râu, so với đàn ông còn giỏi giang hơn, bà ấy nghe vậy cũng ɕảɷ ŧɦấy chán ghét.
Mà người phụ nữ được chồng bà ấy sùng bái như vậy, lại đi thích đứa con ghẻ vô dụng đó của nhà bà ấy.
Đôi mắt Từ Lệ đỏ lằn lên.
Nghĩ đến chuyện sở dĩ Lâm Tổng ly hôn với mình đều là vì Tô Trầm Hương, bà ấy nghiến chặt răng, mắt đỏ sòng sọc, mở cửa tiệm ra, một mạch xông vào cửa hàng có không gian rất ấm áp.
Lúc này, Tô Trầm Hương đang lắc đầu với Minh Phong.
"Vậy thì chỉ mua ba cái thôi ạ." Cô cò kè nói với Minh Phong: "Nếu quần áo mới cứ để đó không mặc, vậy chẳng phải rất lãng phí sao? Chúng ta đừng nên lãng phí như thế ạ."
Thú thật, cô không quá quan tâm đến quần áo hay những thứ tương tự, cũng ɕảɷ ŧɦấy không cần phải có quá nhiều quần áo, dẫu sao quần áo mặc không hết thì đáng tiếc lắm.
Hơn nữa, dựa trên nguyên tắc tốt đẹp phải cần kiệm trong gia đình, không được lãng phí, cô ɕảɷ ŧɦấy ba bộ đã là khá đủ rồi, dù sao quần áo ở nhà hiện giờ cũng không cũ lắm, có thể luân phiên mặc với quần áo mới.
Cô lắc cái đầu nhỏ, tỏ ra nếu như không được thì không lấy gì cả.
Minh Phong cười trừ nhìn cô bé không muốn người khác hoang phí một đồng nào này, không cố ép cô nữa mà gật đầu đồng ý.
Bà xoa đầu Tô Trầm Hương.
Đúng lúc này, Từ Lệ xông vào trong, dọa mọi người giật thót tim.
"Tô Trầm Hương!" Từ Lệ hét lên.
Từ sau đêm mưa nặng hạt đó, bà ấy không còn gặp lại Tô Trầm Hương lần nào nữa.
Nhưng Tô Trầm Hương giống như một cơn ác mộng, vẫn luôn đeo bám cuộc sống của bà ấy.
Bất kể là cô, hay là Tô Cường, đều là thứ mang lại tai họa.
Bà ấy đã quen hét lên với con gái mình, bởi vì sắp bị ly hôn nên cũng chẳng giữ được dáng vẻ tao nhã gì, trái lại, bà ấy hận không thể xé xác Tô Trầm Hương ra làm trăm mảnh.
Hai người đều có xuất thân rất tốt, nhìn Từ Lệ gần như nổi điên như thể đang nhìn vào thứ gì đó rất đáng ghét, dáng vẻ kiêu ngạo ấy càng làm cho đôi mắt Từ Lệ đỏ hơn.
Nếu không phải bà ấy sắp ly hôn, nếu như bà ấy vẫn là vợ của Lâm tổng, Minh Phong sẽ dám vô lễ với bà ấy như vậy sao?
"Sao loại người nào các cô cũng cho vào đây vậy?" Minh Phong lạnh lùng nói với nhân viên cửa hàng đang thấp thỏm: "Lớn tiếng hét to làm cho tất cả mọi người đều ɕảɷ ŧɦấy mất hứng. Loại người này sẽ khiến người ta lo lắng về an ninh trong cửa hàng của các cô đấy."
"Minh tổng, Lý tổng, thành thật xin lỗi ạ." Nhân viên cửa hàng vội vàng xin lỗi, hơn nữa còn lễ phép mời Từ Lệ rời đi.
Tô Trầm Hương ló đầu ra từ sau lưng Minh Phong.
Lớp trang điểm của Từ Lệ không còn tỉ mỉ như trước nữa, bộ dạng trông tiều tụy và mệt mỏi vô cùng.
Ngẫm lại những tin tức mà Lâm Nhã đã thông báo với mình, Lâm tổng đã ký xong đơn ly hôn rồi, chỉ đang chờ Từ Lệ ký tên vào thôi, Tô Trầm Hương chợt hả hê khi thấy người gặp họa, nhìn về phía Từ Lệ với tâm trạng đặc biệt tốt, nở một nụ cười tươi rói với bà ấy.
Nụ cười này, là sự báo thù cho những ghét bỏ, tùy tiện đánh mắng, mặc kệ sống chết của Từ Lệ khi ấy với Tô Trầm Hương lúc trước.
Tô Trầm Hương lúc trước đã không còn nữa.
Nhưng không có nghĩa Tô Trầm Hương bây giờ đã quên mất những tổn thương mà người mẹ Từ Lệ này đã từng gây ra cho cô.
Cô không hề ɕảɷ ŧɦấy Từ Lệ đáng thương chút nào.
"Tô Trầm Hương, mày đã nói gì với nhà họ Lâm? Tô Cường đã nói gì với nhà họ Lâm?" Nhìn thấy Tô Trầm Hương tươi cười xán lạn, tỏ vẻ đáng yêu khiến Từ Lệ tức muốn chết.
Ngực bà ấy bắt đầu đau, bà ấy nhìn Tô Trầm Hương với con mắt đỏ ngầu, rít lên: “Tại sao bọn mày không chịu tha cho tao!”
Nếu không có hai vết nhơ là cha con họ, bây giờ bà ấy vẫn là bà chủ của nhà họ Lâm giàu có. Hơn nữa, bà ấy đã quyết định chuẩn bị mang thai và sinh một cậu con trai cho Lâm tổng.
Bà ấy là vợ của Lâm tổng.
Là người có tư cách nhất để sinh con cho Lâm tổng.
Lâm Nhã chỉ là một đứa con gái, gia nghiệp của Lâm tổng lớn như vậy, dù sao cũng phải có một người con trai để thừa kế chứ?
Bà ấy còn trẻ, họ lại là vợ chồng, Từ Lệ đã chuẩn bị tốt, muốn nhanh chóng mang thai, sinh ra người thừa kế cho nhà họ Lâm trước khi Lâm Nhã tiến vào công ty của nhà họ Lâm và tiếp quản nó, sau đó tận hưởng cuộc sống giàu sang suốt đời.
Bà ấy đang mơ mộng nhưng chỉ trong nháy mắt, thỏa thuận ly hôn của Lâm tổng đã được đưa tới trước mắt bà ấy. Dù bà ấy có cầu xin, giải thích hay xin lỗi thế nào thì ông ấy vẫn muốn ly hôn, cương quyết đến mức khiến bà ấy ɕảɷ ŧɦấy vô cùng sợ hãi.
Bà ấy biết Tô Cường đã tìm gặp Lâm tổng, sau đó Lâm tổng lại kiên quyết ly hôn.
Chắc chắn Tô Cường đã nói gì đó với Lâm tổng.
Nhưng Tô Trầm Hương cũng không biết cha cô đã nói những gì với Lâm tổng.
Nhưng cô ɕảɷ ŧɦấy điều này không liên quan đến việc Lâm tổng muốn ly hôn.
Cho dù Tô Cường không tìm Lâm tổng, cô nghĩ rằng Lâm tổng vẫn sẽ ly hôn với bà ấy thôi.
“Tự mình không nắm bắt được trái tim chồng, sao còn đổ lỗi cho người khác?” Tô Trầm Hương ló đầu ra nhìn, hẹp hòi nghĩ về những lời tàn nhẫn mà Từ Lệ từng nói trước mặt Tô Cường.
Khi đó, bà ấy đã trở thành vợ của Lâm tổng, vì Tô Trầm Hương khóc lóc và muốn ở cùng bà ấy, lúc đầu Từ Lệ không muốn nhưng Tô Cường đã đến tận cửa nhà và thỉnh cầu Từ Lệ để cho con gái đi theo bà ấy.
Khi đó, bà chủ nhà giàu ăn mặc xa hoa rất kiêu ngạo, đứng trước người đàn ông cả đời không có tiền đồ, nhìn dáng vẻ im lặng của ông, bà ta vô cùng hả hê, nói: “Tô Cường, ông đừng trách tôi. Ban đầu là do ông không có năng lực, một kẻ nhu nhược, không thể nắm bắt được trái tim vợ mình, không có người phụ nữ nào muốn sống với ông cả đời. Giờ ngay cả con gái cũng ruồng bỏ ông, trông thật đáng thương.”
Rõ ràng bà ấy đã trở thành một người thành công nhưng vẫn quyết định giẫm đạp lên trái tim của một người chồng đã vất vả hy sinh để nuôi đứa con khôn lớn, chà đạp nửa cuộc đời của ông mà không hề có chút thương cảm nào.
Ngay bây giờ, tại sao cô không thể nói chuyện với Từ Lệ theo kiểu đó?
“Mày, mày vừa nói cái gì!”
“Tôi nói, ɕảɷ giác bị ly hôn không tốt chút nào phải không?” Tô Trầm Hương vui vẻ nói.
Mắt cô sáng lấp lánh, trông rất vui vẻ.
Nhưng Từ Lệ lại ɕảɷ ŧɦấy cô như một con quỷ đòi nợ.
“Cả mày và cha mày đều là tai họa!” Giọng nói của bà ấy hết sức chói tai.
“Cha tôi là người cha tốt nhất trên thế giới. Mạnh mẽ hơn bà rất nhiều. Nhân tiện, không phải cha tôi nói gì với Lâm tổng, mà là tôi nói với Lâm tổng.”
Tô Trầm Hương thấy Từ Lệ có vẻ khó tin, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của bà ta rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ hỏi Lâm tổng, một người phụ nữ có thể đánh cả con gái ruột của mình thì liệu có thể yêu thương con gái riêng không? Bà thấy đấy… chuyện chỉ có vậy thôi.”
Cô không bao giờ giận dữ với một người phụ nữ đã từ bỏ con cái vì cuộc sống, bởi vì đây là sự lựa chọn của người phụ nữ đó đối với cuộc sống của chính mình. Nếu bà ấy ɕảɷ ŧɦấy việc mang theo đứa con là điều khó khăn đối với một người phụ nữ thì không có điều gì sai trái khi giao con lại cho cha đứa trẻ.
Nhưng… bà ấy không thể quay lại chế nhạo cha của đứa trẻ, khinh thường ông và làm tổn thương lòng tự trọng của ông.
Sau đó, trước mặt đứa trẻ vẫn luôn ngưỡng mộ mình, mong muốn có được tình yêu thương của mình, bà ấy trực tiếp tát vào mặt cô ấy.
“Về phần bà, không phải quan hệ giữa bà với An Gia Gia rất tốt sao. Vậy thì từ giờ để cô ta hiếu thảo với bà đi.” Tô Trầm Hương còn có cha già phải nuôi dưỡng, rất vất vả.
Lúc còn ở nhà họ Lâm, lúc nào An Gia Gia cũng gọi Từ Lệ là “dì nhỏ”, tình cảm vô cùng tốt, thậm chí thân thiết hơn cả mẹ ruột. Vì vậy, sau này bà ấy có thể hy vọng vào An Gia Gia mà.
Tô Trầm Hương cũng nghe Lâm Nhã giận dữ nói với cô rằng, An Gia Gia đã chấm dứt hợp đồng với công ty giải trí Lâm thị nhưng không rời khỏi showbiz, mà lại ký hợp đồng với một công ty giải trí khác. Hiện tại, đoạn video cô ta đẩy người trên internet đã bị gỡ bỏ, không thể tìm thấy dấu vết nào.
Ở một nơi như giới giải trí, tin tức mới xuất hiện hàng ngày, dù cho trước đây chuyện của An Gia Gia có xấu hổ ra sao thì sau một thời gian ngắn, mọi người cũng sẽ quên đi, thế là cô ta vẫn có thể trở lại và tiếp tục hoạt động.
Vì sự việc này, Lâm Nhã tức giận kinh khủng.
Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy An Gia Gia vẫn có chút bản lĩnh, cô ta đã tìm được một công ty giải trí sẵn lòng tiếp nhận cô ta.
Chẳng qua rất đúng lúc.
Tình cảm giữa Từ Lệ và An Gia Gia tốt đẹp như vậy, nếu An Gia Gia muốn trở thành người nổi tiếng, cô ta không thể bỏ rơi dì nhỏ của mình, phải không?
Suốt thời gian qua, Từ Lệ đã nuôi nấng và bồi dưỡng An Gia Gia nhưng lại một lòng muốn đuổi con gái ruột của mình đi.
Vậy thì hãy để An Gia Gia nuôi Từ Lệ đi.
Chúc mừng nha!
Tô Trầm Hương cười rất vui vẻ.
Nhưng cả người Từ Lệ lại lạnh toát nhìn cô.
Dáng vẻ cười đùa vui vẻ của Tô Trầm Hương khiến bà ấy ɕảɷ ŧɦấy sởn gai ốc, sợ hãi không thể tả xiết.
Nó khiến bà ấy nhớ đến khoảng thời gian mang thai Tô Trầm Hương, một câu chuyện cũ khiến người ta lạnh cả xương sống.
“Mày, mày chắc chắn không phải là người.” Bà ấy lẩm bẩm câu này rồi đột ngột im lặng.
Người phụ nữ phát điên vì giận dữ dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ngừng nổi điên, nhìn Tô Trầm Hương với sự oán hận và sợ hãi, rồi khệnh khạng rời đi trên đôi giày cao gót.
“Dĩ nhiên tôi không phải là con người rồi.” Tô Trầm Hương nhìn theo bóng lưng vội vàng của bà ấy, càu nhàu một câu.
Tranh chấp thoáng cái lắng xuống, Minh Phong nhanh chóng dẫn Tô Trầm Hương ra khỏi cửa hàng, sợ cô đau lòng vì chịu đả kích từ mẹ ruột, càng thêm dịu dàng dỗ dành cô, ăn một bữa ăn lớn rồi mới đưa Tô Trầm Hương về nhà họ Tô khi trời đã khuya.
Lúc này, Tô Cường đang nói chuyện với Trần Thiên Bắc, người đang đẩy xe mô tô ra thì nhìn thấy Tô Trầm Hương mang theo mấy túi to đựng quần áo trở về.
Ông ngẩn người, Tô Trầm Hương nhanh chóng nói: “Con tặng dì bùa hộ thân nên dì đã gửi cho con một vài bộ quần áo làm quà.”
Đây là chuyện Tô Trầm Hương tự mình quyết định.
Tô Cường gật đầu, không có ý định bác bỏ cô.
Ông chỉ là một người cha nghe theo lời con gái của mình.
Trần Thiên Bắc nhìn cảnh này, nghĩ đến kẻ khốn kiếp Trần Đường, ɕảɷ ŧɦấy hơi chua chát, nhưng vẫn lên xe mô tô, rời đi cùng với Minh Phong.
Tô Trầm Hương nhìn theo hướng họ rời đi.
Tiểu Bạch thò đầu ra khỏi cầu thang, để lộ khuôn mặt thanh tú và tái nhợt, ánh mắt sáng rực.
“Lão đại, tôi đến chúc mừng cô thi được điểm cao.”
Tô Trầm Hương thi giữa kỳ xuất sắc như vậy nên Tiểu Bạch cũng muốn chúc mừng đại nhân nhà mình.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy chớp mắt đầy nghi ngờ, nhìn ra ngoài đường.
Tô Trầm Hương đột ngột quay đầu lại, cùng nhìn theo hướng đó.
Một luồng âm khí cùng với mảnh váy đỏ cuồn cuộn nhoáng cái biến mất ở góc đường.
Khơi gợi sự thèm ăn của người ta, nhưng đến một hơi âm khí cũng không cho người ta chạm được.
Đặc biệt hiểu được ý nghĩa của câu lúc gần lúc xa.
Tô Trầm Hương lặng lẽ vận khí công*.
(*): Vận khí công là một phương pháp tập luyện để tăng lượng khí trong cơ thể. Đây là cách vận động gân xương cơ, lục phủ ngũ tạng nhằm đả thông đường đi cho khí trong cơ thể.
Lại là con quỷ keo kiệt đó.
Chờ đấy!
Sớm muộn gì cô cũng sẽ ăn nó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT