Trần Thiên Bắc im lặng đứng bên cạnh Tô Trầm Hương.
Bên trong gương trang điểm cũng phản chiếu bóng dáng mờ ảo của cậu.
Cậu cúi đầu, nhìn cô gái tóc đen đang hào hứng gọt táo.
Từ khóe mắt mình, cậu cảnh giác nhìn khắp nơi trong căn phòng này, bao gồm cả cánh cửa phòng đã đóng kín.
Tô Trầm Hương... Đối phó với lệ quỷ khá tốt.
Nhưng bên cạnh cô cũng nên có người bảo vệ, không phải sao?
Chỉ là mấy lời kiểu này, Trần Thiên Bắc lười nói ra.
Cậu vốn chẳng phải là dạng người có tình cảm phong phú, biết nói lời ngon tiếng ngọt, nói hay hơn hát... Đúng, người được nhắc tới chính là Tô Trầm Hương đang 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ gọt táo kia kìa!
Cái miệng ấy, quỷ cũng có thể nói thành người sống.
Trần Thiên Bắc hừ lạnh trong lòng. Khi vỏ táo từng vòng từng vòng rơi xuống quanh ngón tay Tô Trầm Hương, bên trong tấm gương từ từ xuất hiện thay đổi.
Một ánh sáng lạnh lẽo trắng bệch gợn lên sóng sánh. Trong gương, hình ảnh của Tô Trầm Hương bắt đầu mờ dần, ཞõ ཞàŋɠ là một cô gái cười híp mắt, khóe miệng của cô... Sau khi khóe miệng mờ đi một chút thì không hề thay đổi.
Mọi thứ vẫn bình thường, hình ảnh phản chiếu của một cô gái hoàn toàn bình thường, không có gì kỳ lạ.
Dáng vẻ của Trần Thiên Bắc ở trong gương cũng không thay đổi chút nào.
Tấm gương... Tấm gương ánh lên trong phút chốc.
Có hơi quá đáng đấy!
Dường như vì Tô Trầm Hương không hề thay đổi sắc mặt nên nó bị chọc giận, bên trong gương lại bắt đầu hiện ra một cái bóng vặn vẹo khác, khẽ run rẩy như đang giãy dụa.
Dường như có một bàn tay đen kịt, chầm chậm treo lơ lửng trên bờ vai được phản chiếu trong gương của Tô Trầm Hương.
Bên ngoài gương, cô gái tóc đen như thể không biết gì, cúi đầu nghiêm túc nhìn quả táo khô quắt trong tay, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trong gương, cực kỳ vô tri.
Nhưng vào khoảnh khắc cái bóng vặn vẹo đó sắp đặt bàn tay như bị cháy xém lên vai Tô Trầm Hương, trên cái bóng này ðột nhiên phân ra một hình bóng khác như đang bám víu vào người hắn, anh ấy dùng sức bắt lấy bàn tay màu đen này, cố gắng muốn kéo tay ra khỏi vai Tô Trầm Hương.
Trong nháy mắt, Trần Thiên Bắc nhìn tấm gương bị bóp méo gần như thành một bóng người, trên thực tế, vậy mà lại là hình phản chiếu của hai bóng người đang dây dưa.
Bọn họ như đang đánh chém lẫn nhau, quay cuồng sắp lăn vào trong gương lần nữa... Một bàn tay trắng như tuyết buông con dao gọt hoa quả trong tay xuống, bàn tay đó bắt lấy bàn tay đen kịt muốn rời đi.
“Đến cũng đã đến rồi, đừng đi thế chứ.”
Trước gương, cô gái đang cúi đầu chợt ngẩng lên, lộ ra một nụ cười xinh ðẹp đầy hòa khí.
Cô giữ chặt bàn tay đen kịt, khô khốc và lạnh lẽo này, sau đó đứng lên kéo nó ra từng chút một.
Vô cùng kiên định.
Một tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương vang lên từ trong gương.
Tấm gương hiện lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt chia năm xẻ bảy.
Hai bóng người đang vướng vào nhau bị cưỡng bức kéo ra khỏi tấm gương vỡ nát.
Bóng người màu đen lăn lộn, phía trên còn giữ chặt lấy một hình bóng trong suốt khác.
Cái bóng đó có vẻ gầy gò, trên người đầy rẫy những vết thương sứt mẻ nhưng anh ấy vẫn sống chết bắt lấy bóng người màu đen này, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Nhưng một lúc sau, bóng dáng trong suốt này ɕảɷ giác được toàn thân không còn sức lực. Một bàn tay nhỏ giữ chặt bả vai anh ấy, kéo anh ấy ra khỏi bóng người màu đen.
Như thể bị kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn nhìn chằm chằm.
Anh ấy kinh ngạc vùng vẫy, quay đầu lại thì nhìn thấy một nữ sinh xinh ðẹp.
Cô rất ghét bỏ, liếc nhìn anh ấy rồi ném ra phía sau.
“Sinh hồn, tôi không ăn đâu.” Cô nhỏ giọng nói thầm một tiếng, sau đó, cô liền hưng phấn dời mắt đến bóng người màu đen trước mặt.
Bóng người màu đen này mang lại cho cô ɕảɷ giác giống như con quỷ vô diện từng gặp lúc trước. Mùi vị tương tự nhưng mùi tươi mới hơn, không có ɕảɷ giác cũ kỹ của con quỷ vô diện bắt được ở nhà họ Lý trước đó, được âm khí tẩm bổ rất lâu.
Có lẽ hắn vừa được dưỡng thành, tuy quỷ khí trên người vô cùng nồng đậm nhưng không có ɕảɷ giác tội tình gì... Chỉ là Tô Trầm Hương không kén chọn.
Cô ngửi đi ngửi lại, nhận ra mùi vị này chính xác là mùi quỷ khí trên người em họ của Vương Lập Hằng, tìm được chính chủ thì yên tâm rồi. Cô không nói một lời, bàn tay nhỏ 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ hạ hết cái tát này đến cái tát khác xuống mặt nó.
Quỷ ảnh bị kéo ra khỏi gương này trông có vẻ rất méo mó, rất tà ác, cũng không có khuôn mặt, nhưng non nớt hơn nhiều.
Quỷ ảnh thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào thì đã bị đánh thành bánh xốp socola.
Tô Trầm Hương nhặt lấy miếng bánh xốp socola lớn này, so sánh một chút, cô thấy ít nhất có thể ăn được ba ngày.
Cô không sợ nhiều calo nhưng hơi chê bai.
“Ăn nhiều táo như vậy, ngày nào cũng bảo người ta gọt táo cho mi, sao mi không phải là một cái bánh táo chứ! Đúng là đồ bỏ đi!”
Cô càm ràm kén chọn.
Đợi ước lượng bánh xốp socola xong, Tô Trầm Hương bỏ nó vào chung với hạt thông, hạt hướng dương ăn tết của mình. Cô quay đầu thì thấy Trần Thiên Bắc đang khiếp sợ nhìn sinh hồn bị mình ghét bỏ không thôi trên mặt đất.
Sinh hồn yếu ớt, có vẻ hồn phách cũng bắt đầu suy yếu, trên người đều là vết cắn xé loang lổ, hiển nhiên đã phải chịu thương tổn cực kỳ lớn, không còn sức lực mà nằm ở đó.
Tô Trầm Hương nhìn lại kỹ càng, đúng lúc... lại có sư huynh nào đó đã mất đi sinh hồn ở phòng bên cạnh.
“Sư huynh nào đây?”
Tô Trầm Hương nhìn Trần Thiên Bắc.
“Tưởng sư huynh.” Trần Thiên Bắc không muốn làm ầm lên với Tô Trầm Hương, nhìn sinh hồn bị thương nghiêm trọng, trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt lộ ra sự lo lắng chân thành.
“Làm sao đây, sinh hồn bị thương, phải nhanh đưa sư huynh về Bạch Vân Quan!” Sinh hồn bị thương, đối với người sống mà nói là tổn thương cực kỳ lớn. Tổn thương ở linh hồn không dễ hồi phục, loại tổn thương này nghiêm trọng hơn tổn thương trên cơ thể rất nhiều.
Suy nghĩ một lúc, cô lấy giấy bồi từ trong cặp sách đang đeo sau lưng ra, vẽ bùa lên đó.
“Cầm lấy.” Cô nhanh chóng vẽ xong một tấm bùa, ném vào người sinh hồn đang từ từ tan biến.
Trong tích tắc, tấm bùa thoạt nhìn rất thô sơ kia dừng ở trên sinh hồn, sinh hồn liền kết tụ lại đôi chút. Dưới ánh mắt không dám tin của Trần Thiên Bắc, tốc độ ngưng tụ khôi phục lại của sinh hồn ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.
Tuy trước đây bị thương đầy mình, nhưng vết thương trên người sinh hồn mờ nhạt dần dần khép lại, thậm chí sinh hồn không chút sức lực gần như hôn mê kia còn chậm rãi mở mắt ra, nửa người bắt đầu có khí lực.
Anh ấy chật vật đẩy chiếc gọng kính trên mặt, vẻ mặt rất mờ mịt, cúi đầu nhìn tấm bùa trước ngực đang dung nhập hồn phách trong suốt của anh ấy.
“Bùa Cố Hồn đấy.”Tô Trầm Hương chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nở nụ cười ngượng ngùng với sinh hồn.
“Sư huynh, em là Hương Hương, người mới có tiếng mà không có miếng của Bạch Vân Quan!” Dường như cô đã quen cười tít mắt đối với sinh hồn không thể ăn chỉ có thể nhìn, khéo léo nói: “Biết anh mất tích ở biệt thự, Trần Thiên Bắc rất lo lắng cho anh. Em cũng…”
Cô sờ bánh bông lan trong cặp sách, mặt không đổi sắc nói: “Em cũng rất quan tâm anh. Tuy là lần đầu tiên gặp, nhưng chúng ta đều là thành viên của Bạch Vân Quan, em đương nhiên không thể trơ mắt nhìn anh gặp nguy hiểm, có phải không?”
Cô ho khan hai tiếng, khuôn mặt tái nhợt, nhỏ giọng nói: “Nhưng… Nhưng có chút vất vả.”
Bộ dạng của Tưởng sư huynh trông rất nhã nhặn.
Anh ấy ngơ ngác nhìn cô gái vừa rồi không tốn chút sức lực nào kéo mình ra khỏi quỷ ảnh đang tỏ vẻ chê bai không ngừng.
Có lẽ… là ảo giác.
“Cảm ơn em.” Sinh hồn của Tưởng sư huynh là một người thành thật, vội vàng nói.
“Không có việc gì. Đều là đồng môn cả, giúp đỡ lẫn nhau không phải chuyện nên làm sao.” Tô Trầm Hương cười tủm tỉm nói.
“Đều là đồng môn, sau này nếu anh lại gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy, em chắc chắn sẽ không từ chối, cùng anh kề vai chiến đấu.”
Nhìn ý tứ của Trần Thiên Bắc, Tưởng sư huynh là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan, vậy sau này việc thu phục lệ quỷ và nghiệp vụ gì đó hẳn là rất bận rộn đây...
Tô Trầm Hương tình nguyện!
Cô tình nguyện cùng Tưởng sư huynh đi thu phục quỷ.
“Đương nhiên, phải chờ em tới kì nghỉ đông đã ạ.” Tô Trầm Hương vẫn ghi nhớ mình là học sinh ngoan, hẹn trước thời gian với Tưởng sư huynh.
Trần Thiên Bắc híp mắt nhìn Tô Trầm Hương vượt tường(*) ở trước mặt mình.
Vượt tường(*): Ý chỉ không chung thủy
Giỏi thật, nếu còn một căn tin khác ở bên cạnh, cô sẽ 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ chạy tới!
“Em vẫn còn nhỏ…” Tưởng sư huynh có lòng không muốn để cho một đứa nhỏ đâm đầu vào nguy hiểm, nhưng ngẫm lại dáng vẻ tát quỷ lưu loát vừa rồi của Tô Trầm Hương, có thể còn lợi hại hơn mình, anh ấy giật giật khóe miệng, vẫn ôn hòa đồng ý.
Trong lúc đang nói chuyện, miệng vết thương trên người anh ấy khép lại rất nhiều, nhưng dường như có thứ gì đó cản trở, vẫn còn một chút dấu vết loang lổ mờ nhạt trên sinh hồn.
Đây đều là vết thương lúc còn sống để lại, trong thời gian ngắn không thể hoàn toàn biến mất được, cần chăm sóc dần dần. Anh ấy cũng không để tâm, đứng lên nhìn tấm gương vỡ vụn, thở dài một hơi, phải rời khỏi căn phòng này, trở lại bên trong cơ thể của chính mình.
Nơi này không phải nơi để tâm sự, Tô Trầm Hương cũng không tò mò vì sao anh ấy lại hồn lìa khỏi xác.
Nhưng hôm nay cô đã vẽ bùa trừ quỷ nhiều lần, tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Trốn ở sau lưng sinh hồn, cô lén lút lấy bánh xốp chocolate ra, nhồm nhoàm một miệng to.
Tẩm bổ.
Nhân tiện, cái miệng nhỏ nhắn đang ăn phồng lên, cô nghiêng đầu nhìn chiếc gương bị chia năm xẻ bảy, suy nghĩ rồi lại đi lên đạp một cái.
Thấu kính bay ra, bị đạp vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Ngay trong khoảnh khắc này, ðột nhiên không biết từ góc nào đó của biệt thự bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Trong khung gương vỡ vụn kia điên cuồng chảy ra dòng máu đặc dính, mùi tanh hôi, chảy không ngừng giống như vô tận vậy.
“Màn biểu diễn này gần giống như cái vạc nhỏ ở Trung Hoàn.” Tô Trầm Hương không hề để ý, nói.
“Cái vạc nhỏ bằng đồng ở Trung Hoàn tốt xấu gì cũng coi như đồ cổ, còn có chút giá trị. Nhưng cái gương vỡ này lại không đáng tiền, không có chút giá trị nào. Không bằng trực tiếp phá nát nó đi.”
Nhưng thứ làm cho người ta kinh ngạc chính là, không ngờ phía sau cái gương này còn liên quan đến thứ khác, ví dụ như tiếng kêu thảm thiết chói tai vừa rồi.
Một mặt, cô dùng đầu ngón tay cảm nhận từng hơi thở lạnh lẽo trong phòng, mặt khác nghe thấy tiếng chạy thất tha thất thểu căm phẫn truyền tới trên hành lang.
Rất nhanh, cửa phòng bị người ta mở ra, một người đàn ông mặc tây trang có khuôn mặt dữ tợn, khô gầy xấu xí, cầm một con dao nhọn sáng lóa chói mắt xông vào phòng.
Trong căn phòng tối tăm, dao nhỏ sắc nhọn, còn có một người khắp người đều là máu, thoạt nhìn người đàn ông kia đáng sợ như kẻ giết người.
Người sống.
Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, oán hận nhìn Tô Trầm Hương trong phòng, nhìn thấy một chân cô gái nhỏ vẫn đang dẫm nát từng mảnh gương.
Một cô bé yếu đuối, tay trói gà không chặt, hoàn toàn không phải là đối thủ của người đàn ông như muốn liều mạng kia.
Anh ta hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Nhe răng cười một tiếng, anh ta cầm dao xông tới.
Không phải quỷ…
Tô Trầm Hương ngẩn ngơ, nhìn thấy người sống, ngay lúc cô đang suy nghĩ có nên dùng chân đoạn tử tuyệt tôn người này trước hay không thì thấy bóng người bên cạnh chợt lóe lên.
Thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh, anh tuấn nhấc chân đá một cái.
Tô Trầm Hương thấy hoa mắt.
Người đàn ông cầm dao bay lên cao, đập mạnh vào cửa phòng rồi chậm rãi trượt xuống, nằm im bất động.
Tô Trầm Hương sợ ngây người.
Anh Bắc nhà cô… ngầu quá!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT