Tô Trầm Hương đã có chỗ dựa vững chắc nên cực kì tự tin.
Trần Thiên Bắc:...
Vừa rồi cậu ấy còn hơi cảm động về việc Tô Trầm Hương tình nguyện giúp đỡ người khác.
Nghe đến đoạn cuối, cậu ấy chỉ có một suy nghĩ.
Bạch Vân Quan, quá thảm.
Chỉ vì một chút chi phí vào danh sách chờ mà đang sống sờ sờ lại trở thành hiệp sĩ cõng nồi.
“... Cậu không tò mò chuyện nhà họ Lý sao?” Cậu chuyển đề tài, hỏi cô.
“Tò mò chuyện gì của nhà họ Lý?”
“Không tò mò vì sao dì Lý lại bị người ta hãm hại à?”
“Sao tôi phải tò mò?” Tô Trầm Hương mờ mịt sờ vào chiếc ba lô chứa chi phiếu, cảnh giác hỏi: “Hai trăm vạn này còn bao gồm các lần trừ quỷ sau này sao?”
Mặc dù hai trăm vạn là số tiền rất lớn nhưng cũng chỉ là tiền phục vụ một lần thôi, cô không chịu trách nhiệm chuyện sau này nhà họ Lý lại gặp phải ma quỷ đâu.
… Cái đó có mức giá khác.
Cô ɕảɷ ŧɦấy Trần Thiên Bắc có hơi bối rối, Trần Thiên Bắc cũng nhìn cô không nói nên lời. Cậu nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không muốn biết nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chẳng lẽ cô hoàn toàn không có hứng thú với chuyện yêu hận tình thù và tin đồn của nhà họ Lý ư?
Về phần tin đồn nhà người ta, ngoại trừ chuyện đuổi quỷ, tại sao cô phải ɕảɷ ŧɦấy hứng thú chứ?
Biết chuyện lộn xộn trong nhà người ta sẽ giúp cô ăn no sao?
Cuộc sống của lệ quỷ rất đơn giản, ngoại trừ ăn cơm và học tập thì không còn gì khác.
Tô Trầm Hương không hề quan tâm.
Cũng chưa từng để tâm đến chuyện của người khác.
Cô không hề tò mò, trông có vẻ chỉ là một cô gái không thích bàn tán chuyện nhà người khác, ཞõ ཞàŋɠ rất có ý thức và lịch sự.
Nhưng thứ Tô Trầm Hương thể hiện ra lại là một loại lạnh lùng hờ hững khác.
Lệ quỷ không có trái tim.
Cũng hoàn toàn không có hứng thú với những tình cảm và vướng bận của người sống.
Cô chỉ tò mò nhìn đông nhìn tây, ɕảɷ ŧɦấy khu chung cư này cực kỳ xa hoa, nó còn xa hoa hơn cả tiểu khu mà Tô Minh đang ở.
Đương nhiên, giá tiền cũng đắt đỏ hơn nhiều, tiểu khu chung cư này cũng xem như nằm ở trung tâm thành phố, là nơi tấc đất tấc vàng.
Trần Thiên Bắc thấy cô không hề hứng thú với chuyện nhà họ Lý, bèn dẫn cô ra khỏi tiểu khu chung cư. Cậu ấy chỉ vào những tòa nhà cao thấp cách đó không xa rồi nói: “Đó là Trường trung học Tín Đức.”
Trường trung học Tín Đức nằm ở khu vực trung tâm thành phố. Bởi vì có nhiều tiền nên cứ mạnh tay mua thật nhiều đất đai, dù ngôi trường này tọa lạc ở một nơi có giao thông phát triển rất sầm uất như trung tâm thành phố nhưng khuôn viên của nó lại vô cùng rộng, thậm chí còn có cả bể bơi trong nhà và sân bóng rổ.
Tất nhiên, sức mạnh này không thể thiếu đi “phí đóng góp xây dựng trường học hàng năm” của một đám học sinh đội sổ.
Tô Trầm Hương đi đến Trường trung học Tín Đức cùng với Trần Thiên Bắc một cách thích thú.
Bây giờ vẫn đang trong kì nghỉ nên trường học không mở cửa, thế nhưng họ có thể nhìn vào bên trong qua lan can.
Tô Trầm Hương nhìn thấy một nơi rất lớn được gọi là thư viện ở bên trong thì cảm khái.
Xem ra cô đã biết phí xây dựng trường học của mình được mang đi làm gì rồi.
Những bất động sản gần trường học đều rất đắt tiền. Trần Thiên Bắc nhìn thấy Tô Trầm Hương ghé vào lan can và ngưỡng mộ nhìn trường trung học Tín Đức thì nói với cô: “Căn hộ mà nhà họ Lý mới mua cách đây không lâu chính là để Lý Yên ở khi đi học Tín Đức đấy.”
Tiểu khu đó cách trường trung học Tín Đức rất gần, dù là đi bộ cũng sẽ không mất nhiều thời gian, ở gần cũng giúp con có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
Những điều này cũng đều là vì con vì cái.
Tô Trầm Hương gật đầu.
Cô chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn ngôi trường này. Cô từng là lệ quỷ nên chỉ được học tri thức của người sống từ ông lão.
Nghe ông lão bảo, trẻ con không được đi học, không được trải qua những ngày tháng cắp sách đến trường là một chuyện rất đáng tiếc.
Bây giờ, cô không còn ɕảɷ ŧɦấy đáng tiếc nữa.
Về sau, cô phải chăm chỉ học tập, không thể uổng phí cuộc sống học đường không dễ dàng có được này. Tô Trầm Hương lưu luyến rời mắt khỏi trường học, trong lòng vô cớ ɕảɷ ŧɦấy háo hức, đôi mắt cũng cong lên như vầng trăng non.
Thấy cô háo hức như vậy, khuôn mặt khôi ngô của Trần Thiên Bắc lộ ra vẻ khó hiểu, muốn nói lại thôi, rất lâu sau mới dời mắt rồi nhíu mày nói: “Không ngờ là cậu lại thích đi học đấy.”
Lời nói vô duyên vô cớ như vậy khiến cho Tô Trầm Hương hừ một tiếng.
Đương nhiên là cô thích đi học rồi.
“Không chỉ thích đi học mà tôi còn muốn trở thành quỷ... người có ích cho xã hội, sau này thi đại học, thi nghiên cứu sinh, góp một viên gạch để xây dựng xã hội giàu mạnh.”
Trần Thiên Bắc nghe thấy những lời nói đầy lý tưởng cao đẹp này của cô thì rũ mắt gật đầu, sắc mặt lại “tốt” hơn rất nhiều.
Cậu ấy luôn có chút kỳ quặc nhưng Tô Trầm Hương cũng không thèm để ý mà gọi điện thoại cho Tô Minh báo một tiếng, sau đó cầm tài khoản mà Tô Minh mở giúp mình đến ngân hàng, đổi chi phiếu ra tiền mặt.
Cô vội vàng đi chuyển tiền, Trần Thiên Bắc cũng đi theo cô suốt quãng đường.
Đợi đến khi Tô Trầm Hương mãn nguyện bước ra từ ngân hàng, cô liền thấy thiếu niên tuấn tú đang cúi đầu, dựa lưng vào tường trong bóng tối ở bên ngoài ngân hàng.
Trần Thiên Bắc như thể đã quen đứng trong bóng tối, cậu ấy cúi đầu, sắc mặt hờ hững và buồn chán, đôi chân dài duỗi ra tạo nên đường cong thon dài đẹp mắt, làm cho người qua đường nhìn thấy nam sinh đặc biệt khôi ngô này cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn lần hai.
Tô Trầm Hương dừng bước, vội nhìn thêm lần nữa.
“Ồ... Không có lệ quỷ bị hấp dẫn tới đây.”
“Đứng trong bóng tối làm gì thế?”
Hại cô lầm tưởng rằng sẽ có cơm ăn.
Nhận ra cỗ âm khí thơm ngon ngọt ngào trên người Trần Thiên Bắc tạm thời đã bị bùa chú của mình trấn áp và khiến cậu ấy trông giống một người bình thường, Tô Trầm Hương có hơi tiếc nuối rồi cùng Trần Thiên Bắc đi dạo xung quanh.
Nói là đi dạo xung quanh nhưng một người là lệ quỷ luôn nghĩ tới việc về nhà ăn cơm và học tập, một người có tính cách quái gở không thích nói chuyện với ai, cả hai ở chung với nhau cũng không có gì thú vị.
Ít nhất là, khi Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy căng tin không có thức ăn, vậy thì không thể khơi dậy hứng thú trong cô.
“Vậy tạm biệt nhé! Còn nữa, nếu nhà họ Lý lại gặp quỷ thì cậu nhớ phải gọi cho tôi nha.” Tô Trầm Hương ngáp ngắn ngáp dài rồi chào tạm biệt Trần Thiên Bắc.
“... Ừm.” Chẳng lẽ ra ngoài với cậu ấy nhàm chán đến vậy sao?
Trần Thiên Bắc có chút hoài nghi nhân sinh.
Nhưng mặc kệ Tô Trầm Hương có trở mặt tàn nhẫn thế nào, cậu cũng chưa bao giờ xen vào chuyện của người khác, nhưng cậu vẫn nên có trách nhiệm đưa Tô Trầm Hương trở về nhà họ Tô.
Ở trước cửa nhà họ Tô, cậu ấy vừa định nói lời tạm biệt với Tô Trầm Hương thì bỗng nghe thấy tiếng thang máy vang lên, sau đó, thang máy dừng lại ở tầng này, một thanh niên mặc đồng phục cảnh sát bước ra từ bên trong.
Sắc mặt người thanh niên vừa khó coi lại vừa mệt mỏi, đi thẳng đến căn nhà ma bên cạnh nhà họ Tô, nhưng ánh mắt lại rơi trên người hai đứa trẻ đang đứng ở cửa nhà họ Tô, anh ấy ngẩn ngơ một lúc, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Bắc, sao cậu cũng ở đây?”
Anh ấy lại nhìn thấy Tô Trầm Hương một lần nữa, ɕảɷ ŧɦấy rất quen thuộc, sau đó nhớ ra đây không phải là cô bé đã đưa cho anh ấy xem lá bùa cháy đen trong bệnh viện ngày hôm đó sao?
Bởi vì không hẳn là người xa lạ, anh ấy đứng yên một lát.
“Trương sư huynh.” Trần Thiên Bắc ཞõ ཞàŋɠ thân thiết với anh ấy hơn những người khác, khi nhìn thấy anh ấy, cậu liền nói nhỏ với Tô Trầm Hương đứng bên cạnh mình: “Đây là Trương sư huynh của Bạch Vân Quan, hiện đang đảm nhận một vị trí tạm thời trong văn phòng thành phố, bây giờ cậu đã ghi danh ở Bạch Vân Quan, cũng có thể được coi là đồng môn, nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì hãy tìm Trương sư huynh.”
Cậu vốn dĩ khá do dự khi giới thiệu Tô Trầm Hương đến Bạch Vân Quan… Một nhóm thiên sư của Bạch Vân Quan, mỗi người đều có hoả nhãn kim tinh*, tân binh như Tô Trầm Hương mà đụng phải họ thì có thể sẽ lộ ra bộ mặt thật của mình!
Hoả nhãn kim tinh*: được dùng để mô tả tầm nhìn sắc bén và khả năng phân biệt tính xác thực của một người.
Bởi vì lo lắng chồng chất, vì vậy cậu cũng không đề cập đến việc Tô Trầm Hương chưa liên lạc với Bạch Vân Quan. Nhưng hôm nay đã gặp nhau rồi, nghĩ lại thì Trương sư huynh là tinh hoa của thế hệ trẻ ở Bạch Vân Quan, nhưng anh ấy còn trẻ… không có nhiều kinh nghiệm, Tô Trầm Hương lại được cậu nhắc nhở, có lẽ có thể vượt qua.
Cậu nói với Trương sư huynh đang tỏ ra hoài nghi: “Đây là Tô Trầm Hương, trước đây cậu ấy đã học được bùa xua đuổi tà ma từ sư phụ của cậu ấy, rất giỏi nuôi quỷ, cũng rất lợi hại.”
“Nuôi quỷ?” Sắc mặt người thanh niên đó hơi thay đổi.
Trông là một cô bé yểu điệu, rất khó để mọi người liên tưởng cô với công việc mờ ám như nuôi quỷ.
“Là một người nuôi quỷ chân chính.” Trần Thiên Bắc hạ mắt xuống, nói với vị sư huynh trẻ tuổi trước mặt: “Lúc cậu ấy chuyển đến đây sinh sống, tình cờ nhận ra nhà bên cạnh có quỷ nên đã thu phục con quỷ chết oan đó.”
Cái gọi là quỷ chết oan đương nhiên chính là nữ quỷ mặc đồ đỏ - Tiểu Bạch.
Trần Thiên Bắc không nghe thấy lời phản bác của sư huynh nhà mình, thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Nếu không thì sẽ không có ai phát hiện ra án mạng trong căn phòng này. Tính ra, cậu ấy cũng là người hùng của vụ án này.”
Mặc dù cậu không biết toàn bộ sự việc nhưng lại khiến người ta ðột nhiên ɕảɷ ŧɦấy rất hợp lý, Trương sư huynh bỗng nhiên ý thức được, sau khi liếc mắt nhìn Tô Trầm Hương vài lần thì nói: “Thảo nào. Trước đây tôi cứ thắc mắc mãi, nếu hai anh em sống bên cạnh căn phòng này là người bình thường, làm sao có thể mở cửa căn phòng của hiện trường vụ án mạng. Hơn nữa, thông tin được cung cấp của một số câu hỏi quá mâu thuẫn.”
Ngay từ đầu, anh ấy đã ɕảɷ ŧɦấy rằng vụ án này có mâu thuẫn bí ẩn nào đó.
Bây giờ, nếu Tô Trầm Hương là thiên sư, vậy thì những bí ẩn này có thể được giải thích ཞõ ཞàŋɠ, thậm chí anh ấy còn hiểu được tại sao anh em nhà họ Tô không sợ hãi chút nào, còn dám tiếp tục sống bên cạnh căn phòng xảy ra án mạng.
Bởi vì mối quan hệ giữa Tô Trầm Hương và Trần Thiên Bắc trông có vẻ không tệ, hơn nữa còn ghi danh ở Bạch Vân Quan, mặc dù vẻ mặt của anh ấy khá tiều tuỵ, dáng vẻ tâm sự chồng chất, nhưng vẫn ân cần nói với Tô Trầm Hương: “Thảo nào em lại biết về vấn đề của lá bùa, hóa ra em cũng là thiên sư. Kể từ khi ghi danh ở Bạch Vân Quan, sau này em cứ gọi tôi là sư huynh nhé.”
Có thể được ghi tên trong Bạch Vân Quan thì phải trải qua xem xét nhiều lần, phải là thiên sư có nhân cách tốt nhưng không có chỗ dựa.
Mặc dù Tô Trầm Hương đi đường tắt, nhưng có Trần Thiên Bắc làm chứng, nhân cách hẳn là đáng tin cậy.
Trương sư huynh đối xử với cô rất nhiệt tình.
“Sư huynh!” Tô Trầm Hương gọi anh ấy mà không đỏ mặt chút nào
“Bây giờ, con quỷ chết oan là người hầu quỷ của cậu ấy, năng lực của cậu ấy không tệ, có thể trấn áp được con quỷ chết oan kia.” Trần Thiên Bắc giải thích.
“Tôi biết rồi.” Nghe thấy Trần Thiên Bắc nhắc đến Tiểu Bạch, Trương sư huynh ðột nhiên nghĩ đến việc mình đến đây để làm gì, vội vàng nói với Tô Trầm Hương: “Nếu đã như vậy, Tiểu Hương à, em gọi cô ấy ra đây đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô ấy.”
Sắc mặt của anh ấy khi nói về chủ đề này lại khó coi đi vài phần, Tô Trầm Hương chớp mắt, gọi Tiểu Bạch đang nằm trên ghế sofa ở nhà, xem một khóa học dạy làm đẹp, hy vọng có thể khôi phục lại khuôn mặt của mình càng sớm càng tốt.
Dưới những cơn gió, một nữ quỷ đầy máu xuất hiện trước mặt mọi người với một cái mặt nạ trắng trên mặt.
Tô Trầm Hương trầm mặc.
Đắp mặt nạ dường như càng đáng sợ hơn.
Nhưng đừng dọa sợ anh trai đáng thương, luôn phải thức khuya tăng ca của cô.
“Em gái ở tiểu khu bên cạnh tặng cho tôi đó.” Khi Tiểu Bạch xuất hiện với vẻ ngoài này, Trương sư huynh vô thức lấy ra một lá bùa để giết quỷ, cô ấy lúng túng tháo mặt nạ ra rồi cất đi, sau đó mới nhìn Tô Trầm Hương, lại nhìn về phía Trương sư huynh, nở nụ cười nịnh nọt, nhẹ nhàng hỏi: “Hai vị thiên sư, triệu hồi tiểu nhân có gì sai bảo ạ?”
Trương sư huynh:…
Anh ấy không dám tin, ཞõ ཞàŋɠ là con quỷ chết oan mặc áo màu đỏ này có oán khí cực kỳ lớn nhưng lại nở nụ cười nịnh nọt với mình.
Điều này không phù hợp với thiết lập nhân vật của ma quỷ chết oan!
Nghĩ đến điều này, Trương sư huynh không khỏi đưa mắt nhìn Tô Trầm Hương với vẻ ngưỡng mộ.
Có thể biến lệ quỷ thành sự tồn tại vô hại như vậy, sư muội mới của anh ấy chắc chắn là cô gái xinh ðẹp nhất, tốt bụng nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT