Còn Từ Lệ thì sao?

Đối với bà ấy, đứa con cũng chỉ là một công cụ để gả vào nhà hào môn.

Thậm chí, bà ấy còn chưa từng nghĩ sẽ sinh cô ra.

Chẳng trách bà ấy có thể bán con mình cho Quỷ Môn mà không mảy may do dự hay cảm thấy đau lòng dù chỉ một chút.

Hơn nữa còn bán đến hai lần.

Tô Trầm Hương nhìn Từ Lệ, Từ Lệ trong mắt cô đang co rúm người lại, nói: "Cao thiếu gia dẫn mẹ đến Quỷ Môn, nói là muốn nhờ Quỷ Môn xem xem đứa con này có phải của ông ấy hay không."

Dường như Cao thiếu gia cực kỳ muốn có một đứa con của riêng ông ta.

Lúc đó, Từ Lệ cảm thấy vừa kỳ lạ vừa sợ hãi, chỉ sợ ông Đổng - người trông có vẻ khiến người ta cực kỳ sợ hãi và sở hữu đôi mắt u ám đó sẽ nhìn ra lai lịch của đứa trẻ này.

Nhưng lúc đó, bà ấy vừa mới biết Quỷ Môn là gì, ông Đổng chỉ nhìn bà ấy rồi mỉm cười như có như không, sau đó nói với Cao thiếu gia đang vui mừng khôn xiết rằng đứa trẻ đó quả thực là con của ông ta.

Từ Lệ theo bản năng cảm nhận được ông Đổng biết đứa trẻ này không phải nòi giống của nhà họ Cao.

Nhưng dường như ông ta không có ý định vạch trần chuyện này.

Còn Cao thiếu gia thì gần như muốn cung phụng Từ Lệ.

Sau khi hóa giải nghi ngờ và xác nhận đây là con của mình, ông ta đối xử cực kỳ tốt với Từ Lệ.

Sau đó, Từ Lệ biết được kế hoạch của Cao thiếu gia.

Quỷ môn và nhà họ Cao cần một đứa trẻ để trở thành vật chứa của Quỷ Vương.

Còn Cao thiếu gia, ông ta hy vọng đứa trẻ này thuộc huyết thống của mình, sau đó dựa vào huyết mạch để ràng buộc Quỷ Vương, khiến Quỷ Vương răm rắp nghe lời nhà họ Cao.

Bởi vì Quỷ Môn đã nói với nhà họ Cao rằng, chỉ cần có ràng buộc huyết thống thì chắc chắn Quỷ Vương sẽ có cảm tình với nhà họ Cao.

Tô Trầm Hương cảm thấy đây là nói xằng nói bậy.

Huyết thống không là gì đối với lệ quỷ.

Cho dù chiếm hữu cơ thể của người sống thì lệ quỷ cũng có thể tùy ý giết chết người thân có quan hệ huyết thống với chủ nhân cũ của cơ thể.

Giống như những lệ quỷ chiếm hữu người sống kia, chẳng phải điều đầu tiên mà chúng muốn làm đều là tổn hại người nhà thân thuộc nhất với mình trước sao? -

Vậy mà nhà họ Cao lại tin mấy lời nói bịp bợm như vậy của Quỷ Môn... Tô Trầm Hương mỉm cười, cũng không biết đang cười cái gì, cười tít mắt hỏi: "Nói vậy là, nhà họ Cao đã tiêu rất nhiều tiền cho Quỷ Môn đúng không?"

Quỷ Môn vẽ ra một cái “bánh nướng” lớn như vậy cho nhà họ Cao, luôn mồm nói cái gì mà có thể khống chế Quỷ Vương, nhà họ Cao đó còn không tình nguyện làm đại kim chủ cho Quỷ Môn sao?

Để nhận được sự đầu tư của nhà họ Cao, Quỷ Môn không hề ngần ngại trong việc hãm hại và lừa gạt bọn họ.

Chẳng trách ông Đổng không vạch trần Từ Lệ.

Đối với Quỷ Môn, thứ bọn họ cần chính là vật chứa của Quỷ Vương.

Con của ai thì cũng như nhau.

Bọn họ chỉ cần một đứa trẻ sơ sinh.

Nhưng những người đầu tư cho Quỷ Môn dường như đều tin rằng huyết thống sẽ mang lại cho họ những lợi ích lớn hơn.

Chẳng hạn như Tô Trầm Hương, chẳng hạn như Trần Thiên Bắc.

"Cho nên, bà đã đồng ý bán con cho Quỷ Môn, phải không?" Tô Trầm Hương chậm rãi nói.

Trần Thiên Bắc dùng lực nắm chặt hai tay.

Cậu biết Từ Lệ là người vô sỉ, độc ác và đáng ghê tởm.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ Từ Lệ lại có thể vô sỉ đến như vậy.

Còn khiến người ta kinh tởm hơn cả Trần Đường.

"Mẹ cũng không còn cách nào khác. Bọn họ cho mẹ quá nhiều." Sau khi xác nhận đứa con là của mình, Cao thiếu gia làm hết mọi điều bà ấy yêu cầu, dịu dàng săn sóc, thậm chí cũng không đụng đến mấy con hồ ly tinh ở bên ngoài, ngày ngày trông coi bà ấy, để bà ấy có thể xác nhận rằng ông ta thật sự muốn kết hôn với bà ấy.

Sau đó, ông ta đưa ra suy nghĩ của mình, chính là dâng đứa con này cho Quỷ Vương.

Tất nhiên, nhà họ Cao biết đây là chuyện vô cùng đau khổ đối với một người làm mẹ, cho nên, Cao thiếu gia đã hứa với bà ấy, cho dù bà ấy mất đi đứa con này thì sau này họ cũng sẽ có thêm rất nhiều rất nhiều đứa con khác.

Từ Lệ lập tức đồng ý.

Khi biết những thứ lạnh lẽo mà Quỷ Môn cho mình ăn chỉ ảnh hưởng đến đứa trẻ chứ không ảnh hưởng đến bản thân mình, bà ấy mới bớt lo lắng, yên tâm ăn những tài nguyên nghe nói là khổng lồ của Quỷ Môn, sau đó dưỡng thai ở địa bàn của Quỷ Môn.

Nhưng qua một thời gian, bà ấy cảm thấy đứa trẻ này càng ngày càng có gì đó không ổn... Không phải đứa trẻ có vấn đề gì kỳ lạ, mà là bà ấy luôn cảm thấy đứa trẻ này đang dần trở nên không có động tĩnh trong cơ thể bà ấy.

Giống như... đang từ từ yếu đi.

Mặc dù đứa trẻ này đang từ từ tăng số tháng tuổi, nhưng bà ấy không cảm nhận được cái thai đạp vào bụng mình một lần nào, Từ Lệ luôn cảm thấy trong bụng mình là một khoảng trống lạnh lẽo.

Cho dù đến lúc đứa trẻ sắp chào đời thì cũng chỉ cử động yếu ớt vài lần.

Bà ấy lo lắng đứa trẻ này chưa ra đời thì đã xuất hiện vấn đề khiến bà ấy mất đi lời hứa của Cao thiếu gia, nhưng khi nói những điều này cho người của Quỷ Môn nghe, Quỷ Môn lại nói đây là chuyện bình thường.

“Phải, phải làm suy yếu hồn phách của đứa trẻ này, để nó không có sức chống đối Quỷ Vương, nhưng vẫn trở thành đồ bổ của Quỷ Vương.”

Từ Lệ nói xong cũng không dám nhìn vào mắt Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương chỉ rũ mắt xuống, nhìn Từ Lệ một lúc.

Cô không nói gì, nhìn vào vị trí ghế lái của hai chiếc xe đang mở cửa ngoài kia, hai cái bóng mờ nhạt vốn luôn im hơi lặng tiếng, bây giờ đã mở cửa bước xuống xe và đang đi thẳng về phía của họ, cô chậm rãi nói: “Nói vậy là, Quỷ Môn coi trọng tôi, thực ra là vì muốn tôi làm vật chứa của Quỷ Vương. Bà đã tiết lộ cho tôi rồi, bà có biết nếu Quỷ Môn phát hiện bà nói ra những chuyện này thì sẽ làm gì bà không?”

Thấy Từ Lệ kinh hãi nhìn mình, nụ cười trên mặt cô biến mất, nhẹ nhàng sờ vào cổ Từ Lệ, nhẹ giọng nói: "Là bà hại chết cô ấy, bi kịch của cô ấy đều do bà gây ra. Từ Lệ, sau này bà sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."

"Tiểu Hương, cầu xin con." Từ Lệ mắt đỏ hoe cầu xin.

"Bây giờ tôi sẽ không để bà chết, bà yên tâm. Bà khiến đứa trẻ đó đau khổ lâu như thế, để bà chết dễ dàng như vậy thì đáng tiếc lắm." Tô Trầm Hương hất cằm, nói với Từ Lệ: "Mấy thứ này là cái quái gì thế?"

Ánh mắt cô đặt trên quỷ ảnh đang nhoài người trên cửa xe, dường như muốn mở cửa, dần dần trở nên kỳ dị và vặn vẹo.

Từ Lệ cũng nhìn thấy, nhìn hai con ngươi tà ác màu xám trắng bên ngoài, bà ấy kinh hãi hét lên một tiếng, khóc lóc nói: "Lúc đó, lúc đó mẹ đã lên một chiếc xe trong số đó."

Mặc dù Cao thiếu gia ngoài miệng toàn nói những lời lẽ tốt đẹp với bà ấy, nhưng vẫn không nhịn được mà mập mờ với người khác ở bên ngoài, bà ấy ôm cái bụng to tướng tức sắp chết, biết Cao thiếu gia coi trọng đứa trẻ này, tức thời không lo nghĩ gì nhiều.

Một đêm nọ, khi nhìn thấy Cao thiếu gia lén lút thập thò định rời khỏi địa bàn của Quỷ Môn để tìm hoa hỏi liễu, bà ấy đi theo ông ta định bắt gian, khóc lóc làm loạn rồi dọa sẽ tự tử, để Cao thiếu gia không được phép vụng trộm nữa.

Ai ngờ Cao thiếu gia vừa ra ngoài thì lên xe của gia đình, bà ấy không có chuẩn bị, hai chân đuổi theo một đoạn đường cũng không đuổi nổi nữa, rồi phát hiện có ba chiếc xe đậu bên đường không biết từ khi nào

Con đường trong địa bàn của Quỷ Môn có sương mù rất dày, ba chiếc xe mờ mờ ảo ảo đều mở cửa sau, bà ấy không quan tâm đến điều gì khác, hùng hổ đi tới, lên xe, sau đó xe bắt đầu chạy đi.

Trong chiếc xe mờ mịt, bà ấy vừa gọi điện cho Cao thiếu gia, vừa nhìn người phụ nữ vốn nên lái xe ở phía trước bỗng dưng quay đầu lại.

Đầu cô ta quay ngoắt một trăm tám mươi độ, đôi mắt trắng xám và khuôn mặt đầy máu tươi hướng về phía bà ấy, nhìn bụng bà ấy một cách tà ác.

Giây tiếp theo, cô ta nhảy vào bụng dưới bà ấy.

Trong khoảnh khắc ấy, một nữ quỷ hòa tan vào bụng bà ấy, khiến bà ấy cảm nhận được nỗi đau đớn và cả sự lạnh lẽo cùng cực.

Thai nhi vốn dĩ vẫn có một chút động tĩnh yết ớt không rõ ràng, ngay khoảnh khắc đó, nó hoàn toàn mất đi động tĩnh.

Lúc đó, Từ Lệ còn tưởng bản thân sắp chết rồi.

Bà ấy không biết phải cầu cứu như thế nào.

May mắn thay, vì mất đi sự điều khiển của nữ quỷ, chiếc xe dừng lại, bà ấy mở cửa xe, loạng choạng chạy ra ngoài, phát hiện bản thân vẫn đang ở trong ngọn núi của Quỷ Môn, nhưng trước mắt lại xuất hiện một hang động đen kịt.

Đó là một hang động kỳ lạ, bà ấy nghe thấy dường như bên trong đang âm ỷ truyền đến động tĩnh và cả tiếng líu ríu yếu ớt, còn có một luồng ánh sáng trắng xám yếu ớt nhàn nhạt.

Để cầu cứu, bà ấy lao vào hang động, sau đó nhận ra đó là một đường hầm dài thườn thượt.

Vừa vào thì Từ Lệ đã hối hận.

Luồng ánh sáng kỳ lạ yếu ớt đó vặn vẹo trong đường hầm, dường như phản chiếu ra rất nhiều cái bóng méo mó, chồng ghép lên nhau trên tường.

Dường như những cái bóng đó cảm nhận được mùi của bà ấy, trong ánh mắt kinh hãi của bà ấy, đầu và mặt của chúng bắt đầu thay đổi thành nhiều hình dạng khác nhau, bà ấy cảm thấy bốn phương tám hướng đều đầy rẫy những ánh nhìn độc ác và thèm thuồng.

Nhưng khi định xoay người trốn thoát, Từ Lệ hoảng sợ phát hiện lối vào hang động phía sau đã biến mất.

Để tránh khỏi những ánh mắt đó và rất nhiều hình người kỳ lạ nhô lên đang dần dần xuất hiện trong hang động, bà ấy chịu đựng cơn đau dữ dội và sự lạnh buốt ở bụng, loạng choạng đi sâu hơn vào đường hầm.

Không biết đã đi bao lâu, cũng đếm không xuể mình đã nhìn thấy bao nhiêu thứ kỳ lạ và đáng sợ trong đường hầm.

Khi đi đến cuối, những gì bà ấy nhìn thấy là con đường trong hang động dường như còn thiếu một số chắp nối hoàn chỉnh ở phía cuối.

Cuối đường hầm tối om, không biết dẫn đến đâu, truyền đến một số luồng khí khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy khi đến gần, thậm chí, khi bà ấy đến gần nơi này, cái bụng đau đớn dữ dội của bà ấy cũng yên tĩnh trở lại.

Trong nỗi sợ hãi của chính mình, bà ấy nghe thấy âm thanh ngấu nghiến cắn xé khe khẽ phát ra ở nơi cuối cùng đen kịt đó, yếu ớt nhưng lại khiến người ta lạnh buốt sau lưng.

Sau đó, trong bầu không khí khiến bà ấy gần như thở không ra hơi, một móng vuốt màu đen nhỏ bé thò ra mò mẫm từ cuối bóng tối.

Đó là một móng vuốt nhỏ đen sì mỏng manh, cứng ngắc và lạnh lẽo, chỉ lộ ra một cái vuốt thôi thì đã khiến toàn bộ động tĩnh kỳ lạ trong cả hang động biến mất, dường như sự kỳ quái trong cả hang động đều vì sự xuất hiện của cái vuốt đen nhỏ xíu này mà không dám có bất kỳ hành động nào.

Nó chậm rãi mò mẫm, mò được một hình người nhô ra gần nhất, tóm lấy một cách thuần thục, kéo trở lại bóng tối, sau đó, trong bóng tối phát ra một tiếng gào thét chói tai, cùng với âm thanh ngấu nghiến khe khẽ nhưng lại dồn dập.

Với âm thanh như vậy, không ai dám cử động, kể cả Từ Lệ.

Bà ấy bị tê liệt ở nơi cuối cùng trong bóng tối này, không dám cử động.

Sau đó, lúc này, bà ấy không nhịn được mà ôm bụng mình, thở gấp một tiếng.

Bà ấy thề rằng mình không hề cố ý phát ra tiếng động.

Nhưng chỉ vì một tiếng động nhỏ này, có vẻ như lại khiến sự tồn tại đáng sợ ở điểm cuối tối tăm ấy nhận ra.

Cái móng đen nhỏ đó lại xuất hiện một cách không khách sáo, lần này không cần mò mẫm, có vẻ là vì âm thanh kia đã cho nó mục tiêu, trực tiếp ấn lên da bụng của Từ Lệ.

Một nữ quỷ vừa gào thét vừa vặn vẹo bị lôi ra khỏi bụng bà ấy không một chút khách sáo, biến mất trước mặt Từ Lệ.

"Vậy là, nữ quỷ từng chiếm hữu cơ thể này đã bị cái móng vuốt đen nhỏ mà bà nói đến ăn mất rồi." Tô Trầm Hương trở nên nghiêm túc.

Cô lộ ra biểu cảm "có gì đó không đúng".

"Phải, phải." Từ Lệ nhìn Tô Trầm Hương, vô thức tránh đi ánh mắt đăm chiêu của cô, co rúm người lại, nói.

"Có gì đó không đúng."

Nghe miêu tả của Từ Lệ xong, Tô Trầm Hương lẩm bẩm nói.

Theo ý của Từ Lệ, đường hầm trong hang động này hẳn là con đường lệ quỷ của Quỷ Môn, dùng để dụ Quỷ Vương.

Còn móng vuốt đen nhỏ đó rõ ràng là của Quỷ Vương.

Nói cách khác... Quỷ Vương này cũng là một người đam mê ăn uống.

Đam mê ăn uống như Tô Trầm Hương.

Một căng tin không thể chứa chấp hai người đam mê ăn uống... Tô Trầm Hương cảm nhận được áp lực và nỗi đau to lớn khi phải đối mặt với một đối thủ nặng kí.

Cô chỉ muốn có một bữa ăn thật no...

Ngay cả điều này cũng phải giành sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play