Tô Trầm Hương nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Từ Lệ, lập tức hiểu ra tất cả.
Uổng công làm việc cho nữ quỷ váy đỏ, danh tiếng của cô đã bị tổn hại rồi!
“Bà có ý gì?”
Làm bạn học với Hứa Phi nên trong chớp mắt, lệ quỷ đã học được cách tỏ ra kiên cường.
Cô bên ngoài mạnh mẽ, bên trong yếu đuối, dáng vẻ bướng bỉnh.
“Tiểu Hương, con đừng giấu giếm nữa, mẹ biết hết rồi.” Từ Lệ nằm sấp trên cửa sổ xe, rất lo rằng Tô Trầm Hương sẽ không cho bản thân cơ hội tiếp tục nói chuyện với cô, vội vàng thân thiết nói: “Nhưng mẹ sẽ giữ bí mật giúp con! Mẹ biết con kiếm tiền rất vất vả, nếu có thể đi đường tắt thì tại sao còn muốn đi con đường khó khăn kia chứ?”
Bà ấy xúc động một lúc, hiển nhiên không biết chuyện trước đây của mình đều đã bị vạch trần nên vẫn giả bộ hiểu biết trước mặt của Tô Trầm Hương.
Nét mặt của bà ấy ôn hoà, nói với cô: “Cả ngày bôn ba kiếm tiền rất cực khổ phải không? Cho nên dù con đã lừa gạt người nhà đó, lấy đi của bọn họ nhiều tiền như thế cùng với căn nhà thì mẹ vẫn sẽ ủng hộ con.”
Bà ấy giống như một người mẹ bất kể đứa con mình làm gì đều bằng lòng giúp đỡ, không phân biệt thiện ác, chỉ để ý con gái của mình có vui vẻ hạnh phúc hay không.
Tô Trầm Hương không hé môi, im lặng nhìn chằm chằm bà ấy, ánh mắt nhanh chóng dịu dàng hơn vài phần.
Từ Lệ phấn khởi hơn.
Bà ấy dường như vô thức quay đầu lại nhìn góc đường rồi lại quay đầu đối mặt với cô, nói với Tô Trầm Hương một cách chân thành: “Con giật dây quỷ chết oan đi quấy nhiễu người nhà đó, lừa gạt tiền cùng ngôi nhà của bọn họ, mẹ cảm thấy thủ đoạn của con rất tàn nhẫn... Ý mẹ là, thực ra vô độc bất trượng phu*. Ai mà không muốn có một cuộc sống tốt đẹp cơ chứ? Mẹ thấy con không hề sai!” -
*Vô độc bất trượng phu: Không độc ác thì chẳng phải người giỏi giang, không làm nên việc lớn.
Bà ấy đi theo Tô Trầm Hương qua đây, đương nhiên trông thấy Tô Trầm Hương đã lấy hết toàn bộ tài sản của người nhà họ Mã và ngôi nhà kia.
Khi nhìn thấy Tô Trầm Hương không chút nể nang đòi ba trăm vạn của người nhà họ Mã, trong lòng của Từ Lệ đã tìm được cảm giác quen thuộc lúc trước.
Từ Lệ luôn luôn cảm thấy sợ Tô Trầm Hương của bây giờ.
Nhưng mà lúc Tô Trầm Hương chỉ nghĩ đến tiền, Từ Lệ nhận thấy cô có vài phần giống với dáng vẻ vô lương tâm của đứa con gái ngày trước khóc lóc cầu xin bà ấy dẫn cô đi đến nhà họ Lâm giàu có, dứt khoát vứt bỏ người cha đã nuôi nấng cô mười mấy năm.
Cô đã nói thế.
Cho dù luôn miệng nói sẽ hối cải nhưng bản tính lại không thể nào thay đổi hoàn toàn.
Tô Trầm Hương vẫn là đứa trẻ ham hư vinh như trước đây.
Thích tiền tài, thích cuộc sống có đãi ngộ tốt, thích biệt thự rộng lớn...
Bất kể cô nói quay đầu là bờ bao nhiêu lần, bất kể cô có bày ra dáng vẻ gần gũi hiếu thảo với Tô Cường đến mấy nhưng khi Từ Lệ tận mắt nhìn thấy Tô Trầm Hương cầm lấy mấy trăm vạn của người nhà họ mã, trong lòng bà ấy biết... Tô Trầm Hương vẫn là Tô Trầm Hương của ngày trước, cho dù đã ngụy trang nhưng bản tính vẫn không đổi.
Chẳng hạn như việc khoác lên người dáng vẻ rộng lượng*, dụ dỗ cậu ấm nhà họ Trần. Đây không phải cũng là do Tô Trầm Hương khom lưng uốn gối với người có tiền để đổi lấy hay sao?
*风光霁月 (phong quang tễ nguyệt): một câu thành ngữ, nghĩa đen là cảnh trời quang mây tạnh sau mưa, nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng, khoáng đạt.
Có thể thấy, những lời nói lúc trước của Tô Trầm Hương, cái gì mà chỉ yêu thương cha của cô đều là dối trá.
Nếu là một người mẹ thực sự yêu thương con mình, Từ Lệ sẽ thất vọng, sẽ tức giận.
Nhưng là một người phụ nữ ham hư vinh thì Từ Lệ lại thấy rằng dáng vẻ này của Tô Trầm Hương khiến cho bà ấy cảm nhận được sự thân thiết.
Khi nhìn Trần Thiên Bắc thờ ơ với lời nhận xét của bà ấy, còn Tô Trầm Hương thì nắm chặt bàn tay, trong lòng Từ Lệ càng thêm đắc ý.
Bà ấy vô thức xoa xoa gương mặt dù cho có chăm sóc cỡ nào cũng vẫn có dấu vết của nếp nhăn và thời gian của mình.
Sau khi ly hôn với Lâm tổng, bà ấy vốn còn lo lắng về sau sẽ không còn cách nào duy trì cuộc sống an nhàn mà mình đã quen.
Nhưng hiện tại... bà ấy vừa tham lam vừa sợ hãi nhìn Tô Trầm Hương.
Quỷ Môn sẽ cho bà ấy một số tiền lớn, hơn nữa còn không nhắc lại tất cả những chuyện mà bà ấy đã làm lúc trước nếu như dẫn dụ được Tô Trầm Hương vào Quỷ Môn.
Chỉ cần bà dâng con gái của mình cho Quỷ Môn.
Ánh mắt của Từ Lệ loé sáng, vội vàng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng mình, nhìn Tô Trầm Hương dường như đang suy xét gì đó, vội vàng nói với cô: “Mẹ hiểu là con muốn có danh tiếng tốt! Tiểu Hương, mẹ muốn giới thiệu con với một vị trưởng bối. Con yên tâm, vị trưởng bối này sẽ không khiến con khó xử khi ở Bạch Vân Quan, cũng không bảo con phản bội Bạch Vân Quan đâu, chỉ cần...” Bà ấy nhỏ giọng bảo Tô Trầm Hương: “Chỉ cần con thường xuyên đến thăm hỏi ông ta, ông ta đã mãn nguyện rồi.”
“Tôi có lợi ích gì?” Tô Trầm Hương hỏi thẳng.
“... Lợi ích?”
“Không có lợi thì ai thèm nói vớ vẩn với bà chứ.” Tô Trầm Hương nhẹ nhàng nói.
Chỉ nói thôi thì có ích gì.
Cho cô một kho đồ ăn của lệ quỷ để tiêu khiển mới được xem là người bạn thực sự.
Cô biết Từ Lệ đang che giấu suy tính gì đó nhưng tạm thời Tô Trầm Hương lười để ý.
Cô đẩy cửa xuống xe, đôi mắt lấp lánh nhìn Từ Lệ nơm nớm lo sợ đứng trước mặt mình, chăm chú nhìn vào đôi mắt của bà ấy rồi thấp giọng nói: “Là người của Quỷ Môn phải không? Từ Lệ, bà chưa từng nuôi dưỡng tôi nhưng lại thoải mái bán tôi đi như thế, rất vui vẻ có phải không? Nhưng không sao cả.”
Cô tiến lại gần khuôn mặt mỹ lệ của bà ấy, gương mặt nhỏ trắng như tuyết hiện ra nụ cười ngọt ngào: “Bởi vì tiền mà bây giờ bà bán tôi đi. Nhưng mà bà là mẹ của tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cho tất cả mọi người đều biết bà là người mẹ mà tôi nhung nhớ nhất.”
Lời của cô khiến Từ Lệ cảm thấy rất kỳ lạ.
Chính lúc này, ở phía cuối con đường, một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài bình thường, cách ăn mặc cũng rất bình thường đi tới.
Người đàn ông trung niên trầm tĩnh này nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng ánh mắt nhìn về hướng của Tô Trầm Hương lại mang vẻ âm u lạnh lẽo cùng sự tham lam điên cuồng, làm cho Trần Thiên Bắc lập tức xuống xe, đứng chắn trước mặt của Tô Trầm Hương.
Cái mũi nhỏ của Tô Trầm Hương ngửi một cái thì lập tức phát hiện âm khí trên cơ thể của người đàn ông này rất nặng.
“Không ngờ Tiểu Hương có thể đoán được ta là người của Quỷ Môn.” Người đàn ông trung niên bước đến, trong ánh mắt sợ hãi của Từ Lệ, khuôn mặt mang nụ cười nói với Tô Trầm Hương: “Để ta tự giới thiệu một chút, ta họ Đổng. Con có thể gọi ta là... ông Đổng.”
Ông ta mang vẻ cẩn trọng e dè, khí chất không tầm thường. Tô Trầm Hương nghe vậy liền thuận miệng gọi một tiếng: “Biết rồi, lão Đổng.” Nhân tiện thì Tô Trầm Hương có cảm giác họ Đổng này khá quen.
Cô nhớ hình như các sư huynh đã từng nói rằng ở Quỷ Môn có một người họ Đổng.
Chính là ông ta.
Người đàn ông trung niên:...
“Ông Đổng.”
“Được rồi, lão Đổng.”
Đối mặt với nụ cười hồn nhiên trong sáng của Tô Trầm Hương, một lúc sau, lão Đổng mới đột nhiên nở nụ cười khinh thường.
Đây chỉ là một đứa trẻ không thông minh, chỉ biết tranh giành hơn thua.
Vừa khéo.
Ông ta thích những đứa trẻ ngây thơ.
Trong mắt của lão Đổng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cười nói với Tô Trầm Hương: “Đã nghe danh từ trước, không ngờ con là con gái của Từ Lệ. Phải rồi, đó là quỷ chết oan bên cạnh con phải không? Quả thực rất hung ác.”
Ông ta nhìn về phía sau của Tô Trầm Hương liền thấy một chiếc váy đỏ đang nhỏ máu tươi tí tách, bồng bềnh sau người của Tô Trầm Hương.
Lần này thì Tô Trầm Hương phát hiện nữ quỷ váy đỏ luôn tôn kính không dám đến gần cô lại đột nhiên chậm rãi tiến sát tới.
Hai cánh tay đẫm máu từ phía sau choàng qua cổ của cô, nữ quỷ nằm sấp trên đôi vai mảnh khảnh của Tô Trầm Hương, u ám nhìn lão Đổng cùng Tô Trầm Hương.
Quỷ chết oan huyết khí ngút trời bậc này, lão Đổng nhìn cô ta bằng ánh mắt thèm muốn hồi lâu rồi mới cười nói: “Khó trách mấy lần trước Quỷ Môn đều thất bại trong tay con, hoá ra quỷ chết oan này có năng lực như thế. Chẳng trách...”
Ông ta từ tốn, nhẫn nại nói với Tô Trầm Hương: “Bạch Vân Quan không tiếc cho con nhiều lệ quỷ như thế. Ăn quá nhiều, đã hung tợn đến mức biến thành ác quỷ rồi.”
Khóe miệng của Tô Trầm Hương co giật.
Ăn nhiều thì sao?
Có thể ăn được thì chính là phúc đó!
Chẳng qua, nữ quỷ váy đỏ đồng ý gánh vác nỗi oan này, không giải thích, cô cũng không phản bác.
Dù là trước kia cô luôn miệng nói muốn nuôi quỷ thì cũng chỉ nuôi Tiểu Bạch.
Nữ quỷ váy đỏ... đây là đang lôi kéo sự chú ý của Quỷ Môn lên người cô ấy để bảo vệ Tiểu Bạch sao?
Vạn lần không ngờ tới, trên thế giới này, lệ quỷ cũng trở thành Lôi Phong sống rồi.
Cô này làm việc không công cho người khác, cô kia lại chịu oan ức thay.
Đây là thứ lòng tốt cảm động trời đất gì của lệ quỷ vậy.
“Tôi và cô ấy vừa gặp đã thân.” Tô Trầm Hương mơ hồ nói.
“Nhưng Bạch Vân Quan cho con nuôi quỷ là hy vọng con làm chuyện tốt, không phải để con lợi dụng lệ quỷ để đe doạ người bình thường vô tội, phải không?” Lão Đổng không có hứng thú với nội tình của người thường.
Nhưng ông ta nhìn thấy Tô Trầm Hương lấy được rất nhiều tiền từ xa, thấy Tô Trầm Hương không nói gì thì vẻ mặt tươi cười, hiền hoà bảo: “Thích tiền không phải là chuyện đáng xấu hổ. Ai mà không thích tiền cơ chứ? Bạch Vân Quan xưa nay cứng nhắc bảo thủ, nhóm đệ tử luôn miệng nói vì dân phục vụ, điều này đối với người trẻ các con mà nói thực sự vô cùng hà khắc.”
Nhưng mà Tô Trầm Hương thích vì dân phục vụ.
Cô kìm nén không hé môi, giống như thầm chấp nhận lời nói của lão Đổng.
Nụ cười của lão Đổng càng thêm thâm thúy.
“Vất vả làm việc như thế nhưng Bạch Vân Quan luôn bảo mọi người phải quan tâm đến khách hàng, điều này thật quá đáng. Chẳng qua Tiểu Hương à, thực ra con không cần phải ràng buộc bản thân với Bạch Vân Quan đâu. Con có tư chất, có năng lực, còn có quỷ chết oan này nên tương lai sau này không thể đong đếm.”
Ông ta ra sức thổi phồng Tô Trầm Hương.
Tuy lệ quỷ cũng thích nghe nịnh nọt nhưng Tô Trầm Hương vẫn phải ngắt lời của ông ta, hỏi thẳng: “Rốt cuộc ông muốn nói gì?”
“Chúng ta là người cùng chung chí hướng. Vả lại Tiểu Hương à, con am hiểu việc nuôi quỷ, điều khiển quỷ, ông có thể giúp con trở nên lớn mạnh hơn nữa, kiếm nhiều tiền hơn nữa mà không phải bị cái gọi là đạo đức trói buộc.”
Ánh mắt của Tô Trầm Hương lập tức sáng lên.
Tới rồi!
Thức ăn trong Quỷ Môn chuẩn bị mở cửa chào đón cô rồi.
Cô chờ đợi cực khổ quá mà.
Cô gái nhỏ rơm rớm nước mắt.
Cô yêu thích sự thẳng thắn này.
“Ông có thể giúp tôi nuôi quỷ sao?”
“... So với quỷ chết oan thì ông cảm thấy con càng thích hợp với việc khống chế lệ quỷ mạnh mẽ hơn.”
“Tôi nói rồi, quỷ chết oan nhà tôi đều sẽ biến thành ác quỷ. Trên thế gian này có lệ quỷ nào mạnh hơn cô ấy sao? Tôi không tin.” Lệ quỷ đảo mắt nói.
“Đương nhiên rồi. Tiểu Hương, con đã nghe nói về Quỷ Vương chưa?”
“Con quỷ ở toà thành Quỷ sao? Tôi có nghe quan chủ nói một ít, cực kỳ hung ác.” Tô Trầm Hương nén nước bọt, chậm rãi nói.
“Con quả là một trong những đệ tử mà lão già đó xem trọng ở Bạch Vân Quan, mấy chuyện cơ mật này mà bọn họ lại nói với con.” Tính tình thật thà của Tô Trầm Hương cũng khiến cho lão Đổng hơi an tâm.
Nếu Tô Trầm Hương nói không biết toà thành Quỷ, vậy thì chắc chắn lão Đổng sẽ nghi ngờ cô có điều che giấu mình.
Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng như tuyết của Tô Trầm Hương, đè thấp giọng nói: “Nếu như đã biết về quỷ vương thì Tiểu Hương à, con có từng nghĩ tại sao Quỷ Môn lại bắt buộc phải dụ dỗ quỷ vương gia nhập không?”
“Làm hại người khác không có lợi cho mình.”
Lão Đổng:...
Lão Đổng nặn ra một nụ cười, làm như không nghe thấy lời nói của đứa bé, thần bí đáp: “Bởi vì Quỷ Môn đã tìm ra được phương pháp khống chế quỷ vương rồi! Tiểu Hương, con có liên quan rất lớn tới phương pháp này, là phần quan trọng nhất.”
Ông ta dùng đôi mắt không giấu nổi vẻ tham lam đánh giá Tô Trầm Hương đang ra vẻ nghi hoặc từ trên xuống dưới, không để ý đến Từ Lệ khi nghe lời này thì gương mặt trắng bệch trốn đằng sau, dịu dàng nói: “Con chưa từng nghĩ đến chuyện do đâu mà con có thể dễ dàng điều khiển lệ quỷ hung hãn như thế sao?”
“Tài năng thiên bẩm.” Tô Trầm Hương nói qua loa.
“Ở đâu ra nhiều thiên tài như thế. Tiểu Hương, Từ Lệ không nói với con sao? Con sinh ra đã có thể điều khiển lệ quỷ là do Quỷ Môn bồi dưỡng mà nên. Lúc đó, khi con còn ở trong bụng của Từ Lệ, Quỷ Môn đã lấy vô số báu vật của đất trời đến tẩm bổ cho con, con vốn dĩ thuộc về Quỷ Môn. Con có đủ khả năng khống chế quỷ vương...”
Ông ta dừng lại một chút, nói trong mơ hồ: “Hy vọng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT