Ngày hôm nay, nhân sinh quan của Trần Thiên Bắc thiếu chút nữa đã điên đảo.

Người khởi xướng còn vô lo vô nghĩ, mặt mày hớn hở mà ngồi xổm trong góc gọi điện thoại với ông lão đau lòng cho mình nhất.

Rõ ràng là người bạn tâm giao.

Cảm thấy hài lòng mà kết thúc điện thoại, Tô Trầm Hương thậm chí còn ngâm nga một bài hát.

Khóe miệng Trần Thiên Bắc run rẩy, từ chối nói chuyện, trầm mặc cùng nhau trở về thăm Lâm Nhã với cô.

Lâm Nhã đang ngồi ở bên cạnh Lâm tổng làm bài tập.

Một ngày trôi qua, Lâm tổng đã khá hơn nhiều, tuy rằng xương sườn gãy, phải tiếp tục tĩnh dưỡng ở bệnh viện, còn có chấn động não, nhưng mà ông ấy không có vấn đề gì khác, đang vừa xoa trán vừa xem vài phần văn kiện thương mại trong tay.

Đã làm tổng giám đốc bá đạo mà còn liều mạng như vậy, Tô Trầm Hương cũng sợ rồi.

Cô nhẹ nhàng đi vào, đưa trà sữa vừa mua ở cửa bệnh viện cho Lâm Nhã, lúc này mới ngồi bên cạnh Lâm tổng hỏi: “Ngài có khỏe không?”

Lệ quỷ dối trá hỏi han qua loa.

Lâm tổng cũng cảm thấy lời nói này không hề có ý quan tâm nào.

Nhưng mà ông ấy không thèm để bụng điều này, ngược lại là Lâm Nhã đi tới hỏi: “Tại sao Hứa Phi lại gọi điện thoại cho cậu?”

“Trên đường đi thăm giáo viên, cậu ta gặp phải chút chuyện, vừa hay tôi có thể giải quyết.” Tô Trầm Hương qua loa kể lại.

Chuyện cô giáo Văn đụng phải quỷ, nếu không phải mọi người chủ động đề cập, cô sẽ không tuyên dương công lao của mình ở khắp nơi.

Điều này thuộc về chuyện cá nhân.

Nhưng mà rõ ràng sắc mặt cô không tồi, Lâm Nhã không phải loại người đào sâu vào vấn đề, nghe xong cũng mặc kệ, mím chặt khóe miệng hơn nửa ngày, lúc này mới nhỏ giọng nói với Tô Trầm Hương: “Lần này cha tôi xảy ra chuyện là vì cạnh tranh thương nghiệp, do người nhà của đối thủ làm. Lúc trước cha tôi không đồng ý hợp tác với bọn họ, cho nên lần này bọn họ mới xuống tay với ba tôi. Vốn tưởng rằng cha tôi sẽ không thể qua khỏi, ai ngờ bùa hộ mệnh lúc trước cậu bán cho ông ấy đã cứu mạng ông ấy.” -

Cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương cúi xuống.

Vậy là cả cô giáo Văn và Lâm tổng đều may mắn thoát khỏi nguy hiểm.

“Vậy sao.” Cô nói cho có lệ.

“Chính là Công ty giải trí Hoàn Vũ.” Lâm Nhã lại nhíu mày nói: “Nói là muốn hợp tác với cha tôi, cùng nhau ra mắt vài nghệ sĩ, nhưng mà cha tôi thấy không cần thiết lắm. Bởi vì thực tập sinh muốn ra mắt, công ty nhà ai mà chẳng có, tại sao phải ra mắt cùng công ty khác? Huống chi danh tiếng của Công ty giải trí Hoàn Vũ này không tốt lắm, gần đây luôn có đủ loại tin đồn, bọn họ không chung một con đường với Lâm thị.”

Nhưng mà việc Lâm tổng từ chối hợp tác hiển nhiên làm Công ty giải trí Hoàn Vũ rất không hài lòng.

Tuy nhiên, một khi mất hứng thì sẽ hại chết người ta luôn sao?

Điều này có chút vấn đề.

Tô Trầm Hương nheo mắt lại, lại nghĩ tới kẻ phản bội Bạch Vân Quan lúc trước và người yêu “Annie” trong giới giải trí của hắn ta.

Vương Annie ký hợp đồng với Công ty giải trí Hoàn Vũ, hơn nữa còn mới gặp phải tai nạn cách đây không lâu.

Hiện giờ vẫn đang nằm viện, chưa tỉnh lại.

Bởi vì lúc trước đã đoán được Công ty giải trí Hoàn Vũ và Quỷ Môn có dính líu đến nhau, Tô Trầm Hương nghiêm túc lắng nghe những lời mà Lâm Nhã nói với mình, sau đó mới nhìn về phía Lâm tổng, hỏi: “Gần đây ngài chỉ đắc tội với Công ty giải trí Hoàn Vũ thôi sao? Bây giờ bọn họ… Làm việc điên loạn như vậy sao?”

Lâm tổng chính là người nổi tiếng trong giới giải trí, lại là người cực kỳ giàu có, người như vậy mà xảy ra chuyện thì sẽ có rất nhiều người để mắt đến.

Cô ngẫm lại chuyện lúc trước Quỷ Môn suýt chút nữa hại chết một đoàn người của Lâm tổng, hiện giờ suýt nữa hại Lâm tổng mất mạng, cô cảm thấy… Những chuyện này không hề giống với phong cách lẩn trốn của Quỷ Môn lúc trước.

Giống như hiện giờ Quỷ Môn đã chiếm được báu vật gì đó, không thèm kiêng nể gì cả.

Báu vật lớn nào mà lại khiến bọn họ không còn sợ hãi nữa nhỉ?

Đại trưởng lão đã tỉnh lại, Quỷ Môn không sợ đại trưởng lão lại tát một cái là phải rút về Tòa thành quỷ sao?

Tòa thành quỷ đã từng bị Đại trưởng lão đóng cửa một lần.

Bọn họ tự tin đến thế sao, Quỷ Môn thậm chí còn chắc chắn rằng lúc này đại trưởng lão vẫn chưa hồi sức à?

Rốt cuộc là bọn họ dựa vào thứ gì?

Rốt cuộc tại vì sao mà bọn họ dám tự tin như vậy, thậm chí còn cả gan dám thò đầu ra, thoắt ẩn thoắt hiện chống đối Bạch Vân Quan?

Tô Trầm Hương nghĩ trăm lần cũng không ra, cảm thấy có vẻ Quỷ Môn đã thật sự tìm được thứ quan trọng nhất của bọn họ.

Điều này làm cô cảm thấy việc trà trộn vào Quỷ Môn cần phải đưa lên lịch trình tiếp theo ngay lập tức

… Quỷ Môn hiện tại vô cùng tự tin, vậy thì căng tin nhất định sẽ rất phong phú.

Cô vừa nghe Lâm tổng phân tích một số chuyện của Công ty giải trí Hoàn Vũ, vừa nói: “Bọn họ đã bỏ lỡ một lần tấn công, biết ngài không dễ chọc, vả lại ngài cũng sẽ phòng bị hơn, trong thời gian ngắn, có lẽ bọn họ sẽ không gây phiền phức cho ngài nữa. Nhưng Lâm tổng à…” Cô suy nghĩ rồi thử hỏi Lâm tổng: “Từ Lệ kết hôn với ngài lâu như vậy, bà ấy… Ngài cũng không hiểu rõ bà ấy chút nào sao?”

“Con có ý gì?” Lâm tổng kinh ngạc hỏi.

“Lúc trước bà ấy cấu kết với tà ma ngoại đạo, ông không cảm thấy kỳ quái sao? Bà ấy đòi tiền không có tiền, muốn người không có người, những người đó lại quyết tâm ra mặt vì bà ấy. Tiêu chuẩn thấp như vậy sao? Lúc trước bà ấy sinh sống với ông, bà ấy chưa bao giờ nhắc tới một ít chuyện trước kia của bà ấy à? Chưa từng lỡ miệng nói gì sao?”

Cô cảm thấy Từ Lệ chắc chắn có liên quan đến Quỷ Môn từ trước.

Lúc nghe cô nói như vậy, Lâm tổng rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu mới chậm rãi nhớ lại, nói: “Bà ấy không hề nhắc tới chuyện gì với ta. Chẳng qua trước đó, tình cờ một lần bà ấy từng hỏi thăm về một xí nghiệp của ta.”

“Xí nghiệp nào?”

“Bất động sản Cao thị.” Lâm tổng nhìn thấy Tô Trầm Hương cảm thấy hứng thú với chuyện này, nghĩ đến chuyện cô cứu mạng mình, cũng không dông dài, ông ấy ôm lấy xương sườn còn đau của mình, nói với cô: “Lúc trước bà ấy đã hỏi ta về công ty Bất động sản Cao thị. Hơn mười năm trước, công ty này kinh doanh vô cùng tốt, nhưng mà đột nhiên lại đóng cửa, để lại không ít đất đai… Cháu nhớ lại xem, lúc trước cháu đã từng đến cao ốc đang xây dựng dở dang của Trung Hoàn đúng không? Tòa cao ốc đó kì quái không tả nỗi. Lúc trước, nó chính là dự án của Bất động sản Cao thị.”

Chẳng qua Bất động sản Cao thị đã sớm phá sản, hơn nữa, ông ấy nghe nói về phần người nhà họ Cao, một là chết không rõ lý do, hai là vào cục cảnh sát, nghe càng kì lạ hơn.

Lâm tổng vẫn luôn tránh xa những chuyện như thế này.

Cho nên, dù tòa cao ốc chưa hoàn thiện của Trung Hoàn có rẻ hơn nữa, trước nay ông ấy cũng chưa từng cân nhắc đến nó.

Lúc trước Từ Lệ hỏi thăm chuyện về bất động sản Cao thị, ông ấy cũng chỉ thuận miệng nói một ít.

Bây giờ ngẫm lại, Lâm tổng như có điều suy nghĩ mà nói: “Lúc trước, bà ấy có hỏi ta tung tích của Cao thiếu gia của bất động sản Cao thị, giống như bà ấy thuận miệng hỏi, ta cũng không để trong lòng.”

Từ Lệ nói mình có một người bạn, lúc trước người bạn đó từng yêu đương với Cao thiếu gia, sau đó chia tay, muốn biết bây giờ Cao thiếu gia có còn sinh sống ở thành phố này hay không.

Lâm tổng cũng không phải kẻ ngốc... Ông ấy lười hỏi Từ Lệ chuyện trước kia, cũng không hỏi người bạn mà bà ấy nói có phải là chính bà ấy hay không, mà lập tức nói cho bà ấy biết tung tích của Cao thiếu gia từng hoạt động ở các hộp đêm hơn mười năm trước.

Có lẽ lúc trước, Từ Lệ từng có quan hệ với Cao thiếu gia.

Nhưng ông ấy sẽ không truy cứu một người phụ nữ đã từng quen qua bao nhiêu người đàn ông.

Chỉ cần sau khi bà ấy và ông ấy kết hôn, bà ấy chăm sóc tốt cho con cái, chăm sóc tốt cho gia đình, vui vẻ mà sinh sống là được.

Nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là bạn trai cũ.

Mà Từ Lệ, ngay cả chồng cũ cũng có, Lâm tổng cảm thấy không cần thiết phải so đo chuyện bà ấy có mấy người bạn trai cũ.

Ông ấy tự hỏi, nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Từ Lệ, chần chừ mà nói với Tô Trầm Hương: “Khi ta nói Cao thiếu gia gặp tai nạn xe cộ khi lao xuống cầu vượt, đã qua đời rồi, Từ Lệ trông có vẻ yên tâm hơn.”

Lúc Từ Lệ vừa mới gả cho ông ấy, bà ấy vừa đắc ý vừa bất an, giống như rất hài lòng khi được gả vào nhà giàu có, nhưng lại giống như đang đang trốn tránh điều gì đó, không dám tham dự các loại tiệc rượu thượng lưu.

Cho đến khi ông ấy xác nhận Cao gia đã hoàn toàn biến mất trong thành phố này, bà ấy mới sinh động hẳn lên.

Lúc trước Lâm tổng cũng không để bụng lắm, hiện tại cũng không nhớ được gì nhiều, cũng chỉ đơn giản nói như vậy với Tô Trầm Hương.

“Hạng mục Trung Hoàn.” Tô Trầm Hương kéo dài giọng nói.

Hạng mục Trung Hoàn đã quái dị từ trước, trước khi Trần thị tiếp nhận đã đổi vài công ty bất động sản, đều xảy ra vấn đề.

Nhưng mà trước đó, hạng mục này không có quan hệ gì với Trần thị, tuy nhiên, cô phát hiện “Mắt” - cái đỉnh nhỏ bằng đồng ở Trung Hoàn là cùng một loại với cái đỉnh nhỏ phát hiện ở ngôi làng kia.

Khi đó, cô còn cảm thấy rất kỳ quái, bây giờ ngẫm lại, thứ gọi là Bất động sản Cao thị năm đó cũng có thể có liên quan đến Quỷ Môn.

Thứ gọi là chết không lý do… Nghĩ đến Trần Đường bây giờ đang bị lệ quỷ hầu hạ, kết cục cũng khá giống nhau.

Từ Lệ rõ ràng vô cùng quen thuộc với Bất động sản Cao thị.

Tô Trầm Hương lặng lẽ ghi nhớ kỹ quan hệ này.

Chờ khi nào gặp lại Quan chủ rồi bảo ông ấy đi điều tra một chút, xem có thể tra ra lúc trước Từ Lệ rốt cuộc đã làm gì hay không.

Mặc kệ như thế nào, cô cũng không hy vọng một người phụ nữ như Từ Lệ lại xuất hiện trong cuộc sống của Tô Cường.

"Cảm ơn ông.” Cô nói lời cảm ơn Lâm tổng, rồi lại dối trá nói: "Ngài phải bảo trọng nhé. Lâm Nhã rất lo lắng cho ngài đó."

"Ta biết rồi." Lâm tổng nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Khi ông ấy nhớ về việc này, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại thì phát hiện bản thân đã cưới một con rắn độc, tức khắc ông ấy cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Từ Lệ không phải người phụ nữ nhỏ bé với suy nghĩ nông cạn.

Đây là người phụ nữ có thể diệt trừ cả một môn phải trong các câu chuyện ngày xưa.

"Cháu cũng nên cẩn thận với bà ấy. Bà ấy... thật ra cũng không thích cháu." Lâm Tổng nhắc nhở Tô Trầm Hương một chút, để cô không bị mẹ cô lừa.

Ông ấy là người chung gối với Từ Lệ, lẽ nào ông ấy không biết thái độ của Từ Lệ đối với Tô Trầm Hương thế nào sao?

Từ lệ rất không thích người con với người chồng trước.

Chẳng qua lúc trước Lâm tổng thờ ơ với việc Từ Lệ không thích con gái ruột của bà ấy.

Tô Trầm Hương cũng không phải là con gái của ông ấy, ông ấy chỉ lo cho mình Lâm Nhã còn chưa xong nữa, chưa kể ông ấy đã cho Tô Trầm Hương một cuộc sống xa hoa và điều kiện vật chất tốt, còn nếu muốn ông ấy phải làm phong phú cả thế giới tinh thần của con gái nuôi, vậy có phải là đã đòi hỏi ông ấy quá nhiều rồi không?

Chưa kể, khi Từ Lệ không hề để ý đến Tô Trầm Hương, bà ấy sẽ bỏ nhiều thời gian bên cạnh Lâm Nhã hơn, nên Lâm tổng cũng chẳng có gì bất mãn với Từ Lệ.

Ông ấy có thể cho con gái nuôi rất nhiều tiền cùng điều kiện sinh hoạt tốt nhất.

Nhưng nếu muốn thứ khác, vậy thì không có.

Lúc trước ông ấy nghĩ mình không thèm để ý, nhưng hiện tại, sau vài lần đắn đo suy nghĩ, Lâm tổng vẫn phải nhắc nhở Tô Trầm Hương một chút.

Nghe nói Từ Lệ muốn làm hòa với Tô Trầm Hương.

Dù thế nào thì ông ấy cũng không tin.

"Thật ra tôi cũng không tin. Nhưng giờ tôi có thể làm gì đây? Bà ấy sẽ kiếm cơm cho tôi đó." Tô Trầm Hương thấy Lâm tổng hiếm khi thẳng thắn như vậy, cũng không nói mấy lời lừa dối hay buồn cười như là "Lúc trước ta cũng vì thương con", cô thở dài một hơi, sau đó cười tủm tỉm, đi qua phòng xép lớn bên cạnh để làm bài tập.

Cô ở bên cạnh Lâm Nhã ba ngày, buổi tối cũng ở lại bệnh viện, xác định Lâm tổng đã không còn chuyện gì nghiêm trọng, Lâm Nhã cũng đã yên tâm, lúc đó cô mới không đến bệnh viện nữa.

Ba ngày này, coi như thù lao cho việc Lâm tổng nói cho cô biết một thông tin lớn về Từ Lệ.

Thấy Lâm tổng không còn xảy ra chuyện gì nguy hiểm nữa, Tô Trầm Hương liền không lên thăm.

Cô giáo Văn nghỉ ngơi hai ngày rồi đi dạy lại, dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng nhìn không ra vẻ bị chấn động tinh thần.

Chỉ là hôm thứ sáu, sau khi tan học, cô ấy ngượng ngùng gọi Tô Trầm Hương vào văn phòng, rồi nhét cho cô một cái khăn quàng cổ dài làm từ sợi len màu đỏ.

"... Khăn quàng cổ cô tự đan, có thể không đẹp lắm, nhưng mà..." Cô giáo Văn nhẹ giọng nói với Tô Trầm Hương: "Dù đã sang xuân, nhưng thời tiết tháng ba vẫn còn nhiều đợt rét lạnh. Tiểu Hương, em đưa khăn quàng cổ này cho cô gái kia nhé, đó là, đó là tâm ý của cô."

Cô ấy được ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, vội vàng tự đan một chiếc khăn quàng cổ.

Chiếc khăn quàng cổ vừa dài vừa đẹp mắt được dệt từ sợi len màu đỏ tươi, nó đang ở trên tay Tô Trầm Hương.

Vừa mềm mại vừa ấm áp.

Tô Trầm Hương:?

Mỗi làn váy đỏ thôi là đã đủ dữ dội rồi.

Vậy mà còn muốn cô ta khoác thứ màu đỏ khác lên người nữa sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play