“Hứa Phi, cô giáo Văn nói gì thế?”

Ở cửa vào khu chung cư Minh Hoa Uyển, mấy đứa trẻ quan tâm hỏi Hứa Phi đang để điện thoại trong tay xuống.

Trong tay bọn họ có người cầm một bó hoa tươi, có người cầm tấm thiệp, còn có hoa quả, hy vọng thầy cô sớm khỏe lại.

Đương nhiên, biết cô giáo Văn bị bệnh, bởi vì quan hệ giữa bọn họ và giáo viên rất tốt, muốn quan tâm cô ấy nên bọn họ mới tới thăm.

Hứa Phi buông điện thoại trong tay, chần chờ một chút, nhìn điện thoại đến ngẩn người.

Bởi vì tan học mới tới, cho nên bây giờ, trời cũng không còn sáng nữa, học sinh trung học nên không sợ tối, bọn họ cũng muốn đến thăm giáo viên trước khi về nhà.

Thấy Hứa Phi nhíu mày không nói gì, một bạn học nữ liền quan tâm hỏi: "Chẳng lẽ cô giáo cảm thấy không khỏe sao? Cũng đúng, hình như cô ấy đang sốt cao mà.”

Cô bé rất lo lắng, trong tay còn cầm tấm thiệp tinh xảo, tự mình thiết kế trông rất đẹp mắt, Hứa Phi nhìn cô một cái, lắc đầu, chần chờ nói: "Tôi chỉ là... cảm thấy có gì đó không đúng lắm.”

Là cái gì không đúng đây?

Hứa Phi không thể nghĩ ra được trong phút chốc.

Có điều, theo bản năng, mặc dù cậu đã bước vào khu chung cư, nhưng đứng ở chỗ xa xa tòa nhà giáo viên đang ở, không vội vã đi lên ngay.

Bọn họ dừng lại trong khu vườn của khu chung cư, Hứa Phi nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng kia.

Hai mươi tầng, cô Văn nói cô ở tầng mười tám, cái này cũng không có gì kì lạ.

Dù sao thì giáo viên cũng rất có trách nhiệm với mọi người lúc bị ốm, bọn họ tới thăm, thật sự đều là tấm lòng của mỗi người.

Tuy rằng Hứa Phi cũng cảm thấy lời nói của Tô Trầm Hương rất hợp lý, ví dụ như nghe nói cô Văn sốt cao, cổ họng khàn khàn không thể nói chuyện được, cho nên ngay cả xin nghỉ cũng là xin nghỉ qua tin nhắn.

Nghiêm trọng như vậy, đáng ra là nên yên tĩnh nghỉ ngơi, không muốn bị làm phiền, bọn họ tới có phải là sẽ làm phiền cô giáo không, nhưng mà các bạn học đều lo lắng cho cô, nên cậu ta suy nghĩ một chút rồi vẫn đi theo mọi người tới đây.

Cậu ta cũng xem như là nổi tiếng ở trong lớp, không chỉ bởi vì làm việc trong giới giải trí mà còn vì thành tích học tập không tệ, hơn nữa chơi bóng rổ tốt, cũng được xem là nhân tài thể thao.

Con trai như vậy rất được yêu quý ở trong lớp, có rất nhiều chuyện cũng cần cậu ta đứng ra đại diện.

Hơn nữa, cậu ta xem như đã trưởng thành, trưởng thành trong cả tác phong lẫn ăn nói, lúc nào cũng có thể giúp đỡ bạn học.

Ví dụ như việc thăm hỏi cô Văn, cậu ta tìm được một chiếc xe thương mại, đưa các bạn học đi cùng, lúc về cũng tiện đường đưa bạn học về nhà.

Cậu ta là một người rất đáng tin cậy.

Nhưng... rốt cuộc là có chỗ nào không đúng đây?

Theo bản năng, Hứa Phi cảm thấy không hiểu sao cuộc điện thoại với cô giáo Văn cứ mang lại cảm giác kì lạ.

Có lẽ là tiếng sóng điện thoại rè rè yếu ớt, cũng có lẽ là âm thanh trong điện thoại, cũng có lẽ là giọng điệu thân thiện nhưng ẩn chứa vẻ lạnh lùng khó hiểu của cô Văn, cũng có lẽ… Đúng rồi! Cô Văn đang bị sốt cao, đáng lẽ giọng nói phải khàn khàn và khó nói chuyện chứ?

Nhưng vừa rồi, giọng nói của cô Văn trong điện thoại lại vô cùng dịu dàng và thân thiện, không giống như là đang bị bệnh! Hứa Phi đột nhiên nghĩ thông suốt chuyện này, cầm điện thoại di động, sau lưng đột nhiên toát ra một mảng mồ hôi lạnh. -

Cậu ta đột nhiên lui ra phía sau vài bước, lo rằng mình từng gặp quỷ nên nhìn cái gì cũng ra quỷ, cậu đứng ở nơi xa hơn trong vườn hoa và nhìn về phía tòa nhà cao tầng, ngẩng đầu, cố gắng nhìn về phía tầng mười tám.

Tầng mười tám, rất xa xôi, cậu ta không thấy rõ được cái gì, nhưng Hứa Phi lại cảm thấy toàn thân mình tê dại.

Nếu như chưa từng trải qua những chuyện kì dị, Hứa Phi sẽ không phát hiện chuyện này có vấn đề, cũng sẽ trực tiếp đi lên tầng.

Đã từng trải qua việc nhìn thấy quỷ ở thôn trang trong những ngày đầu năm, nghĩ lại những hình ảnh quỷ quái kinh khủng trong ngôi làng đó, Hứa Phi đột nhiên trầm mặc.

Nếu thật sự có vấn đề... Sao lại cảm thấy đám ác quỷ này đều có một thói quen nhỉ?

Chỉ muốn gạt người, lừa người đến bên miệng bọn họ thôi sao?

Còn có, nếu như cậu ta không suy nghĩ nhiều, vậy thì hiện tại cô Văn có an toàn không?

Hứa Phi đứng ngây người một hồi, mím chặt khóe miệng.

Tuy rằng cậu ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, nhưng thật sự nội tâm cũng không đến mức quá sợ hãi.

Khi tận mắt nhìn thấy Tô Trầm Hương thành thạo thu thập lệ quỷ ở khắp ngôi làng, sau khi xảy ra chuyện quỷ dị, Hứa Phi vĩnh viễn không thể được cái đêm mà mình phải cần cù thu hoạch đồ ăn ấy, mỗi một con quỷ, trong mắt cậu ta lần lượt biến thành... một củ khoai lang nướng, một cái bánh bao nhân thịt lừa, một con gà quay.

Khi đã vất vả siêng năng làm việc, dường như cậu ta đã hiểu hơn một chút về thế giới của lệ quỷ.

Hơn nữa, trong đoàn còn có một con quỷ nhỏ được cưng chiều.

Quỷ nhỏ đi theo bên cạnh Trần tổng, hiện giờ đang sống rất tốt.

Mỗi ngày đều được người nổi tiếng dẫn theo bên người, quần áo vừa ấm áp lại vừa đẹp mắt, đồ ăn vặt nhiều hơn, đồ chơi nhiều hơn, còn được đạo diễn nhìn trúng, nghe nói sau này muốn hợp tác với nó để triển khai một bộ phim kinh dị... Có tiểu quỷ hàng thật ra trận, ngay cả trang điểm và hiệu ứng hậu kỳ cũng tiết kiệm được một khoản...

Siêu tiết kiệm tiền.

Nghĩ lại nụ cười "người trong xã hội" của ông đạo diễn, lại nghĩ đến dáng vẻ ngây thơ vâng lời, mỗi ngày chỉ biết nhảy nhót tung tăng, ôm quả bóng da bẩn thỉu không biết từ đâu ra trên tay của tiểu quỷ, cậu ta cảm thấy con người còn đáng sợ hơn nhiều so với tiểu quỷ.

Cậu ta hít sâu một hơi, cảm thấy nhất định phải gọi điện thoại cho Tô Trầm Hương.

Cậu ta tìm cơm cho Hương Hương.

Nhưng ngay lúc điện thoại di động sắp bấm số, cậu ta bất chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa nhà cao tầng, hình như mơ hồ nhìn thấy một cánh cửa sổ bị mở ra.

Từ trong cửa sổ, một người đang khó khăn bò ra ngoài.

Tầng lầu quá cao, cậu nhìn không rõ, nhưng ngay lập tức, cậu ấy biết rõ người đang nằm sấp trên cửa sổ kia chính là cô Văn. Không đợi Hứa Phi nói gì, cô ấy đã nhảy ra ngoài.

Nhảy xuống từ cửa sổ tầng mười tám.

“Cô Văn... " Hứa Phi không dám tin.

Cơ thể người kia nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng ngay khi Hứa Phi phát ra thanh âm, cậu lại nhìn thấy giữa không trung lờ mờ xuất hiện một làn váy đỏ bay bay.

Váy đỏ quỷ dị phất phơ giữa không trung, cao xa như vậy nhưng lại rõ ràng một cách kì dị ở trong mắt của Hứa Phi. Ngay lúc cô Văn rơi xuống phía dưới, liếc mắt liền nhìn thấy trong làn váy đỏ hiện ra một cô gái, cô ta giơ tay bắt lấy người đang rơi xuống, ôm chặt lấy cô Văn.

Khung cảnh này diễn ra nhanh chóng đến mức chỉ có một người là Hứa Phi nhìn thấy, một giây ngay sau lúc Hứa Phi sợ hãi hét lên, cô Văn đã không còn thấy bóng dáng đâu.

Váy đỏ vẫn tung bay trên không trung.

Rõ ràng là một chuyện kì quái.

Nhưng Hứa Phi lại không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, thậm chí, trong thâm tâm cậu nghĩ rằng... cô Văn không xảy ra chuyện gì.

Tại sao lại nghĩ như vậy?

Rõ ràng cô Văn gặp phải chuyện ma quỷ, nhưng Hứa Phi lại cảm thấy cô gái váy đỏ kia đã cứu mạng của cô Văn.

Hình ảnh quái dị này biến mất trước mắt cậu ta, đúng lúc điện thoại trong tay được kết nối, Hứa Phi nghẹn họng sửng sốt, loạng choạng nói ra một câu.

“Đến giờ ăn rồi.”

Xác định qua ánh mắt, thật sự là đã gặp quỷ.

Quỷ sốt cao... Chẳng lẽ là bánh bao nướng Tân Cương ư?

Chắc chắn là Hương Hương thích ăn!

Nhanh lên, có thể nhân lúc còn nóng mà ăn ngay.

Đã nhìn thấy thì không thể bỏ lỡ.

“Minh Hoa Uyển à?” Tô Trầm Hương nghe Hứa Phi nói như vậy, ngẩn người, sau đó cười ha hả.

Từ khi biết đại trưởng lão và quan chủ trong Bạch Vân Quan đều đã biết lai lịch của mình là gì, lệ quỷ lại càng không cần kiêng nể gì nữa.

Trước kia, cô còn che đậy, ngụy trang một chút, nhưng mà hiện tại, nếu đã không còn lo ngại bị Bạch Vân Quan phát hiện, Tô Trầm Hương hoàn toàn không còn áp lực nữa. Ánh mắt cô liền tỏa sáng, ở trong ánh mắt tĩnh lặng của Trần Thiên Bắc, mặt mày cô hớn hở nói: "Chúng ta qua đó xem đi!” Hứa Phi có vẻ đang rất sợ hãi

“Hừ...” Trần Thiên Bắc hừ lạnh một tiếng.

Hiện tại, người muốn cướp khách hàng của cậu thật sự là càng ngày càng nhiều.

Bạch Vân Quan thì không tính.

Còn tên Hứa Phi kia là sao đây?

Tại sao cũng học được cách giúp Tô Trầm Hương săn thức ăn bên ngoài rồi?

Nếu rảnh rỗi thì đi quay quảng cáo kiếm tiền đi, không tốt hơn sao?

“Vậy đi xem đi.” Dù sao thì Lâm tổng cũng không bị thương nghiêm trọng, tâm trạng Lâm Nhã xem như đã ổn định, Tô Trầm Hương đồng ý sau khi ăn cơm xong sẽ quay về với cô ấy, sau đó mới đi đến Minh Hoa Uyển mà Hứa Phi đã gửi định vị cho mình cùng với Trần Thiên Bắc.

Ở trên xe, cô nghe Hứa Phi kể từ đầu đến cuối chuyện của cô Văn.

Đối với chàng trai ưu tú lại còn nhớ rõ chuyện kiếm cơm cho mình như Hứa Phi, Tô Trầm Hương thật sự đánh giá cao cậu ta. Khi Hứa Phi bất an nói đến việc cô Văn bị một ma nữ váy đỏ làm biến mất, Tô Trầm Hương im lặng một lát.

Hứa Phi không biết ma nữ váy đỏ.

Trái lại, Tô Trầm Hương biết một con quỷ giống như thế.

Ma nữ váy đỏ này chẳng phải là lệ quỷ chỉ cho cô xem chứ không cho ăn sao?

“Để tôi qua đó xem thử.” Nhưng có rất nhiều lệ quỷ mặc váy đỏ, Tô Trầm Hương không dám khẳng định.

Cô bỏ điện thoại xuống, nói sơ qua tình hình với Trần Thiên Bắc, sau đó nhanh chóng cùng nhau đi tới địa chỉ của cô Văn.

Bởi vì lo lắng bạn học sẽ bị dọa sợ, Hứa Phi không nói ra chuyện mà vừa rồi chỉ có một mình cậu ta nhìn thấy, chỉ nói cô Văn gọi điện lại cho cậu ta nói mình hơi mệt, mọi người có lòng là được rồi, sau khi bảo tài xế chở tất cả bạn học về nhà, một mình cậu ta ôm bó hoa tươi chờ ở bên ngoài.

Cậu ta vô cùng đẹp trai, ôm một bó hoa đứng trong Minh Hoa Uyển, đặc biệt gây chú ý.

Tô Trầm Hương vừa vào khu chung cư đã nhìn thấy cậu ta.

Cũng may, giờ này tất cả mọi người đều đã tan làm, phần lớn là đang nấu cơm hoặc ăn cơm, dưới lầu gần như không có người, nếu không sẽ cho Hứa Phi lên hot search ngay hôm nay.

Thấy Tô Trầm Hương tới, Hứa Phi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta sải bước đi đến, nhanh nhẹn đón hai người, nhỏ giọng hỏi Tô Trầm Hương: "Chúng ta đi lên hay gọi điện cho cô Văn?”

“Trực tiếp đi lên đi.” Mặc kệ nói thế nào, trước hết phải xem hiện trường đã. Hơn nữa, Hứa Phi nói cô Văn rơi xuống từ cửa sổ... việc này nhất định quấy rầy đến con quỷ kia, làm sao có thể để nó chạy trốn được?

Nếu như nó lẻn vào những gia đình khác trong tòa nhà thì sao?

Đối với loại ác quỷ chống lại xã hội, tạo thành mối uy hiếp to lớn đối với tính mạng và tài sản của nhân dân, cô nhất định phải nghiêm khắc trừng trị.

Tô Trầm Hương bước một bước dài vào trong tòa nhà, thuận tiện cướp đi bó hoa trong tay Hứa Phi rồi dùng nó để che mặt mình, lo lắng đi lên tầng mười tám, cô ra khỏi thang máy, đứng ở ngoài một căn phòng có cửa chống trộm đóng chặt.

Cô đứng trước cánh cửa này, vừa ngửi tới ngửi lui vừa đi lòng vòng.

“Nhà cô Văn chắc là ở đây nhỉ?” Cô nói nhỏ với Hứa Phi.

Hứa Phi nhìn cô gái nhỏ lo lắng lệ quỷ bỏ chạy mà có chút nôn nóng, theo bản năng đi lòng vòng một lần nữa ở trước cửa.

Cậu ta cảm thấy thói quen này... Không hiểu sao khá đáng sợ.

“Cô Văn đã nói như vậy đó.”

“Vậy thì đúng rồi.” Tô Trầm Hương lập tức nhấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên, cửa chính lách cách một tiếng rồi lập tức mở ra, vô cùng dứt khoát, không hề có chút cảnh giác nào..

“... Tự giác như vậy sao.” Lệ quỷ kia giả vờ hỏi một câu “Cô là ai?”, hiện giờ dám mở cửa, loại quỷ này không phải có gan lớn thì cũng đáng bị ăn.

Tô Trầm Hương vừa lẩm bẩm "Làm quỷ cũng phải chú ý an toàn cho quỷ", "Đừng mở cửa cho quỷ xa lạ", vừa là người đầu tiên đi vào căn phòng âm khí lạnh lẽo này.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có trước cửa sổ phòng khách có một bóng quỷ vặn vẹo đang đưa lưng về phía mọi người.

Con quỷ này lại không hề để ý tới bọn họ, mà là ghim chặt ánh mắt vào một điểm lơ lửng ở ngoài cửa sổ, có một cái váy đỏ đang bay bay, toàn bộ cơ thể toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Tô Trầm Hương:...

Cô không dám tin mà quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt khiếp sợ của Trần Thiên Bắc nãy giờ vẫn im lặng kia.

“Có ý gì thế? Không để ý tới tôi? Khinh thường tôi? Không để tôi vào mắt à!”

Mạo phạm tôn nghiêm của Hương Hương, tội ác tày trời.

Trời lạnh... lửa ấm rồi, nên nấu lệ quỷ thành cơm thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play