“Khi nào về đến quan, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Khóe miệng Tưởng sư huynh giật giật nói với tiểu sư muội đặc biệt thông minh của mình.
Anh ấy vừa nhắc tới ăn cơm, Tô Trầm Hương liền không buồn ngủ nữa, vội vàng gật đầu nói: "Khó khăn lắm mới được ăn Tết cùng nhau, hôm nay tâm tình còn tốt như vậy, chúng ta nấu nhiều món ngon ăn đi."
Tuy không phải món ăn nấu từ lệ quỷ nhưng hiện tại Tô Trầm Hương cũng rất muốn ăn các món ngon của người sống.
Chỉ cần có mùi thơm thì là chính một bữa ăn ngon.
Đương nhiên, sau khi trải qua bao thăng trầm, lệ quỷ ngước lên nhìn bầu trời và cảm thấy mọi thứ mình ăn đều có mùi vị rất ngon.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh và tràn ngập khao khát đối với đồ ăn ngon, một cô bé đơn thuần như vậy, ai lại không thích chứ? Tưởng sư huynh tuy còn trẻ, chưa có người yêu nhưng trên mặt đã lộ ra nụ cười yêu thương của bậc trưởng bối.
Sau này, khi anh ấy kết hôn nhất định sẽ sinh một cô con gái mềm mại, đáng yêu như vậy. -
"Được." Anh ấy mỉm cười sờ cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương.
"À đấy, đại trưởng lão thế nào rồi?" Bởi vì nhắc tới kẻ phản bội, Tô Trầm Hương lập tức nghĩ tới đại trưởng lão vẫn còn đang hôn mê.
Cô lễ phép quan tâm một chút.
"Tình trạng rất ổn định, mọi chức năng trong cơ thể đều rất tốt, đã mời bác sĩ tới và họ nói rằng ông ấy có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào. Rất nhanh thôi." Quan chủ đang ngồi ở ghế sau xe, dịu dàng nhìn Tô Trầm Hương đang gật đầu cái hiểu cái không, ấm áp nói: "Chờ đại trưởng lão tỉnh lại, ta sẽ nói cho cháu biết."
Nụ cười của ông ấy vô cùng thân thiết. Trần Thiên Bắc đang chăm chú lắng nghe, nghe thấy đại trưởng lão còn chưa tỉnh, cậu lộ ra vẻ mặt có chút phức tạp.
Đại trưởng lão là ân nhân của cậu nên đương nhiên cậu hy vọng rằng đại trưởng lão sẽ bình an vô sự, sớm tỉnh lại.Nhưng còn Tô Trầm Hương...
Cậu nhìn về phía Tô Trầm Hương.
Cô bé này không hề lo lắng về việc mình sẽ bị bại lộ.
Tố chất tâm lý khá tốt.
Mặc dù đại trưởng lão chưa tỉnh nhưng thân thể vẫn rất tốt nên Trần Thiên Bắc tạm thời yên tâm, cùng mọi người trở về Bạch Vân Quan để cùng nhau ăn bữa tối đón năm mới sớm.
Sau khi dùng bữa xong, quan chủ chuẩn bị dẫn người đi thẩm vấn đệ tử đã phản bội của Bạch Vân Quan.
Vừa đứng dậy, ông ấy vừa nói với Tô Trầm Hương đang vui vẻ bưng bát sữa nhỏ ăn cùng món điểm tâm ngọt: “Tiểu Hương, đi theo ta.”
"Cháu á?" Thẩm vấn kẻ phản bội liên quan gì đến một đệ tử cấp dưới như Tô Trầm Hương chứ?
"Có một số chuyện trong quan, cháu cũng nên biết một chút." Quan chủ dường như rất muốn để Tô Trầm Hương tham gia tìm hiểu chuyện nội bộ của Bạch Vân Quan.
Trần Thiên Bắc yên lặng suy nghĩ... Lệ quỷ cứ như vậy trà trộn vào bên trong các thiên sư, hiện tại có thể đi thẩm vấn kẻ phản bội cùng quan chủ. Tại sao lại có chút hài hước và đen tối như vậy?
Cậu mím môi, nghĩ chuyện này còn có liên quan đến Trần Đường nên cũng đi theo Tô Trầm Hương.
Kỳ thực Tô Trầm Hương cũng không muốn tham gia vào chuyện này.
Chỉ là kẻ phản bội bị Quỷ Môn dụ dỗ mà thôi.
Anh ta lại không biết chi tiết về Quỷ Môn, cũng không biết chỗ nào có thể ăn cơm, không có giá trị gì.
Nhưng cô rất ngoan ngoãn và biết nghe lời.
Quan chủ bảo vậy, cô liền đi theo.
Khi họ đến một tòa nhà nhỏ độc lập, nằm riêng biệt phía sau Bạch Vân Quan, quan chủ đã nhờ người mở cửa và đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Trầm Hương nhìn tòa nhà nhỏ này... đó là nơi đã giam giữ bà lão của Quỷ Môn, kẻ đã hạ chú cô, có thể thấy cách đối xử với những kẻ phản bội gần giống như đối xử với tội nhân.
Cô không hề có ý nghĩ sẽ thông cảm cho kẻ phản bội cho đến khi bước vào một căn phòng và nhìn thấy một chàng trai trẻ đang suy sụp, hoảng loạn ở phía bên kia hàng rào ngăn cách với phòng giam.
Người thanh niên này nhìn cũng trạc tuổi Trương sư huynh, co rúm người lại, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Có thể là do quá căng thẳng, khi anh ta nhìn thấy quan chủ bước vào, bình tĩnh nhìn mình qua hàng rào, trong mắt anh ta hiện lên sự cầu xin, không quan tâm đến điều gì khác, lao tới chỗ quan chủ rồi dập đầu.
Quan chủ không quan tâm đến âm thanh dập đầu trên đất của anh ta, chỉ bình tĩnh hỏi.
"Con phản bội đồng môn của mình. Con có biết làm như vậy sẽ giết chết đồng môn của mình không?"
Âm thanh dập đầu chợt dừng lại.
Thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt có chút vặn vẹo nhưng đáng thương.
"Quan chủ, con, con biết con đã làm sai nhưng con cũng không tiết lộ nhiều như vậy. Chỉ là, con chỉ nói một chút, một chút thôi." Khi anh ta bị Quỷ Môn dẫn dụ, dùng danh lợi bên ngoài và tiền đồ của cô gái mà anh ta thích để dụ dỗ, anh ta rất muốn điều đó và nghĩ rằng nếu chỉ nói một chút thôi thì sẽ không làm tổn thương đến đống môn mà anh ta lại có thể đạt được điều mình muốn.
Nghĩ đến những lời đó, anh ta không khỏi rơi nước mắt và nói với quan chủ: “Thật sự chỉ có một chút thôi.”
"Ngôi làng của tập đoàn Trần thị cũng chỉ có một chút sao? Pháp trận phòng hộ của đại trưởng lão cũng chỉ có một chút thôi sao?" Mặc dù Tưởng sư huynh là người rất hiền lành, thân là sư huynh cũng yêu thương bảo vệ sư đệ nhưng tại thời điểm này, chính anh ấy cũng không thể nhịn được.
Anh ấy thất vọng nhìn thanh niên đang gào thét, hỏi: "Cậu có biết một chút trong miệng cậu sẽ giết chết bao nhiêu người không?!"
Nếu không phải Tô Trầm Hương ngẫu nhiên đụng phải ngôi làng tràn đầy lệ quỷ đó, nếu không phải may mắn nhờ bùa bình an của Tô Trầm Hương treo trên xe của đoàn làm phim thì không ai trong chiếc xe đó có thể trốn thoát được.Hậu quả như vậy, chỉ vì ba từ “một chút thôi” là có thể bỏ qua được sao?
Còn có đại trưởng lão... phá hỏng pháp trận phòng hộ có một chút xíu, đại trưởng lão suýt chút nữa mất mạng.
Anh ấy nhìn anh ta, đôi tay run nhẹ, thất vọng nói: “Sao cậu có thể làm ra được chuyện như vậy?”
“Nhưng nếu không làm như vậy thì tôi không còn cách nào khác, thực sự không còn cách nào nữa! Annie làm diễn viên quần chúng nhiều năm như vậy, cô ấy cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, nếu không giành lấy cơ hội này thì cả đời cô ấy cũng sẽ không thể nổi tiếng được!"
Chàng thanh niên không thể thanh minh cho mình, quỳ trước mặt mọi người ở ngoài hàng rào, đáng thương nói: “Thanh xuân của cô ấy, bao nhiêu năm đổ máu và nước mắt đều sẽ uổng phí. Sư huynh, anh có biết để đóng một vai phụ vất vả như thế nào không? Vào mùa đông lạnh giá, cô ấy phải mặc quần áo mùa hè nhảy vào nước đá, mà chỉ để làm thế thân cho người khác! Hết lần này đến lần khác... Cô ấy vẫn phải kiếm tiền để nuôi gia đình."
Anh ta nói về những vất vả, khổ sở đằng sau sự hào nhoáng của giới giải trí, nói đến mức toàn thân run rẩy, còn Tô Trầm Hương thì ngáp dài, hoàn toàn không nghe lọt tai chút nào.
“Nếu cô ta muốn nổi tiếng thì cô ta có thể dẫm lên mạng sống của người khác để hưởng thụ vinh quang hay sao?”
Trần Thiên Bắc:...
Tại sao Tô Trầm Hương lại làm vậy nữa rồi?
Tại sao khi đứng trước một tình yêu đẹp đẽ nhưng đầy đau xót, Tô Trầm Hương luôn luôn có thể dội cho người ta một gáo nước lạnh như vậy?
Nghĩ đến lần trước, cũng chính cô bé này đã đá một chân vào Đào tổng, người rất yêu vợ mình, trên mặt Trần thiếu không có biểu cảm gì, trong lòng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn.
Thờ ơ với tình yêu...
Tô Trầm Hương thật sự không có trái tim sao?
"Tôi…"
"Một đứa trẻ như Tiểu Hương cũng biết những gì con nói thật trơ trẽn, đồ không biết xấu hổ." Quan chủ nghe một người không hiểu tình cảm như Tô Trầm Hương nói như vậy, cuối cùng khuôn mặt căng thẳng cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu đệ tử nào cũng sáng suốt như vậy, tương lai của Bạch Vân Quan sẽ vô cùng tươi sáng.
Ông ấy nhìn đệ tử á khẩu, trợn mắt không nói lên lời, lạnh lùng nói: "Đừng nói những lời vô ích nữa." Trong mắt một lão quý tộc độc thân như quan chủ của Bạch Vân Quan, trò chơi tình yêu giống như đối diện với lệ quỷ, tình yêu là một loại cảm giác... vô ích.
Ông ấy nghiêm nghị nhìn tên đệ tử, lạnh lùng nói: "Làm sao mà người của Quỷ Môn tìm được con? Người đó là ai? Thân phận là gì? Con còn biết cái gì nữa? Bình thường con liên lạc với kẻ đó bằng cách nào? Và..." Ông ấy híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào tên đệ tử này, nhẹ giọng hỏi: "Con còn tiết lộ điều gì nữa?"
Dưới ánh mắt sắc bén của quan chủ, người đệ tử run rẩy hồi lâu, định che giấu nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Thông qua công ty quản lý của Annie, chính là người đại diện của cô ấy. Con, con chỉ nói sinh hồn của Tưởng sư huynh đang bị thương, tạm thời không thể làm hồn phách rời khỏi thân thể. Bọn họ... muốn sau Tết, con sẽ giới thiệu một nghệ sĩ cùng công ty giải trí với Annie cho anh ấy."
Mỹ nhân kế!
Tô Trầm Hương chợt hiểu ra, nhìn về phía Tưởng sư huynh.
Tưởng sư huynh yên lặng.
Qua một hồi lâu, anh ấy vẫn không nói gì.
"Cậu đã nói những gì về đại trưởng lão? Và nói những gì về Tiểu Hương?" Anh ấy lạnh lùng hỏi.
"Tôi chỉ nói với bọn họ, đại trưởng lão càng ngày càng khỏe hơn, sẽ sớm tỉnh lại thôi. Về phần Tô sư muội... Tôi và cô ấy không tiếp xúc nhiều, chỉ nói năng lực diệt trừ lệ quỷ của cô ấy rất mạnh."Chàng thanh niên cúi đầu, không còn dám gào khóc như trước. Nghe đến đó, quan chủ cũng không còn hứng thú tra hỏi nữa mà bình tĩnh hỏi: “Công ty quản lý của Annie là công ty nào?”
“Công ty giải trí Hoàn Vũ.” Anh ta nói nhỏ.
Tô Trầm Hương cùng Trần Thiên Bắc nhìn nhau.
Quan chủ nhìn thấy nét mặt của họ, vẫn bình tĩnh không hỏi tiếp bất kỳ câu hỏi nào mà trực tiếp dẫn họ ra khỏi tòa nhà nhỏ.
Sau khi đi ra ngoài, ông ấy hỏi Tô Trầm Hương: "Cháu biết công ty giải trí Hoàn Vũ sao?"
"Trước đây, cháu đã từng gặp một người đại diện của công ty giải trí Hoàn Vũ trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp. Thủ đoạn của anh ta khá ác độc, bạn học của cháu đã từ chối lời mời của anh ta, anh ta liền nguyền rủa cậu ấy. Hơn nữa…"
Tô Trầm Hương nhớ lại người đàn ông mặc âu phục nhìn rất bất thường trong bữa tiệc sinh nhật của Hứa Phi và chậm rãi nói: "Trên người anh ta có gì đó rất kỳ lạ. Anh ta là người sống nhưng chắc vì anh ta đã tiếp xúc với một số thứ nguy hiểm trong một thời gian dài, thân thể bị ăn mòn nghiêm trọng, giống như bị thối rữa vậy.”
Cô kể lại những chuyện về người đại diện của công ty giải trí Hoàn Vũ cho quan chủ nghe, tiếp tục nói: "Trước đây cháu cũng có nghe người khác nói rằng công ty giải trí Hoàn Vũ thường bóc lột nghệ sĩ của mình."
Công ty giải trí Hoàn Vũ là một công ty giải trí rất lớn, bên dưới có rất nhiều nghệ sĩ.
Không phải An Gia Gia vừa ký hợp đồng với Công ty giải trí Hoàn Vũ hay sao?
Nói đến đây, Tô Trầm Hương không khỏi nghĩ tới Từ Lệ cùng An Gia Gia, đã sang năm mới mà không thấy bóng dáng của họ đâu.
Cô tiện thể nói luôn chuyện này ra.
Quan chủ khẽ gật đầu, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương, cười nói: "Những thông tin này rất hữu ích, chuyện sau đó, ta sẽ để người trong Quan tiếp tục theo dõi, đừng để những chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của các cháu.”
Tô Trầm Hương vẫn còn là một đứa trẻ. Cho dù muốn cô hiểu biết công việc nội bộ của Bạch Vân Quan, quan chủ cũng không muốn đặt gánh nặng lớn lên Tô Trầm Hương, để cô phải gánh vác quá nhiều.
Ông ấy quay sang phía Tưởng sư huynh và nói: "Đưa Tiểu Hương đến nhà kho, dọn dẹp lệ quỷ một chút và đưa cho Tiểu Hương mang về."
"Tất cả ạ?"
"Đưa hết đi, chúng ta giữ lại cũng vô dụng." Quan chủ hào phóng nói.
Tô Trầm Hương nhìn quan chủ bằng ánh mắt sáng ngời, cảm thấy ngay lúc này, Quan chủ chính là người tốt nhất trên thế giới.
Đây được coi là... nhà hàng tư nhân không?
Trần Thiên Bắc nhẫn nại không nói gì.
Dựa vào gia nghiệp to lớn của Bạch Vân Quan, quan chủ ngang nhiên tranh giành khách hàng với cậu.
Trần thiếu mơ hồ cảm thấy địa vị độc nhất của mình đang bị thách thức nghiêm trọng.
Tô Trầm Hương chắc chắn sẽ trèo tường.
“Còn nữa,” sau khi vuốt ve cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương một cách trìu mến, sắc mặt Quan chủ có chút kỳ quái, nói với đệ tử tuấn tú tài năng bên cạnh: “Nếu có thời gian thì nhanh chóng tìm người yêu đi.”
Thật xấu hổ, độc thân đến mức ngay cả kẻ thù cũng biết và muốn quan tâm, can thiệp vào tình trạng yêu đương của người khác.
Trước ánh mắt phức tạp khó diễn tả của quan chủ, Tưởng sư huynh rơi vào im lặng.
... Chắc anh ấy cũng phải mua một lá bùa tình yêu từ chỗ sư muội thôi.
Tăng thêm sự đào hoa cho mình.
Nếu không, đến cả Quỷ môn cũng sốt ruột thay cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT