Anh ấy cam chịu số phận, bắt đầu nhặt “cơm” đang vương vãi đầy trên mặt đất.
Anh ấy còn truyền đạt lại kinh nghiệm cho Tôn Tịnh và Hứa Phi.
“Màu đỏ là có thể ăn.”
Rất đơn giản và dễ thấy, cho dù trời tối cũng có thể nhìn thấy được.
Hơn nữa, còn có một con lệ quỷ đang gặm khoai lang nướng đi theo sau bọn họ, lẩm bẩm giống như địa chủ mập mạp đang sai bảo đầy tớ chăm chỉ làm việc: “Tổng cộng có tám mươi ba bữa cơm… Dùng đèn pin điện thoại di động để soi.”
Cô vừa nhắc những người đang nhặt cơm cho mình đừng để sót bất kỳ món nào, vừa nghiêm túc đi tới đi lui rút hết âm khí từ các Tụ Âm trận ẩn trong thôn.
Mặc dù cô nói rằng ngôi làng này đã hoàn toàn an toàn.
Nhưng ngôi làng tối om, yên tĩnh, không có ai này cũng đủ khiến người ta sởn tóc gáy.
Trầm tổng cùng Tôn Tịnh đang đứng chung một chỗ.
Hứa Phi lo lắng nhìn cô gái một mình đang đi quanh ngôi làng.
“Tô Trầm Hương không sao chứ?” Nhỡ có người xấu thì sao.
Trần Thiên Bắc khẽ lắc đầu.
Người xấu… chỉ cần người sống, vào thôn này còn có thể sống đến bây giờ sao?
Hiện giờ, ngôi làng này là an toàn nhất.
Tuy nhiên, nhìn Tô Trầm Hương đi tới đi lui ngửi thử khắp nơi, trong lòng Trần Thiên Bắc đã có suy đoán mơ hồ.
Quả nhiên, ngay khi cậu xách một túi đồ ăn lệ quỷ trông như bột khoai tây, đứng thẳng người lên thì đã nhìn thấy Tô Trầm Hương chạy vào một cái sân lớn, đẩy cửa sân ra, cô lập tức chạy nhanh đến mép giếng, cầm một cái xô bên cạnh lên rồi ném nó xuống giếng.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt sợi dây to của chiếc xô trong gió rét, rồi ngó đầu xuống giếng, cẩn thận quan sát thật kỹ.
Nhìn cô nghiêm túc nghịch sợi dây như vậy, Trần Thiên Bắc ném bột khoai tây cho Hứa Phi rồi đi nhanh tới, cậu nói nhỏ: “Tìm được rồi à?”
Cái cậu muốn hỏi chính là “mắt” của ngôi làng này.
Có thể thu hút nhiều lệ quỷ như vậy rõ ràng không phải là chuyện bình thường.
Mà là có người đang cố ý bày ra thế cục này.
Có thể thu hút nhiều lệ quỷ tụ tập ở chỗ này, thậm chí thành lập được một ngôi làng, chứng tỏ thế cục này rất lợi hại.
Trần Thiên Bắc không khỏi nghĩ đến một số chuyện, cậu nhìn vào ánh mắt sáng lên của Tô Trầm Hương, cô nhanh chóng kéo xô nước lên, trong giếng không có nước nhưng trong cái xô không lại xuất hiện một cái vạc nhỏ bằng đồng.
Cái vạc này, Tô Trầm Hương nhìn rất quen mắt, cô cẩn thận nhớ lại, cái này giống hệt cái vạc nhỏ cô đã gặp trong hạng mục Trung Hoàn.
Đều đã bị rỉ sét và nhìn rất cũ kỹ.
Nó cũng là vật có mùi âm khí kỳ lạ, dễ dàng thu hút lệ quỷ.
Tô Trầm Hương quen tay hay việc, rút hết âm khí dồi dào trong cái đỉnh nhỏ ra ngoài… -
“Đây là cái gì?” Tô Trầm Hương nhìn cái bánh lớn được phết một lớp sốt đỏ tươi trong tay, khóe miệng giật giật.
Tuy cái bánh đã bị khô nhưng đó không phải là vấn đề.
Vấn đề là cái đầu cá quỷ dị dính trên chiếc bánh là cái gì?
“Chắc là bánh đầu cá Stargazy Pie đó.” Trần Thiên Bắc lắp bắp nói.
Cái tên rất dễ nghe.
Tô Trầm Hương dùng ánh mắt mong chờ nhìn cậu, hy vọng Trần Thiên Bắc có thể nói cho mình món này có ngon như tên của nó không.
Nhưng chào đón cô là vẻ mặt châm chọc và nụ cười mỉa mai của anh Bắc.
“Cậu muốn trèo tường, đang ăn ở bên ngoài mà còn đòi hỏi cái gì?” Vừa mới vào ngôi làng này đã cực kỳ nhiệt tình, nhìn một cái là biết kiểu người có mới nới cũ, Trần Thiên Bắc đã ghim thù cô rồi.
Nhưng cảm giác buồn rầu đó đã biến mất khi thấy cô thất vọng nhìn cái bánh “ngẩng đầu ngắm sao” kia, Trần Thiên Bắc cực kì sảng khoái.
Khuôn mặt lạnh lùng của cậu mang chút ý cười nhưng khi nhìn thấy ánh mắt giả bộ đáng thương của Tô Trầm Hương, cậu lạnh lùng nói: “Căng tin khác có đảm bảo hay không, chúng ta không thể biết được.”
Muốn ăn đồ ăn linh tinh?
Bánh đầu cá Stargazy Pie đó.
Xin mời.
Nụ cười của Trần Thiên Bắc lúc này cực kỳ châm biếm.
“À, tôi thấy cũng có thể ăn mà.” Tô Trầm Hương cảm thấy rùng mình khi thấy nụ cười châm biếm và lạnh lùng của Trần Thiên Bắc, cô cố gắng tự an ủi mình, không sao đâu, nhìn có vẻ ngon đấy.
Cô bẻ một miếng bánh chậm rãi nhét vào miệng, trong đôi mắt cô cũng chậm rãi xuất hiện giọt nước mắt thật to.
Cô khổ sở cúi đầu xuống nhìn cái bánh còn to hơn đầu mình trong tay, đối mặt với đôi mắt cá vô hồn, cô cảm thấy cuộc sống của quỷ thật quá khó khăn.
Cô tưởng đậu hũ thối đã là món khó ăn nhất rồi nhưng vẫn còn một món bánh đầu cá Stargazy Pie kỳ lạ như vậy.
Người sống thật là đáng sợ.
“Không được lãng phí.” Cô vẫn ôm khư khư cái bánh, đôi mắt đỏ hoe.
Nhìn cô đáng thương như vậy, Trần Thiên Bắc hừ một tiếng rồi giành lấy cái bánh cô đang cầm để cô tiếp tục gặm khoai lang nướng trong tay, thuận tiện cầm luôn kem ly mà Tô Trầm Hương vừa rút ra được tù tụ âm trận trong ngôi làng.
Trong miệng tràn đầy vị thơm ngọt như mật của khoai lang nướng, Tô Trầm Hương mới thấy mình được sống lại. Cô e thẹn chạm vào cánh tay của Trần Thiên Bắc, cô cảm thấy anh Bắc của cô thật là tốt bụng.
Ít nhất cậu không nhét bánh đầu cá Stargazy Pie vào miệng cô.
“Ngôi làng này…” Giọng nói lạnh như băng của Trần Thiên Bắc đột nhiên vang lên trong bóng đêm.
Tô Trầm Hương đang gặm khoai lang nướng để chữa lành tâm hồn, nghe thấy giọng nói của cậu, cô vểnh tay lên kiên nhẫn nghe Trần Thiên Bắc nói chuyện.
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, Trần Thiên Bắc rũ mắt nhìn Tô Trầm Hương, cậu hỏi nhỏ: “Cậu còn nhớ cái hạng mục trước đây của Trần Đường không? Nghe nói đứa con phá của đó đã bỏ ra rất nhiều tiền để xây dựng một ngôi làng.”
Khi đó, Trần Đường luôn miệng nói muốn quay một bộ phim dân dã nên đã trực tiếp bỏ tiền xây dựng một ngôi làng.
Nghe nói ngôi làng kia nằm trong khe núi, đường đi gập ghềnh và ở đó cũng không có đường cho xe đi qua.
Tô Trầm Hương gật đầu một cái, cô đột nhiên nhớ ra.
Cô nhớ là…
“Không phải cậu đã tố cáo ngôi làng của ông ta sao?”
Trần Thiên Bắc đã làm một việc đại nghĩa diệt thân, đó là tố cáo tất cả các hạng mục của Trần Đường.
Vì sự an toàn, Bạch Vân Quan đã cố ý sắp xếp đệ tử đi đến ngôi làng này, khi bọn họ báo cáo ngôi làng không còn vấn đề gì, lúc này Bạch Vân Quan mới yên tâm.
Tô Trầm Hương cho rằng, nếu ngôi làng này thật sự cổ quái mà cô lại cách khá xa, không thể đi đến ngay được, chắc cô đã không có một bữa ăn thịnh soạn như thế này rồi. Cô đang mải suy nghĩ thì nhìn thấy Trần Thiên Bắc có điều muốn nói.
“Có thể đây chính là ngôi làng mà ông ta đã xây dựng. Cậu quên rồi sao? Con đường mòn kia…”
Con đường mòn dẫn bọn họ đến đây hình như do lệ quỷ tạo ra.
Ban đầu, Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương đi từ điểm dừng xe buýt ở đầu con đường mòn. Lúc đó, Tô Trầm Hương đã nói con đường mòn này giống như một con đường nối liền hai địa điểm.
Những con đường như thế này, âm khí rất nặng nhưng lại không thể nấu cơm, chỉ miễn cưỡng có một số lệ quỷ dẫn người sống, đưa người sống đến với thế giới của lệ quỷ.
Nếu đúng như suy đoán, con đường mòn này dường như xuất hiện ngẫu nhiên trên đường quốc lộ, ai bước vào con đường mòn cũng bị dẫn vào ngôi làng này, hơn nữa cũng không thể trở lại thế giới hiện thực.
Tô Trầm Hương cau mày.
Ban đầu cô nói với Trần Thiên Bắc rằng con đường mòn này không phải thứ gì tốt đẹp, đến khi bọn họ rời đi phải dán một lá bùa phong tỏa, trách cho người thường bị kéo vào con đường này rồi không thể thoát khỏi đây.
Tuy nhiên, nếu Trần Đường có thể hợp tác với ngôi làng này thì có nghĩa là có người đang cố tình tạo ra.
Cô nắm lấy cánh tay của Trần Thiên Bắc, ung dung nói: “Lúc trước, các đệ tử đến quan sát ngôi làng này đã nói nó không có vấn đề.”
Nhưng rõ ràng ngôi làng này có vấn đề rất lớn.
Nếu ngôi làng này thật sự là hạng mục bị phá sản của Trần Đường.
Trần Thiên Bắc không nói gì, ánh mắt tối tăm.
Cậu không biết rõ về hạng mục này, nhưng không phải có người hiểu rõ về nó đang ở đây sao?
Ban đầu, Trần tổng suýt chút nữa đã nhận hạng mục này của Trần Đường, đúng lúc anh ấy cũng ở đây.
Trần Thiên Bắc bước nhanh tới tìm anh họ, lúc này, Trần tổng cùng Tôn Tịnh và Hứa Phi đang nỗ lực nhặt “cơm” trên mặt đất, còn phải ghi nhớ số lượng.
Cậu nhìn thấy bọn họ đang cầm túi lớn túi bé trong tay. Hứa Phi là người trẻ tuổi nên phần lớn thức ăn đều do Hứa Phi cầm, nhìn thấy hai con vịt thơm ngát trên tay cậu ta… Trần Thiên Bắc khinh bỉ mỉm cười, cậu nói với Trần Tổng: “Ngôi làng này có giống hạng mục của Trần Đường không?”
Ban đầu, Trần tổng định nhận hạng mục này, anh ấy cũng đã từng nhìn thấy cái gọi là “thành phố điện ảnh” rất nhiều lần, nghe đến đây, anh ấy vốn không nghĩ gì cũng lập tức cảm thấy quen quen.
Bởi vì sắc mặt nghiêm túc của Trần Thiên Bắc, trong lòng Trần tổng cũng bắt đầu hoảng hốt, anh ấy vội vàng đi khắp nơi quan sát thử xem.
Khi nhìn thấy ở chính giữa ngôi làng có một bối cảnh là hội trường người dân dùng để tụ họp, Trần tổng dừng lại, anh ấy gật đầu.
“Không sai, đây chính là hạng mục của ông ta.”
Cho dù anh ấy là người kinh doanh văn minh và có học thức thì cũng không nhịn được mà mở miệng chửi to ngay tại chỗ.
Trần Đường dám lừa mình!
Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy bị lừa.
Nhưng sao lại tới nữa!
Nghĩ đến chỗ này đầy lệ quỷ, nếu như không có Tô Trầm Hương chạy đến kịp thời thì sợ rằng anh ấy một mảnh vụn cũng không còn.
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Trần tổng ửng đỏ.
Mặc dù đi du học nước ngoài nhiều năm, nhưng nếu không phải tại vì chưa bao giờ quên tinh hoa văn hóa của tổ quốc thì Trần tổng đã lập tức đi hỏi thăm tổ tiên của Trần Đường rồi.
Đến khi Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương nhìn nhau, Trần tổng xanh mặt ôm lấy cánh tay của Trần Thiên Bắc, anh ấy u ám nói: “Chuyện này không được bỏ qua đâu! Tiểu Bắc, lúc này anh chắc chắn không thể giải quyết được việc này. Ông ta hại anh cũng được, nhưng lại muốn hại cả những người trong xe này.”
Nếu như không có bùa bình an của Tô Trầm Hương thì có lẽ không ai trong cái xe này có thể thoát được. Trần tổng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng giây tiếp theo, anh ấy lại cảm thấy có phải Trần Đường là kẻ ngu ngốc hay không.
Đây là một đoàn phim, không chỉ có đạo diễn danh tiếng mà còn có cả đại minh tinh Tôn Tịnh.
Nhiều người nổi tiếng như vậy mà Trần Đường cũng dám hạ thủ.
Ông ta không sợ nhiều người nổi tiếng mất tích như vậy sẽ khiến dư luận náo động và hoang mang như thế nào sao? Đến lúc đó, không phải Bạch Vân Quan sẽ trực tiếp đến tìm ông ta sao?
Theo lý mà nói, coi như ông ta muốn tìm người để sát hại thì cũng không nên gây họa cho người nổi tiếng chứ, cái này khác gì tự chui đầu vào lưới đâu?
Không phải là nên lén lút đâm sau lưng, lén lút hại người sao?
“Ông ta vốn dĩ không có đầu óc mà.” Ông ta dám bày ra cục diện này với lý do muốn quay một bộ phim dân dã, điều này đã chỉ rõ Trần Đường ngu xuẩn đến mức nào.
Tuy ngu ngốc và thiếu kiên nhẫn như vậy nhưng Trần Thiên Bắc vẫn nghi ngờ, cậu cảm thấy bây giờ Trần Đường rất sợ hãi, ngày đó ông ta đã bày ra dáng vẻ sợ sệt đối với Bạch Vân Quan, giống như không dám làm chuyện sai trái.
Tuy nhiên, có phải Trần Đường làm hay không thì đi thẩm vấn là biết.
Trần Thiên Bắc không ngại để Trần Đường tốn mấy ngày ở Cục cảnh sát đâu.
Thay vào đó, cậu đang để ý tới chuyện khác.
Tại sao sau khi quan sát ngôi làng có vấn đề này, đệ tử của Bạch Vân Quan lại báo cáo là nó không có vấn đề?
Khi cậu còn đang bận suy nghĩ thì Tô Trầm Hương lại cảm thấy chuyện này cũng không phải vấn đề khó hiểu.
“Lúc trước Trương sư huynh có nói với tôi, nội bộ Bạch Vân Quan có vấn đề. Đại trưởng lão bị lệ quỷ tấn công ở bệnh viện Thái Khang, không phải nói có người đã phá hủy trận pháp phòng vệ bên ngoài sao? Cứ gọi cho quan chủ hỏi xem lúc trước đệ tử kiểm tra ngôi làng này là ai, lúc đó không phải tự khắc có câu trả lời sao?”
Cô ngáp một cái, tay ôm chặt khoai lang nướng của mình, chạm nhẹ vào cánh tay Trần Thiên Bắc, lười biếng nói: “Đệ tử mà giỏi quá thì cần quan chủ để làm gì? Không cần đau đầu về vấn đề này đâu, cứ để quan chủ giải quyết đi.”
Mọi lĩnh vực đều có chuyên gia.
Lệ quỷ chỉ giỏi ăn cơm thôi.
Vấn đề của người sống… cứ để cho quan chủ giải quyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT