"Cậu có ý gì?"

Tô Trầm Hương nhìn tờ giấy, hỏi Trần Thiên Bắc.

Chẳng lẽ là thiên thư thần bí gì đó?

Trần Thiên Bắc mím môi, không biết nên giải thích thế nào.

"Đại trưởng lão chỉ tỉnh lại trong khoảng thời gian rất ngắn, nhìn thấy Quan chủ ở bên cạnh thì lập tức viết mấy nét này."

Nghĩ đến cảnh cả người đại trưởng lão không thể nhúc nhích ở trên giường bệnh, lại liều mạng dùng một ngón tay yếu ớt viết ra ba nét như vậy, Trần Thiên Bắc khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Nhưng lúc đại trưởng lão tỉnh lại, nhìn ông ấy rất tỉnh táo."

Mặc dù sinh hồn đã trở về vị trí cũ, có điều thần trí lại không thể trả lời, trở nên vô tri vô giác.

Nhưng nhìn dáng vẻ của đại trưởng lão, giống như ông ấy vẫn tỉnh táo, nhận ra bọn họ.

Trong mắt ông ấy có ánh sáng.

Vậy thì chứng tỏ sinh hồn của ông ấy rất vững chắc.

Thật ra chuyện này khiến Quan chủ của Bạch Vân Quan rất nghi ngờ.

Đúng ra mà nói, tòa thành Quỷ tràn ngập âm khí, ở chung với lệ quỷ trong đó mười mấy năm, sinh hồn không thể nào không bị ảnh hưởng.

Nhưng dường như tòa thành Quỷ gây ra tổn hại cực kỳ nhỏ cho sinh hồn của Đại trưởng lão.

Chuyện này khiến người ta vô cùng vui vẻ.

Nhưng cũng khiến người ta cảm thấy rất nghi ngờ.

Nếu như không phải sau khi đại trưởng lão tỉnh lại, ông ấy lập tức rơi vào hôn mê, Quan chủ chắc chắn sẽ quan tâm hỏi thăm, những năm qua, làm sao đại trưởng lão chịu đựng nổi những giày vò ở tòa thành Quỷ.

Hơn nữa, làm sao bảo toàn được bản thân ông ấy ở tòa thành Quỷ.-

Chỉ là dù đại trưởng lão nói không nên lời nhưng vẫn cố gắng để lại ba nét, tựa như ba nét này quan trọng hơn so với bất kỳ chuyện gì, lập tức khiến cho tâm trạng của Trần Thiên Bắc hơi phức tạp.

Sinh hồn của đại trưởng lão không có vấn đề gì, ngược lại, bởi vì cơ thể nằm ở bệnh viện hơn mười năm không hoạt động, cho nên nhất thời dây thanh quản bị đình trệ, không thể nói chuyện.

Nếu không, đại trưởng lão sẽ không chỉ để lại tin tức mà không giải thích được như vậy.

Nghĩ đến tình huống bản thân nhìn thấy ở bệnh viện, cậu lẩm bẩm nói: "Trương sư huynh ở lại bên cạnh đại trưởng lão. Bởi vì lúc ấy đại trưởng lão... Nhìn Trương sư huynh một cái."

Đệ tử xúm lại ở trước giường đại trưởng lão rất nhiều.

Nhưng Trần Thiên Bắc lại phát hiện, quả thật ánh mắt của đại trưởng lão hướng về phía Trương sư huynh. Thậm chí, trước khi hôn mê, ánh mắt ấy vẫn luôn dừng ở trên người anh ấy, dường như có lời gì đó muốn nói.

Ông ấy không nói ra được, cổ họng không thể lên tiếng, khuôn mặt già nua cứng đờ co quắp, ở trên giường để lại ba nét, sau đó lại bất tỉnh nhân sự một lần nữa.

Có lẽ bởi vì cảm thấy đại trưởng lão tỉnh lại có liên quan tới Trương sư huynh, cho nên Quan chủ bảo Trương sư huynh ở lại bệnh viện, để anh ấy trông chừng đại trưởng lão, nghĩ rằng đại trưởng lão có thể vì Trương sư huynh mà tỉnh lại một lần nữa.

Việc này cũng khiến Tô Trầm Hương cảm thấy Quan chủ cân nhắc không có gì sai, cô nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn chữ "艹" trên giấy.

"Cái này có ý nghĩa là gì thế?"

Cái này khó hơn nhiều so với làm đề thi.

Ít nhất thì làm đề cũng phải tuân theo logic.

Nhưng đây rốt cuộc là ý gì?

"Có lẽ là..."Cỏ"*? Quan chủ không nói gì, chỉ là tôi đoán vậy thôi."

* Chữ 艹 trong tiếng Hán là bộ Thảo, mang nghĩa là cây cỏ

"Cỏ? Cỏ gì?" Cỏ đuôi chó à?

"Đúng vậy. Cậu biết khi tâm trạng không tốt, hoặc là vất vả lắm mới thoát thân khỏi đại nạn, người ta dùng cái gì để diễn tả sự kích động trong lòng..."

Tô Trầm Hương trợn tròn cặp mắt.

"Không phải chứ?"

"Cũng không đúng lắm. Tính cách đại trưởng lão nóng nảy, rất thích dùng từ... Ừm, như này." Lúc đại trưởng lão mất tích, Trần Thiên Bắc còn rất nhỏ, bởi vì ngưỡng mộ và cảm kích vị ân nhân đại trưởng lão này, cho nên trong những năm qua, Trần Thiên Bắc hỏi đồng môn rất nhiều chuyện liên quan tới đại trưởng lão.

Vậy nên, cậu cũng biết tính cách của vị trưởng bối này, lúc nổi trận lôi đình thì thích chửi mắng người khác để biểu đạt tâm trạng nóng nảy, kích động trong lòng.

Chần chờ một chút, cậu nói khẽ với Tô Trầm Hương: "Năm đó, từ mà đại trưởng lão thích nói nhất chính là..."

Tiên nhân bản bản*.

*Hiểu như tiên sư cha mày.

Lúc trừ quỷ, luôn hung dữ nói ra một câu như vậy.

"..." Quả nhiên là một ông lão nóng nảy.

Vô cùng hung dữ!

Tô Trầm Hương run lên, trong lòng sinh ra mấy phần kính sợ đối với đại trưởng lão, liền hỏi Trần Thiên Bắc: "Vậy cậu có nói ra suy đoán của mình với Quan chủ không?"

"Tôi lại cảm thấy có thể không phải. Cậu thử suy nghĩ xem, đại trưởng lão tỉnh lại trong thời gian ngắn như vậy, hẳn là ông ấy sẽ không lãng phí thời gian để lại một từ không có bất kỳ thông tin hữu ích nào như vậy. Nhưng rốt cuộc ông ấy có ý gì?"

Trần Thiên Bắc suy nghĩ liên miên, lệ quỷ Tô Trầm Hương lại cảm thấy có thể suy nghĩ một cách đơn giản hơn, thờ ơ, thuận mồm nói: "Có phải nó là chữ cái đầu của từ nào đó không?"

Trần Thiên Bắc ngạc nhiên nhìn cô.

"Cũng có khả năng này. Nhưng là chữ đầu tiên của cái gì? Địa điểm, tọa độ, hay là họ tên..." Trần Thiên Bắc liền lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn ngắn cho Quan chủ, nói ra suy đoán của Tô Trầm Hương.

Rất nhanh, Quan chủ nhanh chóng trả lời tin nhắn của cậu, cảm ơn lòng tốt của cậu và Tô Trầm Hương trước, sau đó lập tức nói với cậu, Bạch Vân Quan đã bắt đầu truy xét chuyện này.

Trong phạm vi cả nước, bọn họ đang kiểm tra tất cả những tọa độ địa điểm và cả tên họ có chữ Thảo ở đầu.

"Quan chủ nói, ông ấy nghi ngờ đại trưởng lão viết chữ này, là ám chỉ người của Quỷ Môn."

Trần Thiên Bắc cúi đầu nói với Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương gãi gãi cái đầu nhỏ.

"Quỷ Môn..."

Quỷ Môn làm việc chăm chỉ, mục tiêu duy trì tòa thành Quỷ mười mấy năm không bị gián đoạn khiến cô cảm thấy khá chán ghét.

Mặc dù cô thích ăn lệ quỷ, nhưng nếu việc hình thành lệ quỷ dựa trên cơ sở làm tổn thương người bình thường, vậy thì cô từ chối.

Vui vẻ không thể hình thành từ sự đau khổ của người khác.

Cho dù làm người hay là làm quỷ, đều có đạo lý giống nhau.

“Mặc dù năm đó tổn thất nghiêm trọng nhưng cũng không ít người chạy thoát được. Có thể khiến đại trưởng lão ghi nhớ, hơn nữa nhất định phải bắt được, chắc chắn là thân tín trong Quỷ Môn. Nếu như không phải là người của Quỷ Môn, vậy chắc hẳn phải là một căn cứ bí ẩn của Quỷ Môn. Chuyện đối đầu với Quỷ Môn này phải cần Bạch Vân Quan điều tra, nếu sau đó tình huống này là thật, phải tập hợp với những thiên sư khác cùng nhau đánh lén Quỷ Môn, không phải chuyện mà một hai người đơn độc chúng ta có thể nhúng tay vào. Quan chủ bảo chúng ta yên tâm đi học, học hành cho giỏi.”

Trần Thiên Bắc từ tốn nói.

"Vậy nếu quả thật là người của Quỷ Môn, nhất định sẽ có lệ quỷ đi theo bên cạnh, hoặc là biết tọa độ của tòa thành Quỷ." Tô Trầm Hương như có điều suy nghĩ, cô nói.

"Cậu yên tâm, nếu thật sự phải bắt người, tất nhiên sẽ không thiếu cậu."

"Vậy thì được rồi." Tô Trầm Hương cảm thấy Quan chủ rất tốt.

Còn muốn bọn họ học tập cho giỏi, không muốn lãng phí thời gian và tâm tư vào những chuyện người lớn cần làm.

Cô gác chuyện này sang một bên, quan tâm hỏi Trần Thiên Bắc: "Cậu định đi đánh ông ta sao?"

"Ừ."

Trần Thiên Bắc nâng bàn tay thon dài thuộc về thiếu niên, trẻ trung nhưng tràn đầy sức lực lên, hơi nắm chặt, mạnh mẽ lại cường tráng, khóe miệng lộ ra cười nhạt, từ từ nói: "Tôi tới bên ngoài quán rượu ông ta thường xuyên lui tới để chặn đường ông ta."

Trần Đường vốn dĩ không phải là một người đàn ông biết tu tâm dưỡng tính.

Cho dù đã nuôi rất nhiều phụ nữ nhưng ông ta vẫn ăn chơi đàng điếm như cũ, vui chơi trác táng ở trong quán rượu đó, trái ôm phải ấp.

Cậu canh giữ ở ngoài cửa quán rượu ông ta hay lui tới, nhìn thấy người đàn ông này lảo đảo lắc lư đi ra, trực tiếp kéo ông ta đi.

Mặc dù tài xế nhà họ Trần nhìn thấy cảnh này nhưng nghĩ rằng Trần Thiên Bắc là con ruột của Trần Đường, sao có thể đánh cha ruột của mình được?

Tài xế không xuống xe.

Trần Thiên Bắc kéo con người rác rưởi đó vào trong một ngõ hẻm, không ngừng đánh vào mặt.

Chẳng phải ông ta muốn tai tiếng, vả vào mặt vợ con sao.

Trần Thiên Bắc giúp mặt ông ta bị thương trước.

Trần Đường bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Nhưng mà Trần Thiên Bắc vẫn cảm thấy trong lòng bực bội.

Nhà họ Trần... Đến nay vẫn không chịu đồng ý ly hôn với Minh Phong.

Nếu không chịu ly hôn, vậy thì mỗi ngày đều chờ bị đánh đi.

Trần Đường cũng đáng bị ăn đòn lắm.

"Chỉ đánh vào mặt thôi sao?" Tô Trầm Hương tiếc nuối hỏi.

"Còn có xương sườn. Ba cái." Trần Thiên Bắc chậm rãi nói.

Lúc này, Tô Trầm Hương mới hài lòng, cảm thấy anh Bắc của cô quá lợi hại.

"Thà bị đánh cũng không đồng ý ly hôn với người vợ đã không còn tình cảm, đây là kiểu người gì vậy? Chắc chắn là kiểu người muốn kiếm chuyện rồi. Sau này chặn đánh ông ta mấy lần nữa nhé."

Lệ quỷ Tô Trầm Hương liều mạng giật dây Trần Thiên Bắc vì đại nghĩa diệt thân, ánh mắt sáng rực, hết sức phấn khởi nói một hồi, cảm thấy chuyện này giúp tâm trạng tốt lên, ngay cả trong giờ học cũng tràn ngập năng lượng!

Cô Hứa tới dạy lớp toán học, dù cô vẫn luôn biết Tô Trầm Hương yêu thích việc học tập, nhưng cũng bị ánh mắt lấp lánh hôm nay của cô gái dọa sợ.

Tích cực giơ tay, tích cực lên bảng làm đề, tích cực tham gia hỗ trợ lớp học, cô Hứa vui vẻ yên tâm hơn nhưng lại hơi lo lắng.

"Học tập cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi thì mới có hiệu quả gấp đôi." Hết giờ học, cô Hứa cố tình đi tới, sau đó ôn hòa nói với Tô Trầm Hương.

"Vâng ạ!" Tô Trầm Hương ra sức gật đầu, đứng lên cười ngọt ngào với cô Hứa: "Với lại cũng phải bổ sung dinh dưỡng. Mỗi ngày cha em đều làm đồ ăn khuya cho em đấy ạ!"

Biết cha em tốt rồi.

Cô Hứa mỉm cười gật đầu, lại nhìn vào vở ghi trên lớp của Tô Trầm Hương.

Vở ghi gọn gàng, sạch sẽ, chi tiết, mạch lạc rõ ràng, ý chính cũng được tô đậm khiến cô Hứa biết được Tô Trầm Hương thật sự rất hiểu bài.

Trong lòng cô ấy càng vui vẻ hơn, ánh mắt nhìn Tô Trầm Hương giống như nhìn gốc cây nhỏ bé khỏe mạnh đang dần dần phát triển.

Tuy làm giáo viên, không được thể hiện sự thiên vị quá mức đối với cá nhân học sinh nào nhưng cô Hứa vẫn dịu dàng với Tô Trầm Hương, hoàn toàn khác hẳn so với Vương Lập Hằng đang thò đầu ra nhìn.

Mặc dù đang cười nhưng cô ấy vẫn hỏi một số kiến thức trên lớp học. Vương Lập Hằng đau khổ, ngập ngừng trả lời dưới ánh mắt trìu mến của cô Hứa.

"Tiến bộ rất nhanh." Cô Hứa rất giỏi việc khen ngợi này.

Vương Lập Hằng chua xót cười với cô Hứa.

Nhờ ơn của cô Hứa, hiện tại mỗi ngày tan học về nhà, đều có ba giáo viên cùng nhau dạy dỗ cậu ta.

Vô cùng hạnh phúc.

"Cuối kỳ nghe thì rất xa nhưng nháy mắt cái là tới. Hy vọng các em đều có thể đạt được điểm số tiến bộ trong bài thi của mình."

Cô Hứa cũng quan tâm những bạn học khác, đều xem xét chu đáo, lúc này mới rời khỏi phòng học trước tiết học tiếp theo, thuận tiện để lớp phó học tập thống kê danh sách học sinh tham gia thi diễn thuyết bằng tiếng Anh sắp tới.

Tất nhiên, Tô Trầm Hương cũng hăng hái báo danh, cho dù không được lên sân khấu thì cũng có thể làm khán giả đi xem cho có thêm kiến thức. Trần Thiên Bắc cũng không thể thiếu, nếu Tô Trầm Hương đã muốn đi, vậy cậu đi cùng cũng không sao.

Vương Lập Hằng không muốn đi, bị Lý Yên lạnh lùng mỉm cười, ấn dấu vân tay vào danh sách... ký tên. Lâm Nhã hơi do dự, liếc mắt nhìn Tô Trầm Hương một cái rồi cũng đăng kí tham gia.

Cô ấy hơi lơ đãng nhưng đến giữa trưa, cô ấy bước tới trước bàn Tô Trầm Hương, nói với cô: "Cảm ơn cậu nhé."

"Không có gì, dù sao cậu cũng đã trả tiền rồi." Tô Trầm Hương lại để ý đến chuyện khác.

"Chừng nào thì cậu phỏng vấn Tiểu Bạch?"

Thông báo tuyển dụng lệ quỷ còn cần phỏng vấn sao?

Lâm Nhã hơi mờ mịt, nhìn thấy vẻ mặt Tô Trầm Hương cực kì nghiêm túc, cô ấy mím môi.

Ở trong đầu cô ấy hiện ra hình tượng một nữ quỷ sắc mặt tái nhợt và âm trầm, nụ cười giả tạo méo mó, rất kinh khủng.

Hình tượng này tan vỡ ngay lập tức khi cô ấy nhìn thấy một nữ quỷ đang rất vui vẻ, trên mặt cười tươi như hoa.

"... Lệ quỷ?"

Lệ quỷ đều hoạt bát, thích cười như vậy sao?

Cô ấy ít khi gặp quỷ, Tô Trầm Hương đừng hòng lừa cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play