Tô Minh còn đang sững sờ, Tô Trầm Hương đã lao tới với ánh mắt sáng ngời.
Cô không quan tâm Trần tổng có giống kẻ ngốc hay không.
Chỉ là bị quỷ che mắt thôi mà, cô cũng biết làm, không phải là một khả năng đặc biệt gì.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy phấn khích chính là, có một con quỷ đang cố gắng dán mặt lên người Trần tổng, nữ quỷ xấu xí gớm ghiếc khắp người đầy mùi máu này vừa hay lại là đồ ăn ngon.
Con quỷ này bị sát nghiệp trói buộc, thoạt nhìn đã thấy trong tay cô ấy có vài mạng người, vừa hay lọt vào danh sách thức ăn của Tô Trầm Hương, cô hoàn toàn có thể thực thi công lý.
Từ khi rời khỏi căn nhà cổ, Tô Trầm Hương đã rất lâu rồi không được ăn một bữa cơm tử tế.
Thấy có thể ăn, cô sợ thức ăn của mình sẽ chạy trốn, cho dù thời điểm cô xuất hiện, nữ quỷ đó đã thật sự bộc lộ bản chất hung ác của mình, nhìn có vẻ như không còn lý trí, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến cô.
Cô ta không chạy, nhưng lại muốn nói chuyện với cô, như vậy càng tốt.
Trong mắt của Tô Minh, cô gái nhỏ hết sức phấn khởi đã chạy ra sau lưng Trần tổng.
“Cẩn thận!” Anh ấy hét lên, muốn cố gắng kéo cô lại.
Nhưng giây tiếp theo, một vụ nổ mạnh đột nhiên xảy ra trong nhà vệ sinh, âm khí khiến con người sợ hãi.
Trong làn âm khí, một nữ quỷ với đôi mắt nhợt nhạt bị Tô Trầm Hương nắm cổ lôi ra ngoài.
Tô Minh nhìn cô gái nhỏ bình thản giống như đang xách một con vịt quay đến ngẩn cả người.
“Như này thì chỉ bằng cái bánh mì thôi nhỉ?” Đánh giá sự hung dữ và độc ác của nữ quỷ này, mặc dù có chút kỳ lạ, dường như nữ quỷ này đã làm điều phi pháp từ lâu rồi, thậm chí chỉ còn lại ý thức giết người theo bản năng, không thông minh lắm, nhưng Tô Trầm Hương lại không quan tâm đến mấy thứ này.
Bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết giơ lên, bẹp, đập vào đỉnh đầu của con nữ quỷ!
Chỉ với một cái búng tay, nữ quỷ đó dường như đã bất động, không thể động đậy dù chỉ một chút, nhìn Tô Trầm Hương với ánh mắt chết chóc, nhưng nó vẫn bị cô tát từng cái một, vo thành một cái bánh mì tròn xoe màu đỏ như máu.
Tô Trầm Hương ôm lấy cái bánh mì lớn này, không nhịn được mà cắn một miếng.
Ngon thật!
Nhưng… Còn vị cay trong truyền thuyết mà cô được kể lại thì sao?
Đây rõ ràng là bánh mì mứt mà.
…Tin đồn sai sự thật, thậm chí cả lệ quỷ cũng bị lừa.
“Tô Trầm Hương, em lại ăn uống bừa bãi nữa rồi!" Mặc dù cô đang ăn một cái bánh mì, nhưng trước đó, cái bánh mì này vẫn là một con quỷ gớm ghiếc, bây giờ cô đang chăm sóc Tô Minh, làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ăn uống bừa bãi.
Tô Minh sắp tức chết rồi, không có thời gian quan tâm đến ông chủ suýt chút nữa đã đi chầu ông bà của mình, nghiến răng nghiến lợi muốn chỉnh đốn lại Tô Trầm Hương.
Cô bé trắng trẻo nhìn thấy anh trai mình hung dữ tiến tới, trốn trong góc một cách cảnh giác, giấu chiếc bánh mì béo ngậy trong tay ra sau lưng, phàn nàn một cách ấm ức: “Em đói!”
Cô bé trông giống như một đứa trẻ đáng thương không đủ ăn.
Tô Minh theo bản năng mà mềm lòng, anh ấy rất tức giận nhưng không thể làm gì được.
“Vậy cũng không thể ăn cái đó.” Không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu ăn quỷ, anh ấy lo lắng biết bao nhiêu.
“Thiên sư đều ăn quỷ. Bổ dưỡng lắm đó.” Tô Trầm Hương nói lời lẽ chính đáng.
Dựa vào việc người bình thường không biết kiến thức cơ bản về thiên sư, cô cứ tuỳ tiện lừa gạt.
Tô Minh tin cô mới là lạ đó, nhưng anh ấy nhìn thấy Tô Trầm Hương cứ nắm chặt bánh mì, nước mắt sắp tuôn rơi, đáng thương như cô bé lọ lem đối mặt với người mẹ kế độc ác, Tô Minh do dự một lát, rốt cuộc cũng không ép buộc cô.
Anh ấy không nói gì nữa, lạnh lùng đi đến đỡ Trần tổng đột nhiên mất hết sức lực, khuỵu xuống vì nữ quỷ đã bị đánh thành bánh mì, lúc này, anh ấy mới phát hiện ra mình vẫn còn ở trong toilet.
Tô Trầm Hương thấy anh họ đã thỏa hiệp, cô vui vẻ quay đầu lại, lén cắn một miếng bánh mì.
Mặc dù bụng đói đến mức có thể ăn hết cả tiệm bánh!
Nhưng bây giờ không dễ dàng gì mới tìm được một miếng bánh mì, Tô Trầm Hương thầm nghĩ “chịu đói cũng là một loại tu luyện”, bất đắc dĩ cất phần bánh mì còn lại đi.
Ít nhất có thể đủ cho cô ăn trong ba ngày.
“Tô Minh, tôi thật sự rất…” Trần tổng chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó hành lang tối tăm mù mịt trước mặt lại biến thành phòng tắm, điều đó đã khiến anh ấy sợ chết khiếp.
Nhìn thấy Tô Minh vào lúc này, anh ấy vừa mừng vừa sợ, sợ mình làm hại thư ký đang nghiêm túc làm việc, vì thế lạnh lùng túm lấy Tô Minh, nói: “Nhanh, nhanh đi đi!”
Anh ấy muốn đẩy Tô Minh thoát khỏi nữ quỷ đáng sợ đó, Tô Minh bất lực nhìn chiếc ba lô nhỏ đựng bánh mì bên trong của Tô Trầm Hương, âm thầm ghét bỏ bàn tay đã sờ soạng lung tung khắp nơi trong nhà vệ sinh kia của ông chủ, anh ấy cố gắng chịu đựng điều đó, an ủi sếp mình: “Không sao rồi.”
Không biết Trần tổng đã chạm vào cái gì, trên tay anh ấy có mùi rất khó chịu và chất lỏng đáng ngờ.
“Hả?” Trần tổng ngơ ngác nhìn anh.
“Tiểu Hương đã cứu anh.” Nếu anh ấy là người cứu, Tô Minh sẽ không đòi công lao, bởi vì đây là công việc mà thư ký như anh ấy nên làm.
Nhưng Tô Trầm Hương không phải là nhân viên của Trần tổng, cô không có lý do gì để tự nguyện làm việc.
Anh ấy cũng không có tư cách gì để hào phóng giùm Tô Trầm Hương cả.
Vậy nên, Tô Minh đỡ Trần tổng vừa mới hoảng hồn đứng dậy, vừa đưa khăn giấy cho anh ấy để lau tay vừa nói với anh ấy: “Tiểu Hương là một thiên sư thực tập. Bởi vì có chút năng lực thu thập ma quỷ cho nên con bé mới cứu anh.”
Lời nói của anh ấy khá thẳng thắn nhưng lại khiến Trần tổng sững sờ, kinh ngạc nhìn cô bé trắng trẻo mềm mại đang nhìn mình với vẻ ngây thơ lương thiện, hỏi:
“Tiểu Hương còn là thiên sư sao?”
Anh ấy là con cháu của một gia tộc lớn, đương nhiên biết đến thiên sư.
Anh ấy biết thiên sư là nghề nghiệp bí ẩn nhất, hơn nữa, bọn họ còn sở hữu sức mạnh mà người bình thường không có.
Nhưng trong ấn tượng của Trần tổng, hầu hết các thiên sư đều không còn trẻ, dáng vẻ bí ẩn và không thực tế tí nào.
Tô Trầm Hương chỉ mới lên cấp ba, cô thực sự có năng lực như vậy sao, thậm chí vừa rồi cô còn giết chết nữ quỷ đó.
“Vâng.” Tô Trầm Hương gật đầu, thừa nhận cô là một thiên sư.
Tuy nhiên, cô cảm thấy Trần tổng khá là xui xẻo.
Không biết có chuyện gì xảy ra, có lẽ là anh ấy đã bất cẩn làm mất sợi tóc của cô, lúc này, trên người Trần tổng chỉ còn sót lại một chút âm khí có được từ lần anh tiếp xúc với cô trước đó.
Có lẽ nữ quỷ cũng cảm nhận được rõ ràng hơi thở của cô, nhưng bởi vì đầu óc tràn ngập sự giết chóc nên không còn lý trí gì nữa, cũng không còn nhiều âm khí do Tô Trầm Hương để lại, vậy nên cô ta mới không ngừng đuổi theo.
Nhưng chỉ dựa vào âm khí bị nhiễm phải khi tiếp xúc với cô, chí ít cũng đã bảo vệ anh ấy cho đến khi Tô Minh tới cứu người.
“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.”
Trần tổng nghĩ lại thôi cũng đã thấy rùng mình, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến nay, anh ấy chỉ mới nghe người ta nói về sự đáng sợ của lệ quỷ.
Nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có lệ quỷ như vậy, vừa quay đầu đối mặt là có thể mê hoặc anh ấy, thậm chí còn có thể gieo vào trí óc anh ấy những ký ức giả tạo, khiến anh ấy toàn tâm toàn ý nghĩ rằng mình đã có người yêu.
Nghĩ đến bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, nhưng nữ quỷ này lại lang thang một mình, không biết đang lên kế hoạch gì, Trần tổng chợt toát mồ hôi lạnh.
“Cũng không có kế hoạch gì hết, chỉ là muốn dây dưa một chút thôi.” Tô Trầm Hương thì thầm, nhưng không để cho Trần tổng nghe thấy.
Âm khí mà cô để lại trên người Trần tổng vẫn có thể bảo vệ anh ấy một chút.
Nhưng bởi vì chỉ là một hơi thở, qua một thời gian dài, nó sẽ biến mất.
Nữ quỷ muốn đợi đến khi trên người của Trần tổng không còn âm khí của Tô Trầm Hương bảo vệ thì mới ra tay.
Không ngờ, Tô Minh gọi điện thoại tới đã khiến Trần tổng tỉnh táo trước, nữ quỷ không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay ngay lúc đó.
Còn kéo Trần tổng vào một phần không gian xa lạ thuộc về nữ quỷ.
Đó là nguồn gốc của chất lỏng kì lạ trong tay Trần tổng.
Một khi âm khí do Tô Trầm Hương để lại đã cạn kiệt, Trần tổng sẽ không còn bị quỷ dắt loanh quanh nữa mà sẽ trực tiếp bị bắt vào một không gian quỷ dị, hoàn toàn biến mất.
Con quỷ này… quả thực có chút độc ác.
“Làm sao em biết nữ quỷ đang nghĩ gì?” Tô Minh hạ thấp giọng, không để ý đến Trần tổng vui mừng khi thoát nạn, nhỏ giọng hỏi.
Tô Trầm Hương ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngân nga giai điệu nghe được trong tiệm vịt quay ngày hôm nay.
“Hôm nay là một ngày tốt lành…” Cô ăn bánh mì, tất cả ký ức của con nữ quỷ đó đều nằm trong cái bánh mì này.
Tuy nhiên, nghĩ đến ký ức của nữ quỷ, hai mắt Tô Trầm Hương lập tức sáng lên, biết mình đã tìm được một món đồ tốt, vội vàng nắm lấy tay Tô Minh nói: “Khu chung cư này vẫn còn thức ăn!”
Mắt cô sáng rực, chỉ hận không thể chảy nước miếng.
Nhưng sau khi hiểu được “thức ăn” trong miệng cô là gì, da đầu của Tô Minh như muốn nổ tung.
“Vẫn còn quỷ sao?”
“Có thể không còn, cũng có thể còn rất nhiều, tóm lại là tiểu khu này không bình thường.” Tô Trầm Hương nói với vẻ mặt thần bí của ông lão canh giữ ngôi nhà cổ.
Chân của Trần tổng đã run rẩy lắm rồi.
“Nếu không ổn thì tôi sẽ gọi điện cho tập đoàn, yêu cầu ai đó trong tập đoàn đến giải quyết. Chúng ta đừng tham gia nữa.” Nghe nói trong chung cư này còn có ma, Trần tổng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Hơn nữa, Tập đoàn Trần Thị là một trong những tập đoàn kinh doanh khổng lồ hàng đầu ở Trung Quốc, bản thân cũng đã gặp phải rất nhiều chuyện kỳ quái, vì vậy rất hay lui tới chỗ của mấy vị thiên sư.
Chẳng hạn như Bạch Vân Quan ở ngoại ô thành phố, có Trần thị thường xuyên dâng hương thờ cúng.
Trần tổng không muốn khiến anh em nhà họ Tô bị nghi ngờ là có liên quan, nhưng bây giờ để có thể ăn no, cô còn hơi đâu mà lo lắng cho anh ấy nữa chứ.
Chân Tô Trầm Hương như đạp vào Phong Hỏa Luân*, mở cửa nhà vệ sinh rồi vội vã chạy ra ngoài.
*Phong Hỏa Luân: Một trong 4 pháp bảo vệ của Na Tra
Tô Minh nhìn vẻ mặt thèm thuồng của em gái, cảm thấy có lẽ em gái mình bị rối loạn ăn uống, thích ăn những thứ bừa bãi.
Trần tổng thở dài rồi đi theo, anh ấy nghĩ lại còn thấy rùng mình, nhưng nhìn hai anh em này thật sự muốn bắt quỷ, anh ấy rất sầu muộn, với tư cách là ông chủ, không thể để nhân viên xông vào nguy hiểm một mình, chỉ có thể cắn răng mà đuổi theo.
Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh ấy nhìn thấy hành lang bên ngoài vẫn bình thường, vẫn là tầng một của tòa nhà chưa hoàn thành này, Tô Trầm Hương đang mở cánh cửa thoát hiểm dẫn vào gara dưới tầng hầm.
Không biết có phải là ảo giác của Trần tổng hay không, nhưng khoảnh khắc tay cô nắm vào tay nắm cửa của lối thoát hiểm, đèn xanh phía trên lối thoát hiểm chợt lóe lên.
Cánh cửa mở ra, gió thổi từ phía sau mang theo cảm giác lạnh lẽo và ẩm mốc.
Thấy thư ký của mình đi theo không chút do dự, Trần tổng sờ sờ đầu mình, gọi điện thoại với nụ cười gượng gạo.
Điện thoại reo lên hai lần thì được kết nối, giọng nói đè nén của một chàng trai vang lên.
“Có chuyện gì?”
“Tiểu Bắc, em nói không sai, hạng mục ở Trung Hoàn quả thật có vấn đề.” Trần tổng dừng lại, cay đắng nói: “Đáng nhẽ anh nên nghe lời em.”
Nếu anh ấy quyết đoán thì đã từ chối hạng mục này ngay khi em trai anh ấy nói rằng hạng mục này có vấn đề, thay vì phải đến đây rồi cân nhắc lại, cũng sẽ không gặp phải tình huống như bây giờ, thậm chí còn liên luỵ đến anh em nhà họ Tô.
Sự việc này bắt đầu là do anh ấy, anh ấy không thể chạy trốn một mình, vì vậy, sau khi sám hối với chiếc điện thoại đã im lặng, Trần tổng mở lối thoát hiểm không chút do dự, đi xuống cầu thang dẫn vào gara.
Ở phía trước, Tô Trầm Hương ngâm nga một bài hát rồi đi xuống lầu, giọng nói vui vẻ của cô gái dường như thổi bay sự lạnh lẽo từ dưới đất.
Trần tổng phút chốc lại có ảo giác, như thể có mặt Tô Trầm Hương ở đây thì gặp nguy hiểm cũng bình thường như đi dạo.
Anh ấy tỉnh táo rồi lại cảm thấy sợ hãi, rụt cổ lại, cho dù đang mặc vest cũng cảm thấy gara rất lạnh, tiến vài bước đuổi theo Tô Trầm Hương, đi hết cầu thang.
Biết rằng mình đã bước vào gara chưa được cải tạo hoàn toàn, chỉ là một không gian đen kịt khổng lồ ở tầng hầm thứ hai, Tô Trầm Hương hít hít mũi trước ánh mắt bối rối của hai người đàn ông, đi thẳng đến góc hẻo lánh nhất của gara.
Gara tối om không có ánh sáng, Tô Minh bật đèn pin trên điện thoại di động lên chiếu sáng đường đi cho mình và Tô Trầm Hương, thấy cô gái nhỏ chạy đến góc tường, ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết bận cào đất.
“Cái sàn này là xi măng, tay của em…”
Bởi vì đã tìm hiểu tiến độ của dự án này, biết rằng gara ở dưới tầng hầm là chỗ được đổ xi măng cứng đầu tiên, Trần tổng nhắc nhở một tiếng, đây không phải là bùn đất giống như bên ngoài.
Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng nói hơi vang vọng trong không gian vắng vẻ của anh ấy bỗng im bặt.
Tô Trầm Hương đào bới góc tường một lúc lâu, gạt bỏ lớp bụi dày tích tụ qua nhiều năm.
Một cơn gió lạnh lẽo từ đâu thổi tới.
Có vẻ như thứ gì đó đã được thổi lên.
Mặt đất ban đầu vốn bằng phẳng và trống trải bỗng xuất hiện một tấm xi măng với tay nắm cửa nhỏ xíu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT