Tô Nhan sửng sốt một lát, giây tiếp theo lại bổ sung thêm: “Cô ấy gặp tai nạn thì nên đến bệnh viện chứ, nói với tôi cũng vô dụng.”
Nói xong, cô giơ tay vuốt tóc mái, đẩy ghế ra sau, đi tới đi lui vài bước rồi hỏi: “Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Có vết thương ngoài da, bác sĩ đang chữa trị cho cô ấy.”
Tô Nhan thở phào nhẹ nhõm, nếu là vết thương ngoài da, tình huống sẽ không quá nghiêm trọng, cô lại hỏi: “Điều tra rõ chuyện thế nào chưa?”
“Em đang nói chuyện với ai?”
Sở Ngữ Hâm vừa nói xong, một giọng nói yếu ớt run rẩy lại truyền đến.
Một lúc sau, giọng nói trong điện thoại lại vang lên: “Tôi không biết cô với chị Sở có hiểu lầm gì, nhưng tôi luôn thấy khoảng thời gian này chị Sở cứ ngẩn người một mình, làu bàu nói ‘tôi sai rồi’. Chị Sở không biết tôi đã gọi cho cô, cô, nếu cô có thể đến thăm chị Sở, chị ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
Tô Nhan còn chưa kịp trả lời, trong điện thoại vang lên một tiếng “bíp bíp”.
Cô đặt điện thoại xuống và nhìn chằm chằm vào màn hình rồi hơi nhíu mày, xảy ra chuyện gì vậy?
Nói nhiều như vậy, một câu cũng không phải mấu chốt, mấu chốt không phải nên là tại sao Sở Ngữ Hâm bị thương sao?
Cô bực bội gãi đầu, đi tới đi lui vài bước rồi quay lại ghế ngồi xuống.
Sở Ngữ Hâm không có ý định nói cho cô biết về vết thương của mình, điều đó cũng có nghĩa là Sở Ngữ Hâm không muốn cô biết, cho nên cô cũng không cần quá rầu rĩ.
Ngồi một lúc, cô nhấc điện thoại lên và gửi tin nhắn WeChat cho Bạch Duyệt.
Nhan Nhan không có sừng: [Sở Ngữ Hâm bị thương, cậu giúp tớ tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra với.]
Nhan Nhan không có sừng: [Trợ lý của chị ấy gọi điện cho mình, có câu trước nhưng không có câu sau, nghe là phiền.]
Hai phút sau.
Chị Duyệt xã hội của mi: [Biết rồi, khi nào tra ra mình sẽ nói cho cậu nghe.]
Nhan Nhan không có sừng: [Cảm ơn.]
Chị Duyệt xã hội của mi: [Bớt dùng trò vô bổ này với mình, hôm nay có một nhà hàng đồ ăn Thái mới mở, cậu có thể đãi mình một bữa tối xem như món quà cảm ơn.]
Nhan Nhan không có sừng: [Người này đã đăng xuất.]
Tô Nhan để điện thoại xuống, tiếp tục xử lý chuyện trước mắt.
Hai tiếng sau, tin nhắn WeChat của Bạch Duyệt gửi tới.
Chị Duyệt xã hội của mi: [Tra ra rồi, Hoàng Y tới nhà trọ bên kia tìm cậu và tình cờ gặp Sở Ngữ Hâm, sau đó Hoàng Y kia giống như phát điên và bắt đầu đánh nhau với Sở Ngữ Hâm.]
Chị Duyệt xã hội của mi: [Mình đã kiểm tra thay cậu, cô ta chỉ bị trầy xước, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi. À, mình còn mang theo một ít thực phẩm bổ sung, lát nữa cậu nhớ trả lại cho mình nhé.]
Nhan Nhan không có sừng: [Không cần cảm ơn] Có một phong bì màu đỏ 250 được đính kèm ở phía sau.
Chị Duyệt xã hội của mi: [Tô Tiểu Nhan, cậu đợi đó cho mình.]
Sở Ngữ Hâm trở về nhà trọ cùng Hứa Khả, ngồi trên ghế sofa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Bạch Duyệt ở bệnh viện, nàng biết ngay cuộc điện thoại mà Hứa Khả gọi ở bệnh viện là dành cho Tô Nhan. Kỳ lạ là nàng không hề muốn trách Hứa Khả, thậm chí còn cố ý đợi hai tiếng sau khi Bạch Duyệt rời khỏi bệnh viện, mãi đến khi trời dần tối, nàng mới dần dần hiểu ra, Tô Nhan sẽ không đến.
Trước đây, cho dù nàng bị cảm nhẹ, Tô Nhan cũng sẽ vô cùng lo lắng, một tấc không rời canh giữ bên cạnh nàng, khuyên nhủ nàng đừng chạm vào cái này cái kia, bây giờ…
Nàng hơi ngẩng đầu lên, cố gắng gạt đi những giọt nước mắt trong mắt.
Hứa Khả bưng nước tới, nhìn thấy ánh lệ trong khóe mắt Sở Ngữ Hâm, muốn nói lại thôi: “Chị Sở, chị đã đau khổ như vậy thì tại sao không tìm Tô Nhan mà nói?”
Sở Ngữ Hâm cười khổ lắc đầu: “Em không hiểu, chuyện giữa chị và cậu ấy không đơn giản như vậy. Lúc trước chị cho rằng giữa chị và cậu ấy chỉ ngăn cách một chuyện thôi.” Nàng cụp mắt xuống: “Hiện tại ngoài chuyện đó ra thì cậu ấy không cần chị nữa rồi.”
Hứa Khả há miệng, nhưng hồi lâu không nói được lời nào.
Cô ấy không ngờ rằng mối quan hệ giữa chị Sở và Tô Nhan lại phức tạp như vậy.
Sở Ngữ Hâm dựa người vào ghế sô pha, ngẩn ngơ nói: “Em trở về đi, một mình chị không sao đâu.”
“Chị… ở một mình được không?” Hứa Khả có vẻ lo lắng.
“Không có nhiều kẻ điên như Hoàng Y đâu.”
Lúc này Hứa Khả mới thu hồi tầm mắt, ba bước hai lần quay đầu mới rời khỏi nhà trọ.
Về chuyện Hoàng Y tổn thương Sở Ngữ Hâm, Sở Ngữ Hâm đã thay đổi quan điểm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện trước đây, kiên quyết truy cứu sự việc đến cùng, đồng thời đến đồn cảnh sát lập biên bản, hiện tại Hoàng Y vẫn đang đợi ở đồn cảnh sát.
Sau khi Hứa Khả rời đi, Sở Ngữ Hâm đang dựa vào ghế sô pha cũng không thay đổi tư thế nữa.
Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy Tô Nhan.
Nàng không suy nghĩ mà chạy về phía Tô Nhan, đến gần rồi mới phát hiện còn có một “nàng” khác và cô Bạch.
Nàng không nghe rõ “nàng” kia nói gì với Tô Nhan, chỉ nhìn thấy Tô Nhan lảo đảo rời khỏi quán cà phê, đôi mắt sáng ngời đó không còn chút ánh sáng nào, chỉ có sự tuyệt vọng và nước mắt khiến người ta đau lòng.
Nàng muốn vươn tay nắm lấy Tô Nhan nhưng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nhan đau lòng tuyệt vọng đi trên vỉa hè.
Đột nhiên đèn xanh đối diện trên lề đường còn chưa chuyển sang màu đỏ, một chiếc xe tải nhỏ đang chạy với tốc độ cao lao về phía Tô Nhan.
Nàng lập tức lao tới bên cạnh Tô Nhan, dùng sức đẩy Tô Nhan ra ngoài, không ngờ cơ thể của nàng lại xuyên qua cơ thể Tô Nhan.
Trong lúc nàng ngây người thì bên tai vang lên một âm thanh chói tai.
Lúc nhận ra được điều gì thì nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng không dám quay đầu lại, sợ phải nhìn thấy một cảnh tượng mà mình không thể chấp nhận được.
Tiếng bàn luận bên tai và tiếng còi luôn không ngừng vang vọng.
“Tô Nhan…” Nghe thấy giọng nói của mình, nàng mới chậm rãi quay người lại và nhìn thấy một “nàng” khác đang quỳ trước mặt Tô Nhan, vết máu dưới thân Tô Nhan đang lan rộng nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã thấm ướt chiếc váy màu trắng của “nàng” kia.
Nàng muốn đi tới kiểm tra Tô Nhan, nhưng cơ thể lại bị hút vào một vòng xoáy, ngay khi nàng nghĩ mình có thể đi cùng Tô Nhan thì lại bị vòng xoáy phun ra.
Còn chưa đứng vững người, bên tai nàng lại vang lên giọng nói của “nàng”.
“Tô Nhan, mình sai rồi, mình sai rồi, mình không nên tự cho là đúng. Vừa rồi mình còn cười nói với cô Bạch về cậu, một khắc sau chờ đợi mình lại là thi thể lạnh lẽo của cậu. Nhưng người đẩy cậu ra là mình, giấu diếm cậu cũng là mình, cho dù ông trời có trừng phạt thì cũng phải trừng phạt mình, tại sao, tại sao hình phạt lại rơi xuống người cậu? Cậu sợ bóng tối, cậu chắc hẳn rất sợ hãi khi ở dưới lòng đất. Đừng sợ, bây giờ mình sẽ đi cùng cậu đây.”
Giọng nói vừa dứt, nàng đã nhìn thấy “nàng” kia không chút do dự cầm con dao đã chuẩn bị sẵn lên và rạch cổ tay mình. Trong chốc lát, máu đỏ tươi nhuộm đỏ sàn nhà, nhưng “nàng” kia lại không cảm thấy gì, nàng ngẩng đầu si mê ngắm nhìn tấm ảnh trên bia mộ, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nhạt.
Có lẽ nàng và “nàng” kia đều yêu Tô Nhan, sự đau đớn và ngột ngạt khi mất đi Tô Nhan đều đã được giải tỏa vào lúc này, cuối cùng nàng cũng có thể đồng hành cùng Tô Nhan mà bất chấp tất cả, cuối cùng cũng tìm được cô, người mà nàng đã đánh mất.
Khi nàng mở mắt lần nữa, nàng đã rơi lệ đầy mắt. Nàng cử động cơ thể, nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã sáng, nhưng một màn tận mắt nhìn thấy Tô Nhan máu me đầm đìa trong mơ vẫn không tài nào dứt ra khỏi đầu nàng.
Nàng đưa tay lên che ngực, nước mắt lại trào ra, tim đau đớn giống như bị ngàn mũi kim đâm vào.
Hứa Khả mở cửa đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng này: Sở Ngữ Hâm vẫn mặc bộ váy trắng ngày hôm qua, nàng đang cuộn tròn trên ghế sofa và ôm ngực, nước mắt và mồ hôi hòa lẫn vào nhau, làm ướt đẫm khuôn mặt tái nhợt và chiếc váy dài trên người của Sở Ngữ Hâm. Môi dưới mím chặt không ngừng run rẩy, một ít lọn tóc dài rối bù dính vào mặt, một số dính vào cổ, cả người trông vừa chật vật vừa đau khổ.
Điều này khiến cô ấy sợ hãi, hoảng sợ bước tới hỏi: “Chị… Chị Sở, chị bị sao vậy?”
Sở Ngữ Hâm không nói gì, đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng.
Hứa Khả không biết làm sao cho phải, cô ấy lại gọi điện cho Tô Nhan, để Tô Nhan nhanh chóng tới đây, cô ấy còn chụp một tấm ảnh của Sở Ngữ Hâm gửi đi.
Tô Nhan đang ăn sáng, nhìn thấy tin nhắn của Hứa Khả thì lập tức đứng dậy khỏi ghế chạy ra ngoài.
Sở Ngữ Hâm trong hình, ánh mắt mờ mịt không tập trung, giống như toàn bộ linh hồn đều bị lấy đi, chỉ còn lại một cái vỏ.
Còn có vẻ chật vật quanh người Sở Ngữ Hâm, cho dù là loại nào cũng đều cho thấy kỳ lạ.
Nửa tiếng sau, cô bấm chuông cửa.
Hứa Khả mở cửa nhìn thấy cô, lo lắng nói: “Cuối cùng thì cô cũng đến rồi. Cô mau đi thăm chị Sở đi. Từ lúc tôi tới thì chị Sở chính là dáng vẻ này.”
Tô Nhan vội vàng bước vào, khi nhìn thấy Sở Ngữ Hâm ngơ ngác ngồi trên sô pha, lúc đôi mắt tĩnh mịch lặng lẽ rơi nước mắt, trái tim cô đập mạnh.
Cô bước từng bước nặng nề đến gần Sở Ngữ Hâm, nhẹ giọng gọi Sở Ngữ Hâm.
Sở Ngữ Hâm nghe được giọng nói của cô, ngơ ngác nhìn cô, nước mắt càng rơi xuống dữ dội, khoảnh khắc tay chân cô luống cuống, Sở Ngữ Hâm đứng dậy từ trên ghế sa lông rồi lao về phía cô.
Sở Ngữ Hâm ôm chặt lấy cô, như thể cô sẽ bỏ chạy nếu nàng buông ra dù chỉ một chút.
Cô không biết Sở Ngữ Hâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này cô chỉ có thể giơ tay ôm Sở Ngữ Hâm, vỗ nhẹ vào lưng Sở Ngữ Hâm, hy vọng có thể an ủi Sở Ngữ Hâm một chút.
Một lúc sau, giọng nói khàn khàn và run rẩy của Sở Ngữ Hâm vang lên: “Mình sai rồi, mình thực sự biết mình sai rồi, lẽ ra mình không nên làm trái lòng mình mà đẩy cậu ra.” Nàng lắc đầu: “Mình yêu cậu, cho dù là cấp ba hay lúc gặp lại cậu, mình đều yêu cậu.”
Nàng dừng lại một lát, sau đó tiếp tục nghẹn ngào nói: “Mình, sở dĩ hết lần này đến lần khác lạnh nhạt với cậu là vì sợ sau khi cậu nhớ ra chuyện kia thì sẽ hận mình, mình, mình không dám nghĩ tới cảnh đó.” Nói tới phía sau, tay chân nàng đã luống cuống.
Nàng không biết giấc mơ đó có phải là sự thật hay không, nàng chỉ biết rằng nàng muốn nói ra điều mà nàng đã giấu kín trong lòng bao nhiêu năm nay, nàng không muốn giống như “nàng” trong giấc mơ, chỉ có thể ngã ngồi trước mộ “Tô Nhan”, bày tỏ tấm lòng của mình trước ngôi mộ.
Tô Nhan nghe thấy lời này của Sở Ngữ Hâm thì hoàn toàn bị dọa sợ, Sở Ngữ Hâm vậy mà vẫn luôn thích cô.
Sở Ngữ Hâm trong mơ cũng như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười khổ, nếu thật sự là như vậy, vậy thì sự kiên trì ngu xuẩn của cô lại tính là gì, chuyện Sở Ngữ Hâm nói cứ quan trọng như vậy, quan trọng đến mức Sở Ngữ Hâm có thể hết lần này tới lần khác đẩy cô ra.
Cho dù chuyện đó quan trọng thì tại sao Sở Ngữ Hâm lại không nói cho cô biết? Cũng chưa nói với cô mà Sở Ngữ Hâm đã phán cô sẽ trách nàng, thậm chí hận nàng?
Cô buông Sở Ngữ Hâm vẫn đang ôm mình ra, dùng sức tránh thoát Sở Ngữ Hâm rồi lùi lại phía sau vài bước, nói ra suy nghĩ của mình: “Mình không biết chuyện cậu nói quan trọng đến thế nào, mình chỉ biết với so với chuyện đó, vị trí của mình trong lòng cậu không quan trọng bằng những gì cậu nói.” Cô quay đầu đi: “Có lẽ cậu không thực sự thích mình, cậu chỉ luôn sống trong thế giới của riêng mình thôi.”
Nói xong, cô lảo đảo đi về phía cửa.
Sở Ngữ Hâm hoảng hốt xoay người, nhìn bóng lưng vội vã của Tô Nhan, mở miệng nhưng lại không nói được lời nào.
Tại sao nàng không thật sự thích cô chứ, nếu không thích cô, sao nàng có thể đau khổ như vậy?
Nhưng nếu thích thật, sao có thể đối xử lạnh lùng với cô hết lần này đến lần khác?
Không, không phải như vậy, nàng… nàng chỉ là có lời khó nói thôi.
Hứa Khả không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này, chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Ngữ Hâm, tay mới vươn ra, bỗng nhiên Sở Ngữ Hâm đã ngẩng đầu lên.
“Cậu ấy nói không đúng, có phải không?”
Hứa Khả giãy dụa trong lòng, nhỏ giọng nói: “Chị Sở, những lời Tô Nhan nói có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng những gì cô ấy nói cũng không phải không có lý. Nếu chị đã thẳng thừng từ chối cô ấy thì chị sẽ không để cô ấy thật sự đến gần chị. Huống chi chị cũng không nói cho cô ấy chuyện đó, cũng không xem phản ứng của cô ấy, không nên trực tiếp phán cô ấy tử hình.”
Trước đây cô ấy không biết gút mắc cụ thể giữa chị Sở và Tô Nhan, cô ấy từng trách Tô Nhan tàn nhẫn, nhưng sau khi nghe những lời chị Sở vừa nói, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy so với chị Sở thì Tô Nhan không hề tàn nhẫn tí nào.
Không chỉ không tàn nhẫn mà còn vô cùng đáng thương.
Trong lúc không hề hay biết đã bị chị Sở phán tử hình.
Thân thể Sở Ngữ Hâm mềm nhũn, nàng ngã ngồi dưới đất, trong mắt tràn đầy hối hận và tự giễu: “Đúng vậy, chị không nên ích kỷ như vậy, cậu ấy không nhớ ra được, cái gì cũng không biết.”
Cùng lúc đó, Hoàng Y đã được luật sư của mình đón ra từ đồn cảnh sát.
Truyền thông Bác Vũ đã chấm dứt hợp đồng với cô ta, toàn bộ làng giải trí không còn chỗ cho cô ta dung thân, điều này cũng có nghĩa là mọi thứ cô ta bỏ ra trước đây đều trở nên uổng phí.
Cô ta ngẩng đầu cười khổ, ngơ ngác bước qua những con hẻm mà cô ta từng chán ghét.
Khi đi ngang qua một quán mì thì có mấy câu nói lọt vào trong tai cô ta, điều này cũng mang đến cho cô ta hy vọng quay trở lại làng giải trí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT