Tô Nhan nghe tiếng Sở Ngữ Hâm nói, cô vẫn dừng lại nhưng không xoay người, ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Giữa chúng ta còn có chuyện gì quan trọng để nói sao?”
Sở Ngữ Hâm bước nhanh lên trước, đi đến trước mặt Tô Nhan. Nàng nhìn thấy ánh mắt ngầm chế giễu, vô thức lùi lại một bước, trong ánh mắt có vẻ không thể tin được.
Cuối cùng cô ấy lại nhìn nàng với ánh mắt như thế, rõ ràng một giây trước còn giúp nàng.
“Tôi còn có việc, hẹn gặp lại.” Tô Nhan dừng chân, nói lần nữa: “Vẫn đừng nên gặp lại.”
Chỉ cần không gặp thì cõi lòng cố gắng bình tĩnh sẽ không bị rối loạn, cô có thể nhanh chóng buông xuống tình cảm này.
Sau khi tịnh dưỡng mười ngày, sự oán hận của cô đối với Sở Ngữ Hâm đã không còn. Cho nên khi nhìn thấy Sở Ngữ Hâm, trong lòng của cô vẫn có thể bình tĩnh. Tuy nhiên, Sở Ngữ Hâm không nên nói ra câu “Cần nói chuyện”, mấy chữ này khiến cho cô liên tưởng đến lời nói của nữ cặn bã.
Rõ ràng hai người bọn họ đã kết thúc, người phụ nữ Sở Ngữ Hâm cất giấu trong lòng đã xuất hiện. Sở Ngữ Hâm lại như thế rất khó không khiến cô suy nghĩ nhiều.
Thân thể Sở Ngữ Hâm run lên, cảm giác tim đập nhanh hoảng loạn lại ập đến lần nữa. Trực giác nói cho cô biết nếu như lần này để Tô Nhan rời đi thì quan hệ giữa cô và Tô Nhan sẽ trở nên bế tắc.
Tô Nhan sẽ thật sự từ bỏ nàng, không còn cần nàng nữa.
Nàng bối rối đưa tay nắm tay Tô Nhan lại, cằm run run: “Mình, chúng ta quay lại, quay lại không được sao?”
Tô Nhan nghe vậy không nhịn được cười khẽ, cụp mắt nhìn tay mình đang bị Sở Ngữ Hâm nắm lấy: “Quay lại? Quay lại để tôi lụy tình đến không còn để ý bản thân, hay là trở về để tôi dâng tấm lòng đến trước mặt cậu, cậu lại một lần nữa chà đạp nó?” Cô đưa tay đẩy tay Sở Ngữ Hâm ra, thái độ kiên quyết: “Lần đầu tôi té ngã vào hố, tôi có thể nói còn trẻ vô tri để trấn an bản thân. Nếu như bị ngã lần thứ hai thì đó là ngu xuẩn đến mức hết thuốc chữa.”
Sở Ngữ Hâm nhếch môi, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt, lắc đầu nói: “Không phải như vậy, mình, mình không cố ý.” Ba chữ cuối cùng nàng nói rất khẽ, bởi vì lúc trước là nàng cố ý bỏ mặc Tô Nhan, muốn thông qua sự bỏ mặc để xa lánh cô, từ đó bảo vệ trái tim của mình.
Bà ngoại nói đúng, nàng sẽ hối hận, bây giờ nàng đã hối hận khi mình cố ý lạnh nhạt Tô Nhan.
“Đó là thật lòng, cho nên Sở Ngữ Hâm, đừng lừa mình dối người nữa.” Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, lúc đẩy Sở Ngữ Hâm thì tay dùng sức hơi mạnh. Khi nhìn thấy tay của Sở Ngữ Hâm bị mình đẩy đến đỏ bừng, cô không nhịn được mà nói: “Buông ra.”
Sở Ngữ Hâm không muốn bị Tô Nhan chán ghét, cho dù trong lòng nàng không nỡ thì nàng vẫn thả lỏng tay của Tô Nhan ra, nàng không muốn bị Tô Nhan chán ghét.
Nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Tô Nhan, sự đau lòng của nàng dâng trào, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cô và nàng thật sự không quay lại được sao, cô không cần nàng nữa sao?
Trợ lý Hứa Khả vẫn luôn chờ ở bên cạnh, khi thấy Sở Ngữ Hâm bất lực ngồi xổm dưới đất vội vàng đi qua đỡ tay nàng: “Chị Sở, chị vẫn ổn chứ?”
Sở Ngữ Hâm nhìn thấy người đi đường qua lại, lý trí dần trở về, nàng lắc đầu: “Chị không sao, trở về đi.”
Hứa Khả đi theo Sở Ngữ Hâm ba năm, ít nhiều gì cũng biết Sở Ngữ Hâm không muốn phô bày sự yếu đuối của mình. Cô ấy đành thu tầm mắt lại, đi theo Sở Ngữ Hâm lên phía sau xe.
Nàng thật sự không biết cảnh này đều bị Tô Nhan đi trước một bước nhìn thấy hết cả. Khi nhìn thấy sự tuyệt vọng của bất lực và tuyệt vọng của Sở Ngữ Hâm, trong lòng cô cũng không chịu nổi.
Cô thừa nhận cô vẫn bị lời nói của Sở Ngữ Hâm làm ảnh hưởng, cho dù lời kia phát ra từ miệng của nữ cặn bã nhưng trong lòng cô vẫn dao động.
Dao động thì dao động, cô sẽ không cố chấp nhảy xuống trong hố của Sở Ngữ Hâm nữa, cảm giác đau thấu tim gan kia trải qua hai lần là đủ rồi, cô không muốn trải qua lần thứ ba nữa.
Trừ khi trong lòng Sở Ngữ Hâm thật sự có cô.
Nhưng chuyện này có thể sao?
Sở Ngữ Hâm được Hứa Khả đưa về nhà ngây ngốc ngồi xuống ghế salon, quay đầu nhìn ảnh chụp của mình và bà ngoại chụp chung đặt trên giá sách, tự nhủ: “Bà ngoại, cô ấy không cần cháu nữa, phải làm sao đây?”
Đợi hồi lâu nhưng nàng vẫn không đợi được bà ngoại trả lời.
Nàng bất lực ôm hai chân vùi mình vào ghế salon, nhớ lại từng chuyện giữa mình và Tô Nhan.
Đến cuối cùng nàng phát hiện, từ khi nàng và Tô Nhan gặp lại vẫn luôn là Tô Nhan lấy lòng nàng vô điều kiện, là Tô Nhan chủ động tới gần nàng. Cho dù thái độ của nàng đối với Tô Nhan lạnh lùng đến đâu thì Tô Nhan vẫn không từ bỏ nàng, vẫn tiếp tục cười tươi xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng nghe nói chuyện Hoàng Y là do Tô Nhan ra tay giải quyết. Vương Ngải và công ty truyền thông Bác Vũ chậm chạp không có hành động kế tiếp phần lớn là lời cảnh cáo của Tô Nhan trong buổi tiệc kia có tác dụng. Không chỉ như thế, Tô Nhan còn cố gắng hết sức trải đường cho nàng. Chờ khi show “Trốn thoát khỏi mật thất” phát sóng, mặc dù sự nổi tiếng của nàng không thể trở về như thời kỳ đỉnh cao nhưng cũng có thể được khôi phục một nửa. Đến lúc đó, không cần bản thân nàng đi liên hệ với các thương hiệu mà bên thương hiệu sẽ chủ động tìm nàng.
Tô Nhan làm cho nàng nhiều như thế, còn nàng thì sao, ngoại trừ liên tục làm Tô Nhan tổn thương thì còn làm gì được nữa?
Thảo nào Tô Nhan muốn vứt bỏ nàng, nếu đổi lại là nàng chắc là đã từ bỏ từ lâu rồi.
Tô Nhan muốn vứt bỏ nàng, nàng không muốn kết thúc với Tô Nhan ở đây. Nàng muốn ở bên Tô Nhan, muốn cùng Tô Nhan chia sẻ vui buồn.
Nàng không sợ Tô Nhan nhớ đến chuyện kia sao?
Đương nhiên là sợ, nhưng nàng sợ bây giờ Tô Nhan vứt bỏ nàng hơn, sau đó quên mất nàng từng xuất hiện trong cuộc đời cô như quên mất đoạn ký ức kia.
Chỉ cần có thể khiến Tô Nhan nhớ nàng, cho dù hận thì thế nào chứ.
Đã quyết định như thế, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ. Trước đó chỉ có Tô Nhan chủ động, bây giờ nên đổi lại là nàng.
Sau khi Tô Nhan hợp tác thành công với Huệ Nguyên, Tô Trạch Viêm yêu cầu Tô Nhan đến Hâm Trạch báo cáo, nhận giải quyết công việc ở Hâm Trạch.
Cô không muốn mình bị vây ở trong văn phòng nên thừa dịp Tô Trạch Viêm không chú ý, cô đưa Tiểu Tinh Linh đến căn hộ của mình, trải qua cuộc sống không để ý đến chuyện bên ngoài.
Song, cho dù như thế nàng vẫn khó thoát lịch trình công việc mà bà Liễu sắp xếp, bà ấy còn ra lệnh nếu cô không hoàn thành đúng hạn thì sẽ ném cô đi Châu Phi.
Vì làn da trắng nõn nà của mình, cô vẫn cắn răng làm.
Ting ting…
Tô Nhan nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô nhảy xuống ghế salon nhún nhảy đến cửa. Dù sao bây giờ cũng là ban ngày, nên cô không nhìn qua mắt mèo đã mở cửa.
Vừa mở cửa, cô nhìn thấy Sở Ngữ Hâm mặc áo hai dây màu đen, bên ngoài khoác áo len hở cổ màu trắng.
Yêu ma quỷ quái từ đâu đến lại hóa thành dáng vẻ của Sở Ngữ Hâm quyến rũ cô, cô đóng “Ầm” cửa lại.
Sở Ngữ Hâm bị hành động của cô làm cho mờ mịt, khi phản ứng kịp, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô không muốn gặp nàng nữa sao?
Không được, mình không thể từ bỏ như thế.
Nàng hít một hơi thật sâu đưa tay nhấn chuông cửa lần nữa, nói với Tô Nhan ở bên trong: “Mình đến mượn muối của cậu, đang nấu canh mới phát hiện quên mua muối.”
Ngày thứ hai hạ quyết tâm chủ động, nàng bảo Hứa Khả liên hệ thuê căn hộ bên này. Dường như ông trời cũng đang giúp nàng, căn hộ sát vách căn hộ của Tô Nhan cũng đang muốn cho thuê, nàng không do dự đã bảo Hứa Khả thuê chỗ này.
Gần quan được ban lộc, Tô Nhan không muốn gặp nàng, nàng chuyển đến trước mặt Tô Nhan để Tô Nhan buộc phải gặp nàng.
Tô Nhan dựa vào cửa đưa tay nhéo mình, vậy mà cảm giác đau, giờ mới biết đây đều là sự thật.
Ngày hôm đó sau khi cô nói lời kia, Sở Ngữ Hâm lại còn chủ động bám dính, nghe ý của nàng thì nàng còn chuyển đến cạnh nhà của cô.
Thật lạ, Sở Ngữ Hâm thật lạ.
Không chỉ hành vi lạ mà cách ăn mặc cũng khác lạ.
Cô chưa từng thấy Sở Ngữ Hâm ăn mặc gợi cảm như thế, váy hai dây chỉ dài đến bắp đùi lộ ra chân thon trắng nõn. Cổ áo chữ V khoét sâu, không cần Sở Ngữ Hâm khom người cũng đã có thể nhìn thấy khe rãnh thần bí xinh đẹp.
Cái này không phải đồ mặc nhà, rõ ràng là đồ mặc trợ hứng tình dục mà.
“Tô Nhan…”
Người ở bên ngoài còn chưa đi.
Cho Sở Ngữ Hâm mượn?
Không được, đừng quên quyết tâm của mày.
Tô Nhan nghĩ vậy, cô siết chặt nắm đấm, từ chối: “Cậu đi nhà khác mượn đi.”
“Ừm!”
Ừm cái gì mà ừm, ăn mặc mát mẻ như thế nếu gặp người không có ý tốt thì phải làm sao đây?
Tô Nhan nghĩ đến việc này, cô thầm mắng mình, thân thể rời khỏi cửa, mở chốt cam chịu nói: “Cậu chờ một lát, tôi đi lấy cho cậu.”
Không bao lâu sau, Tô Nhan tiện tay cầm hộp gia vị đi ra đưa cho Sở Ngữ Hâm: “Cậu lấy về đi.”
Sở Ngữ Hâm chậm chạp nhận lấy, nói: “Mình nấu canh tương đối nhiều, một mình uống không hết, cậu muốn uống cùng không?”
Tô Nhan rất muốn nói mình không đói bụng, nhưng bụng mình lại sôi lên đúng lúc, cũng thuận lợi ngăn cản hai chữ “Không đói” đã đến bên miệng.
Sở Ngữ Hâm rảnh một tay liền đưa tay nắm tay Tô Nhan, đi ra ngoài cửa: “Nếm thử tài bếp núc của mình.”
Cho dù là đầu óc hay là trong lòng, Tô Nhan không hề muốn từ chối. Cứ như thế, cô bị Sở Ngữ Hâm nhẹ nhàng kéo đến nhà bên cạnh.
Tuy cùng tòa nhà, cùng tầng, ngay cả mô hình căn hộ cũng giống nhau, nhưng vì phong cách trang trí khác biệt cho nên mang đến cho người ta cảm giác khác biệt.
Bên cô mang phong cách đồng quê, bên này mang phong cách cổ điển, hoành tráng nhưng lại trang nhã.
“Sao lại muốn chuyển đến đây ở?” Cô quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm ở trong bếp, hỏi.
Sở Ngữ Hâm quay đầu hai nhìn bốn mắt nhìn nhau, không hề giấu diếm: “Bởi vì cậu.”
Hứa Khả nói, trong tình yêu phải chủ động trực tiếp mới hấp dẫn nhất, như thế không chỉ khiến đối phương cảm nhận được sự chân thành của mình, mà đối phương lại không cần phải suy đoán nhiều.
Đầu óc Tô Nhan trống rỗng, vừa rồi nàng còn nói vì mình mới chuyển đến đây.
Nhưng chẳng phải nàng không thích mình sao, như bây giờ là thế nào?
Chẳng lẽ lời bà ngoại nói lúc trước là thật, trong lòng Ngữ Hâm không phải không có cô mà vì lý do khác.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng cô lại vang lên giọng nói đầy lý trí: Tô Nhan, đừng quên cô Bạch kia, cũng đừng quên kết cục trong mộng, mày bị tổn thương chưa đủ à?
Cô siết chặt tay đang đặt trên chân, ra vẻ vô tình nói: “Bây giờ cậu nói lời này không khác gì những cô gái cặn bã trên mạng.”
Tay Sở Ngữ Hâm cầm thìa cứng đờ, trong lòng Tô Nhan mình đã trở thành cô gái cặn bã sao?
Nàng cười khổ một tiếng, cụp mắt nói: “Mình biết bây giờ mình nói gì thì cậu cũng không tin, vậy mình sẽ dùng thời gian để chứng minh vậy.”
Tô Nhan cảm thấy mình không thể nào uống bát canh này được nữa, cô không muốn vì một bát canh lại khiến lòng mình dao động. Cô đứng lên nói: “Tôi nhớ mình còn cuộc hẹn, canh này cậu giữ lại uống đi!”
Tiếng nói còn chưa dứt, cô đã bước chân rời đi, cô không thể nào ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Sở Ngữ Hâm nhìn thấy bóng lưng vội vàng của cô, trên mặt đầy vẻ thất vọng. Song, khi nghĩ đến Tô Nhan không phải không có cảm giác với mình, nàng lại có lòng tin.
Nhất định nàng sẽ làm cho Tô Nhan trở về bên cạnh mình, để Tô Nhan không cách nào trốn tránh mình nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT