Khi ánh mắt Sỡ Ngữ Hâm hướng đến Tô Nhan, cô cảm nhận được nhưng không nhìn lại, giả vờ như không biết, nhấp một ngụm cocktail.

Còn những nam thanh nữ tú đứng trước mặt, cô cũng chưa từng gặp nên đương nhiên chọn cách phớt lờ.

Sự trầm mặc của cô làm những người tụ tập xung quanh chú ý, họ đều nghĩ rằng mình cũng có cơ hội.

Một KOL còn tiến đến, với nét quyến rũ trời cho, nghiêng người đưa ly rượu trong tay ra nói: “Công chúa nhỏ, em có thể uống cùng tôi một ly được không?”

Tô Nhan ngước mắt lên, vô tình nhìn thấy bộ ngực của người đối diện, cô lập tức quay mặt đi, đáp lời với giọng điệu mất tự nhiên: “Thật ngại quá, rượu trong ly đã hết rồi.” Vừa nói, cô vừa lắc lắc ly rượu trong tay.

Ngôi sao mạng mỉm cười: “Chuyện này không đơn giản chút nào, tôi sẽ gọi nhân viên phục vụ đến.”

Sợ Tô Nhan từ chối, cô ta lập tức vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ trong buổi tiệc tới.

Lời từ chối đã đến đầu môi, nhưng Tô Nhan vừa nhìn thấy Sỡ Ngữ Hâm lại nuốt ngược vào.

Cô hiện tại vẫn độc thân, đừng nói uống một ly, cô có uống mười ly cùng người lạ cũng không ai nói gì, bản thân lại càng không có ràng buộc hay gánh nặng gì trong lòng.

Phượng Mạn thấy thế không cam tâm từ bỏ, nói ngay: “Cô gái à, em cũng không nên bên trọng bên khinh chứ, chỉ mãi uống cùng một người mà quên mất hai chúng ta.”

Đối phương lập tức gật đầu, khẽ mím môi dưới, nhỏ giọng nói: “Thành thật mà nói, trước đây tôi đã muốn làm quen với em, nhưng lại sợ em không thích người xuất thân bình dân như tôi.”

Ngay khi Tô Nhan định trả lời thì giọng nói trong trẻo của Sỡ Ngữ Hâm vang lên: “Cô gái à, đừng tự coi thường mình như thế, đến được nơi này đều là người không hề tầm thường.”

Người kia đỏ mặt, tức giận quay người lại, vừa thấy là Sỡ Ngữ Hâm thì vội vàng cười nói: “Thì ra là ảnh hậu, tôi nghe nói Sở ảnh hậu trước đây chưa từng tham dự những dịp thế này, lần này là cơn gió nào đưa cô tới?”

“Bây giờ không giống ngày xưa.” Sỡ Ngữ Hâm thản nhiên nói, cũng không giấu diếm gì.

Nàng vừa dứt lời thì nhạc nền vang lên, thanh nam thanh nữ háo hức mời gọi nhau và bắt đầu nhảy múa theo nhạc điệu.

Thấy người phục vụ không đến mà lại có đối thủ mạnh như Sở Ngữ Hâm, người nổi tiếng nọ lập tức mời Tô Nhan: “Công chúa nhỏ, chúng ta đi khiêu vũ đi.”

Từ lúc Sỡ Ngữ Hâm tham gia cuộc trò chuyện, tâm trí Tô Nhan đã loạn hết cả lên.

Vốn dĩ khi đến đây, cô chỉ muốn bước tiếp, buông bỏ người trong lòng mình đã nhiều năm.

Có lẽ cô đã đánh giá quá cao bản thân, cảm xúc của cô vẫn dễ dàng bị Sỡ Ngữ Hâm chi phối, điều này khiến cô cực kì khó chịu.

Nhận lời mời của cô ta sao, thôi đi, giờ cô như bị đá vào đầu, không đoán nổi mục đích của đối phương khi tiếp cận mình là gì.

Nghĩ đến đây, cô đặt ly rượu rỗng trong tay xuống, vừa đứng dậy đã bị Sỡ Ngữ Hâm bước đến nắm tay kéo đi. Nhìn xuống bàn tay thon dài mềm mại, lòng cô lại rối bời.

Sỡ Ngữ Hâm, đây là ý gì, hối hận sao?

Không, nếu thật sự hối hận thì lí gì mấy ngày nay lại không liên lạc.

Nghĩ vậy, cô dừng bước.

Người phía sau ngừng lại, Sở Ngữ Hâm nhận ra nhưng nàng không dám quay lại đối mặt.

Những gì nàng vừa làm vừa vô lý lại vừa không có tư cách.

Nhưng nàng lại không hối hận, nàng không muốn nhìn thấy Tô Nhan khiêu vũ thân mật cùng người khác ngay trước mắt mình.

Tô Nhan đợi một hồi lâu, Sở Ngữ Hâm vẫn chưa nói gì nên cô đã thử rút tay ra, thử hai lần và thu tay về.

Cô nhìn chằm chằm vào gáy Sở Ngữ Hâm hai giây, nói một câu cứng nhắc: “Nếu không còn việc gì nữa thì mình đi tìm Bạch Duyệt đây.”

Nói xong, cô liền xoay người bước đi.

Sở Ngữ Hâm kịp thời quay đầu, gọi cô lại: “Tô Nhan, bà ngoại nói muốn gặp cậu.”

Ngày đó sau khi gặp Tô Nhan, nàng trở lại bệnh viện, nhìn bà ngoại đang mừng rỡ thử quần áo dự tiệc cưới trong phòng bệnh, nàng thực sự không muốn phá vỡ tâm trạng của bà. Nhưng chuyện hôn lễ sắp tới của nàng và Tô Nhan không sớm thì muộn bà vẫn phải biết.

Nàng chỉ có thể cắn răng nói thật với bà, vốn tưởng bà sẽ gặng hỏi nhiều điều, thậm chí còn chuẩn bị trước lý do, nhưng hoá ra bà lại không nói một lời.

Từ đó về sau, bà cũng không nhắc gì về Tô Nhan trước mặt nàng. Mãi đến hôm qua, bà mới đột nhiên nói muốn gặp mặt và nói chuyện với cô.

Nhìn vào ánh mắt mong đợi của bà, cuối cùng nàng cũng không nỡ từ chối.

Nàng vốn đã tính toán trước, hôm nay ở đây gặp được Tô Nhan thì tranh thủ hỏi ý cô.

Tô Nhan khựng lại, nhớ về bà ngoại hiền lành. Nghĩ đến việc không thể gặp bà trực tiếp một lần cuối, lời cự tuyệt đến bên miệng vẫn là nuốt trở vào, cô gật đầu: “Ngày mai mình sẽ gặp bà.”

“Cảm ơn.”

“Mình và bà ngoại rất hoà thuận, được gặp bà thì mình cũng rất vui, không cần phải cảm ơn.” Còn chưa dứt lời, Tô Nhan đã cất bước đi đến chỗ Bạch Duyệt phía bên kia.

Cô mới đi mấy bước đã nhìn thấy một cặp nam nữ đi đến.

Người phụ nữ là nữ hoàng điện ảnh nổi danh Vương Ngải, còn người đàn ông là Kiều Tùng Lâm, tổng giám đốc của công ty truyền thông Bác Vũ, người đã ký hợp đồng với Vương Ngải.

Vốn dĩ, cô biết đến hai người này là nhờ có giấc mơ kia.

Trong mơ cô đang trả thù Hoàng Y, thế nhưng cô ta đã phát hiện ra, cô đã phải cầu xin một con đường sống, còn nói mình chỉ là nhất thời hồ đồ.

Cô đương nhiên sẽ không tin Hoàng Y nói chuyện ma quỷ nhưng vẫn muốn cùng Bạch Duyệt điều tra rõ hơn.

Thông qua người đại diện của Hoàng Y cô mới biết được, sở dĩ Hoàng Y làm Sở Ngữ Hâm bị thương là vì muốn lấy lòng Vương Ngải, và rằng cô ta vẫn còn tức giận với Sở Ngữ Hâm, đồng thời sẽ gây khó dễ cho con đường tái xuất ngành điện ảnh của nàng. Tất nhiên một ảnh hậu như Vương Ngải không thể tự mình thực hiện âm mưu đó. Vì vậy trong chuyện này, Kiều Tùng Lâm – mối quan hệ mập mờ của Vương Ngải – đã trở thành trợ thủ đắc lực của cô ta.

Cô nói với Sở Ngữ Hâm những gì mình tìm hiểu được. Vốn chỉ muốn cảnh báo trước để nàng có thể cảnh giác với hai người bọn họ. Thế nhưng, Sở Ngữ Hâm lại nói rằng nàng có thể tự mình lo liệu được.

Đương nhiên, cô không thật sự nghe lời nàng. Cô hẹn gặp Kiều Tùng Lâm và nói rõ với anh ta rằng Sở Ngữ Hâm là người cô bảo vệ và cô sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương nàng.

Cô không rõ liệu Kiều Tùng Lâm có nghe theo hay không, chỉ biết rằng sau đó anh ta không có bất kỳ động thái nào, sự trở lại của Sở Ngữ Hâm cũng trở nên suôn sẻ hơn.

Bạch Duyệt đi tới, bắt gặp Tô Nhan đứng sững sờ tại chỗ, đẩy nhẹ cánh tay cô hỏi: “Đang nghĩ đi đâu đấy?”

Tô Nhan nhìn đi chỗ khác: “Không có gì.”

Bạch Duyệt không hỏi thêm nữa mà quay lại nói chuyện với Sở Ngữ Hâm, cảm khái nói: “Tiên nhân còn vì miếng ăn mà khom lưng. Cô nghĩ tại sao Tô Nhan lại làm vậy? Tại sao lại từ chối sự giúp đỡ của cậu ấy? Hay trong lòng cô, cậu ấy thậm chí còn không bằng người ngoài?”

Trái tim Tô Nhan vừa mới rung động lại bị đâm thêm nhát nữa, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phát biểu thì cũng chẳng ai nói cậu câm đâu.”

“Ồ, đây là trường hợp khẩn cấp.” Bạch Duyệt khiêu khích.

Tô Nhan trừng mắt nhìn Bạch Duyệt khi cô liếc thấy Vương Ngải đang đi về phía Sở Ngữ Hâm, đôi mắt cô vô thức nhìn theo.

“Đây không phải là Sở ảnh hậu sao?” Vương Ngải dừng lại trước mặt Sở Ngữ Hâm. Sau khi chào hỏi ông Triều đang trò chuyện với Sở Ngữ Hâm, cô ta mỉm cười nhìn nàng nói: “Tôi nghe nói rằng cô sắp quay lại màn ảnh rồi. Những năm qua kể từ khi cô rời đi, tôi đã quen biết được hai vị đạo diễn. Có cần tôi giúp cô liên lạc với họ không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play