Tô Nhan hiểu được ánh mắt Sở Ngữ Hâm, càng có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu lên nói: “Vẫn chưa xong” nữa hả?
Cô nuốt chửng hai chữ cuối cùng vào bụng tôi khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người chết treo lơ lửng trên không.
Nếu chỉ là loại mặt người chết như của Bạch Vô Thường thì không sao, nhưng ai có thể giải thích cho cô tại sao trong miệng người này lại có răng nanh, thậm chí móng tay cũng dài hơn năm centimet, kết hợp với chiếc váy đỏ trên người, trông thật khủng khiếp.
Tí tách…
Một giọt huyết lệ màu đỏ máu rơi xuống chân Sở Ngữ Hâm.
Sở Ngữ Hâm vô thức giơ tay ôm lấy tay Tô Nhan, toàn thân căng cứng không dám thở mạnh.
Tô Nhan thấy phản ứng của Sở Ngữ Hâm thì hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh: “Đừng sợ, mình còn xử lý được cả cái người vung búa và Bạch Vô Thường lúc trước cơ mà, cái này cũng chẳng…”
Chưa kịp nói xong, cô đã cảm giác được cơ thể mình bị nâng lên.
Nhìn xuống, cô thấy chân mình đã rời khỏi mặt đất.
Sở Ngữ Hâm nhìn thấy cảnh tượng này, nàng sửng sốt trong giây lát. Lúc phản ứng lại, nàng nắm chặt tay Tô Nhan, ngăn không để cho Tô Nhan bị bắt đi.
Nhưng cái người có răng nanh phía trên quá khỏe, cho dù nàng dùng hết sức bình sinh cũng không thể cướp Tô Nhan lại được.
Tô Nhan không chần chờ gì nữa, cô tránh Sở Ngữ Hâm ra, hai chân đạp mạnh, tay giơ lên cao, tóm lấy cánh tay của người có răng nanh, sau đó nhanh chóng quay đầu đi.
Nhìn thấy chiếc bàn chải lông mềm ở trong góc, cô vừa dùng sức kéo xuống vừa nói: “Hâm Hâm, cậu đi lấy chiếc bàn chải đằng sau bên trái của cậu, cào cho cô ta nhột đi.”
Sở Ngữ Hâm bán tín bán nghi nhưng vẫn làm theo lời cô, chỉ cần có thể cứu được Tô Nhan, nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Sau khi lấy được chiếc bàn chải lông mềm, nàng kiễng chân lên phết lên cổ người có răng nanh.
Ngay lúc nàng cho rằng việc này không có tác dụng, lại thấy biểu cảm trên mặt người có răng nanh thay đổi.
Biết người có răng nanh sợ nhột, nàng phết chiếc bàn chải nhanh hơn.
Tô Nhan lợi dụng lúc người có răng nanh lơi lỏng, thành công đẩy mình xuống, nhưng thân thể cô vẫn lơ lửng trên không.
Nếu như chân của người có răng răng nanh ở bên ngoài, nhất định cô sẽ bảo Sở Ngữ Hâm tháo giày ra, gãi lòng bàn chân của cô ta, tiếc là chân của người đó lại ở phía trên.
Còn chỗ nào nhạy cảm nữa nhỉ?
Cô nhanh chóng vận dụng đầu óc, chợt nghĩ tới điều gì đó, cô giơ tay ra: “Đưa bàn chải cho mình.”
Nhận lấy bàn chải, cô nở nụ cười xau xa giơ nó lên cao quét về phía mặt và lỗ tai của người có răng nanh.
Không đến một phút, người có răng nanh hết chịu nổi rồi, cộng thêm được Sở Ngữ Hâm ôm chặt hai chân, cô an toàn đáp đất.
Đứng vững, cô ngẩng đầu nhìn lên nhưng không còn thấy bóng dáng người có răng nanh đâu nữa.
Dời tầm mắt, hơi nghiêng đầu nhìn sang, lúc bốn mắt nhìn nhau với Sở Ngữ Hâm, cô có thể nhìn thấy rõ ràng sự vui mừng và lo lắng còn sót lại trong mắt Sở Ngữ Hâm.
Đinh…
Cửa thang máy mở ra, chỉ thấy có hai ba ngọn nến, ánh sáng vàng mờ tối, lại trong môi trường tối tăm, hiệu quả ánh sáng càng nhỏ hơn.
Nhưng có còn hơn không.
Tô Nhan thầm an ủi mình như thế, cô tự nhiên ôm tay Sở Ngữ Hâm, chậm rãi đi ra khỏi thang máy.
“Chúng ta đi lấy nến trước đi.” Sở Ngữ Hâm nói ra kế hoạch của mình.
Tô Nhan khẽ ừm một tiếng, ngập ngừng đưa tay ra, mò mẫm đi về phía ánh nến cùng Sở Ngữ Hâm.
Sở Ngữ Hâm đưa cây nến trong tay cho Tô Nhan: “Cậu cầm đi.”
Tô Nhan cũng không từ chối, sau khi nhận lấy, cô miễn cưỡng nhìn thấy xung quanh.
Cô giơ tay sờ đồ dùng trong phòng, mượn ánh nến có thể nhìn thấy trên tay phủ một lớp tro đen, từ đó phán đoán: “Nhìn đồ đạc cháy đen và bức tường đen sì thì hẳn là ở đây từng xảy ra hỏa hoạn.”
“Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra nguyên nhân dẫn đến hỏa hoạn.” Sở Ngữ Hâm vừa nói vừa nhìn xung quanh.
“Chúng ta đi phía trước xem thử xem.” Nói đoạn, Tô Nhan tiến lên một bước.
Thấy Sở Ngữ Hâm không đi theo, cô quay người kéo tay Sở Ngữ Hâm cùng đi về phía trước.
Cô vừa đi vừa quan sát: “Càng đi về phía trước, độ thiệt hại do vụ cháy càng nghiêm trọng.”
“Nói như vậy, nghĩa là chúng ta đang tiến gần hơn đến nơi bắt đầu cháy.”
Với BGM rùng rợn, cả hai cố nén sợ hãi đi xuyên qua một căn phòng và lối đi, đến một căn phòng bốn vách đen sì.
Nhìn lớp tro bụi thật dày trên mặt đất, Tô Nhan nói: “Đây hẳn là nơi đầu tiên bốc cháy.” Cô lại bước thêm một bước: “Cậu ở đây đợi mình nhé, mình đi xem có manh mối gì không.”
“Vậy cậu nhớ cẩn thận đấy.” Sở Ngữ Hâm bất an nói, đoạn đường này quá thuận lợi, không giống phong cách của ekip chương trình.
Tô Nhan hiểu ý nàng, cô chậm rãi di chuyển, khắp nơi đều là đồ dùng bị thiêu rụi.
Cảm giác dưới chân chạm phải thứ gì, cô lập tức dừng lại, khom người nhìn xuống đất.
Thực sự không thể dùng tay đào vàng trong đống tro bụi, cô chỉ có thể dùng đến chân, chỉ thấy một cây gậy đã hóa thành than lộ ra.
Lần này cô không chê than bẩn nữa, cô cúi xuống nhặt lên, vừa đi vừa dùng cây gậy than bới tro trên mặt đất.
Không phải cô thực sự muốn đào vàng, mà là trong căn phòng này không có thứ gì còn nguyên vẹn, nơi duy nhất có thể giấu manh mối chính là tro bụi trên mặt đất.
Lùng sục một hồi, cuối cùng cô cũng tìm được một mảnh giấy cháy dở trong góc, lập tức nhặt lên đọc: “Cha mẹ nói con ta chết rồi, sao con ta có thể chết được? Rõ ràng hôm qua ta còn ôm con đi ngủ kia mà, con bé sẽ không bỏ ta mà đi. Ta đã mất đi chàng rồi, con bé là món quà tuyệt vời nhất chàng để lại cho ta, ta nhất định sẽ bảo vệ con bé thật tốt.”
Sở Ngữ Hâm sắp xếp lại nội dung trên giấy, đưa ra quan điểm của mình: “Chàng ở đây hẳn là người mà Alyssa yêu, còn “con bé” là con của cô ta hả?”
Tô Nhan gật đầu: “Ừm, dùng chữ con bé thì chắc là đúng rồi.”
Cô lật tờ giấy lại, thấy phía sau không có nội dung gì, lại lật về mặt có chữ: “Nếu những gì vợ chồng Slime nói là đúng thì chắc chắn Alyssa có vấn đề gì rồi.”
Sở Ngữ Hâm cũng nhận ra điểm này: “Nghe nói phụ nữ sinh con xong có thể bị trầm cảm sau sinh. Nhưng liệu đứa trẻ có thực sự đã chết không? Có khi nào là vợ chồng Slime lừa Alyssa không?”
Tô Nhan lắc đầu: “Không biết nữa.”
Cô gấp tờ giấy lại bỏ vào túi, vừa quay người lại, một cơn gió chợt thổi qua, tro bụi cô vừa đào bới trên mặt đất lập tức bị thổi bay lên không trung, cô vội vàng giơ tay lên che mắt.
Lại thấy ngọn nến trong tay chập chờn, cô chỉ có thể thả tay xuống che ánh nến, nhưng tro bụi bay vào lỗ mũi khiến cô khó chịu, cô hắt hơi mấy cái liên tiếp, suýt thì dập tắt ngọn nến trong tay.
May mà cơn gió chỉ kéo dài trong giây lát, ánh nến cũng được cô bảo vệ thành công, nhưng mặt và lỗ mũi cô rất khó chịu.
Cô dùng một tay lau mặt, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Mình không sao, không thì mình qua tìm cậu nhé.” Vừa nói, Sở Ngữ Hâm vẫn không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Tô Nhan vội nói: “Cậu đừng tới đây, chỗ này bẩn lắm, mình xem thêm một chốc rồi qua ngay đây.” Nói xong cô quay người xem xét phía cửa sổ.
“Ngoài cửa sổ có một hàng rào sắt, hẳn là để ngăn cản Alyssa nhảy ra ngoài cửa sổ.” Cô tiến về phía trước mấy bước, phát hiện dưới chân mình có thứ gì đó mềm mềm, sợ đến mức nhảy lùi lại mấy bước.
Cô khẽ vỗ ngực, cầm nến cúi nhìn thìn thấy một con rắn đang thè lưỡi đối diện với mình, dù biết ekip chương trình sẽ không thả rắn độc ở đây, nhưng cái thứ này biết cắn người đấy.
Cô nhanh chóng giơ cây gậy than trong tay lên, nói với con rắn: “Mày đừng có tới đây. Mày mà dám tới đây, tao sẽ mặc kệ mày có phải là NPC hay không, một gậy quất bay mày luôn.”
“Tô Nhan, cậu nhìn thấy gì thế?”
Đa số con gái đều sợ rắn.
Tô Nhan lập tức nuốt xuống lời nói sắp phun ra khỏi miệng, giả vờ thoải mái: “Không có gì, chỉ là mấy trò vặt vãnh thôi.”
Nói xong, cô nhìn chằm chằm con rắn không chớp mắt, thấy con rắn vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích, trong lòng cô có suy đoán, nó không phải là giả đấy chứ?
Không cưỡng lại được cơn tò mò, cô tiến lên một bước, đứng thẳng người dùng cây gậy than thử khều con rắn.
Đúng là giả thật.
Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại dùng cây gậy than đập con rắn một phát, lần này lực đập mạnh hơn, con rắn đã bị cô đánh ngã.
Đột nhiên, có thứ gì đó xẹt qua, cô do dự một chút rồi vẫn bước tới tính nhặt lên xem.
Nhưng cô chưa kịp chạm vào đã bị nắm lấy tay.
Cô nuốt khan, từ từ ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy người có răng nanh trong thang máy.
“Trả con cho tôi.”
Người có răng nanh ôm con rắn vào lòng như một đứa trẻ, dùng tay vỗ nhẹ vào thân con rắn, khàn giọng nói: “Con yêu đừng sợ, mẹ sẽ đuổi những kẻ xấu này đi.” Sắc mặt cô ta dần dần trở nên dữ tợn, hung ác nhìn chằm chằm Tô Nhan: “Không ai có thể cướp con khỏi mẹ hết.”
Vẻ mặt khiến người ta dựng tóc gáy khiến Tô Nhan sợ hãi nhảy bắn lên, cây nến trong tay cô cũng nghiêng trái phải, ngọn lửa có xu hướng nhỏ dần.
Sau khi nhận ra, cô nhanh chóng dùng tay che lại mới cứu được ngọn lửa.
Cô quay người lại, đụng phải Sở Ngữ Hâm đang sợ hãi dò dẫm đi về hướng này, vốn dĩ hồn vía còn chưa trở về lại bay đi, tim cô đập thình thịch.
“Là mình đây.” Sở Ngữ Hâm vội vàng trấn an cô.
Nghe vậy, Tô Nhan mới tìm lại được lý trí, cơ thể cô không tự chủ co rúm lại, liên tục hít sâu mấy hơi mới lấy lại bình tĩnh.
Sở Ngữ Hâm nắm chặt tay Tô Nhan, đề phòng nhìn người có răng nanh vẫn đứng đó, ngập ngừng hỏi: “Cô, cô là Alyssa hả?”
Chế độ chụp đêm.
Người có răng nanh cúi đầu nhìn con rắn trong lòng, cười nói: “Con yêu, nhìn xem, bọn họ bị mẹ dọa chạy rồi.”
“Lửa là do cô đốt hả? Là cô đốt cháy nơi này đúng không?” Sở Ngữ Hâm hỏi.
Nàng từng nghe bác sĩ tâm thần nói rằng những người trầm cảm có khuynh hướng tự tử, đặc biệt là khi họ tiếp xúc với những kích thích lớn, và xu hướng này càng trở nên lớn hơn.
Người có răng nanh ngẩng đầu cười to: “Cháy, cháy lớn lắm.” Cô ta lùi lại một bước: “Tất cả mọi người đều ép ta, bọn họ không cho ta được ở bên cạnh chàng ấy, thậm chí còn giết chết chàng ấy sau lưng ta, ngay cả con ta bọn họ cũng muốn cướp đi.”
Tiếng cười của cô ta dừng lại, trìu mến cúi đầu nhìn con rắn trong lòng: “Thế này thì bọn họ sẽ không thể tách ta và con ta khỏi nhau nữa.”
Tô Nhan cau mày hỏi: “Vậy tại sao cô lại thành ra thế này?”
Không biết từ nào đã chọc tức người có răng nanh, cô ta buông con rắn trong tay ra, cười lớn: “Diêm Vương nói ta không biết yêu quý mạng sống, đây là hình phạt dành cho ta.” Cô ta căng thẳng sờ mặt mình: “Nhìn ta thế này, chàng ấy còn có thể nhận ra ta không?”
Cô ta lại gật đầu: “Nhất định chàng ấy sẽ nhận ra ta, chàng nói dù ta biến thành hình dạng gì thì chàng ấy cũng sẽ yêu ta.” Cô ta cúi xuống cẩn thận bế con rắn lên. “Bất kể con ta biến thành hình dạng gì, đó cũng là con ta.”
“Được rồi, chúng ta đã có câu trả lời, lửa này là Alyssa tự tay đốt.”
Nói xong, Tô Nhan nghe thấy một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
“Tô Nhan, chị Sở, hai người có đó không?”
Đây là giọng nói của Chu Ngao.
Tô Nhan vội lên tiếng đáp lại: “Ở đây.”
Trương Hải Châu và những người khác vừa đi đến trước cửa, khung cảnh vốn tối thui lập tức sáng lên.
Sở Ngữ Hâm nhìn về phía người có răng nanh đang đứng, đã không thấy ai ở đó nữa.
Lúc này tiếng loa cũng vang lên: [Chúc mừng Sở Ngữ Hâm và Tô Nhan đã lấy được đáp án của vụ hỏa hoạn, mỗi người nhận được năm xu mật đào, bốn người còn lại nhận được ba xu mật đào. Lối ra khỏi biệt thự đã được mở, mười phút nữa sẽ tự động đóng lại.]
“Không phải chứ, sao lúc đầu không ai nói có xu mật đào hả?” Âu Kiệt hỏi.
Trả lời Âu Kiệt chỉ có không khí.
“Ra ngoài trước rồi hẵng nghiên cứu vấn đề này.” Nói xong, Tô Nhan tiến lên trước, tuân theo trực giác đi về phía lối ra.
Mười phút sau, cô dẫn đầu đi ra khỏi cửa chính của biệt thự, phát hiện trời đã tối rồi.
Sau khi lên xe do ekip chương trình sắp xếp, đoàn người trở lại thành phố đã là 40 phút sau.
Xuống xe, Sở Ngữ Hâm do dự một chút, xoay người thấp giọng hỏi: “Mình lái xe đến, mình đưa cậu về nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT