Lúc cô từ trong bóng đêm hỗn độn mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi tay.

Đôi bàn tay tái nhợt gầy yếu, lòng bàn tay đầy những vết chai sạn.

Đôi bàn tay này đang nhặt lên một chiếc cặp sách được làm từ vải vụn.

Đây là đôi bàn tay của chính cô.

Nhìn chằm chằm đôi tay này, vô số tin tức về người này cũng hiện ra trong tâm trí cô.

Có những chuyện đã xảy ra rồi, có những chuyện tương lai sẽ xảy ra.

Diệp Nhiễm, sinh năm 1975, cha cô Diệp Kiến Quốc là phần tử gia đình trí thức cao cấp, thanh niên trí thức xuống nông thôn, cưới con gái của trưởng thôn là Trần Thúy Hoa. Năm đó Trần Thúy Hoa vừa mang thai, rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành thị, Diệp Kiến Quốc cùng với Trần Thúy Hoa ước định trước tiên giả li hôn để trở về thành thị, chờ sau này hắn ở thành thị có địa vị rồi sẽ đón mẹ con cô về.  

Trần Thúy Hoa đã tin, rồi bị lừa.

Diệp Nhiễm lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, do mẹ cô Trần Thúy Hoa nuôi lớn, chỉ là khi cô mười bốn tuổi thì mẹ qua đời, ở quê cũng không còn người thân nào, có người thông báo với Diệp Kiến Quốc. 

Diệp Kiến Quốc năm đó trở về thành thị liền học đại học,  sau đó ở lại trường dạy học, hiện giờ là giáo sư, có địa vị, có thanh danh.

Sau khi hắn cùng Trần Thúy Hoa ly hôn trở về thành phố, mới mấy tháng sau liền cưới Hoắc Hồng Anh.

Mấy năm nay, Hoắc Hồng Anh nhờ vào cải cách mở cửa để làm ăn buôn bán, thuận buồm xuôi gió, là nữ doanh nhân nổi tiếng ở thành phố B. 

Diệp Kiến Quốc và Hoắc Hồng Anh có một cô con gái tên là Diệp Trác, là bảo bối trong lòng bàn tay của bọn họ, là một tiểu công chúa thật sự.

Tiểu công chúa xinh đẹp, người cũng rất ưu tú, học tập tốt còn là ban cán bộ, về sau thi đậu đại học nổi tiếng, vào xí nghiệp thì trở thành quản lí, lấy người chồng làm bên thể chế, có địa vị, có thân phận, có thể xem là cả đời thuận buồm xuôi gió.

Trái lại, cuộc đời của Diệp Nhiễm lại quá tầm thường.

Sau khi tốt nghiệp tìm bạn trai kết hôn, phiền não chuyện nhà ở, chuyện học tập của con cái, chuyện chồng ngoại tình, luôn có những nỗi phiền muộn như tất cả những người phụ nữ bình thường trên thế gian này.

Những thứ này, Diệp Nhiễm tiếp nhận, cũng có thể thừa nhận, đây là số mệnh của cô.

Thậm chí là với em gái cô Diệp Trác, hai người rất ít giao tiếp, không cùng tầng lớp thì không có tiếng nói chung, cũng không có tình chị em, hai bên cũng không cần hơn thua, sống thật bình yên vô sự.

Mãi cho đến một ngày kia, Diệp Nhiễm vì việc chồng mình muốn tổ chức thay đổi quan hệ đã đi cầu xin một người có chút địa vị, cô lúc trung niên đã không còn kiêu ngạo như lúc trẻ, đã biết ném mặt mũi qua một bên, học cách cuối đầu cầu xin. 

Đau khổ cầu xin lại bị người ta cự tuyệt sau cánh cửa, sau đó phát hiện, em cùng cha khác mẹ với cô Diệp Trác lại là thượng khách của nhà đó, rất là quen thuộc.

Lúc đó, cả hai đều xấu hổ.

Diệp Trác cũng giúp Diệp Nhiễm cầu tình, người khác rất ngạc nhiên, lúc này mới biết được cái người khổ sở tới cửa cầu tình kia lại là chị của Diệp Trác.

“Em không nói sớm, anh không biết em có một người chị gái như vậy, chú Diệp cũng chưa từng nhắc tới”.

Mọi người nói như vậy, sau đó liền giúp Diệp Nhiễm giải quyết sự tình, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

Diệp Nhiễm cười với Diệp Trác, mặt đầy cảm kích.

Sau khi trở về thì khóc lớn.

Cô mới biết được người mà cô cầu xin là con trai của bạn tốt Diệp Kiến Quốc, Diệp Trác đã quen biết người ta từ nhỏ.

Chỉ là cô không biết mà thôi.

Sau khi cô tiếp thu kí ức này, thong thả nhặt chiếc cặp sách được làm từ vải vụn kia lên, sau đó lẩm bẩm hỏi: “ Thế nên, đây là cuộc đời của ta sao?”

Một âm thanh nói: “ Không, không, không, đây không phải là cuộc đời của ngươi, mà là muốn ngươi thay đổi cuộc đời”.

Cô im lặng.

Âm thanh kia giải thích nhanh: “Ta là hệ thống, ngươi là ký chủ bị ta trói định, ngươi đến thế giới này thì phải làm nhiệm vụ, nhiệm vụ của ngươi lần này là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm”.

Cô mở miệng hỏi: “Ta vốn dĩ là ai, ta từ đâu tới đây?”

Lời vừa nói ra, hệ thống kinh hãi: “Ngươi không biết ngươi là ai? Là ngươi bắt ta đến đây, trói định ta! Ta cũng không biết ngươi là ai!”

Hệ thống cũng không rõ tình huống, nó lảm nhảm nói: “ Là ngươi chủ động muốn ta, không phải ta tìm ngươi, ngươi bức bách ta”.

Nhớ tới chuyện này, nó hiện tại ngẫm lại vẫn thấy có điểm đáng sợ, nó vốn dĩ chỉ là một hệ thống vô ưu vô lo, nhàn nhã tự tại lười biếng không làm việc, kết quả đột nhiên bị cô bắt lại đây.

Nó cũng nhìn không thấu thân phận của cô, chỉ có thể đoán được cô chắc hẳn đến từ một nơi địa vị rất cao, còn về nơi nào, nó không biết.

Kết quả vị ký chủ có địa ví cao này, lại tự làm mình mất trí nhớ.

Diệp Nhiễm không muốn nghe những thứ này: “ Hiện tại ta cần làm là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm, sau đó ta có thể rời khỏi thế giới này được chứ? Ngoài việc thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm, còn có nhiệm vụ khác không?”

Hệ thống ngẩn ngơ, nó còn đang rơi vào tình trạng mê mang, cô gái rõ ràng đã mất trí nhớ cũng đã tiếp nhận tình trạng này.

Nó phấn chấn tinh thần, tra xét nhiệm vụ: “ Thay đổi cuộc đời Diệp Nhiễm, chiếm lấy một chàng trai.”

Diệp Nhiễm nhíu mày: “Chàng trai? Ai?”

Hệ thống: “Ta cũng không biết, đây là tự động phân công, phải chờ đến khi chàng trai này xuất hiện mới có thể biết được, mặt khác nhiệm vụ của ngươi hoàn thành sẽ có khen thưởng tích phân, tích phân có thể đổi đồ vật nha!”

Diệp Nhiễm: “Đã biết.”

Lúc nói xong lời này, cô ngẩn đầu, thấy mình bị mấy nữ sinh vây quanh.

Cô đứng thẳng dậy, nhớ lại tình cảnh của chính mình hiện tại.

Bây giờ là năm 1992, cô mười bảy tuổi, học lớp mười.

Sau khi cô đến thành phố B nhờ cậy cha mình Diệp Kiến Quốc, được ông tìm cách đưa đến trường trung học bậc nhất thành phố B học tập, đáng tiếc là Diệp Nhiễm đến từ nông thôn, nông thôn dạy học chất lượng kém, các loại điều kiện không tốt làm cho việc học tập cũng tụt lại một đoạn, điều này khiến Diệp Nhiễm bị xếp vào lớp kém nhất ở Nhất Trung, lớp số tám.

Lớp mười tổng cộng có tám lớp, một hai ba bốn năm sáu bảy tám, càng về sau thành tích càng kém, tác phong càng tệ. 

Diệp Nhiễm vốn dĩ từ nông thôn tới nên mang theo khẩu âm, hơn nữa quần áo cũng không thời thượng, cặp sách còn dùng vải vụn nông thôn khâu thành, càng ngạc nhiên chính là cô mười bảy tuổi rồi thế nhưng mới học lớp mười, lớn hơn một tuổi so với bạn bè, trong lớp dĩ nhiên sẽ có người khi dễ cô, cười nhạo cô.

Khóa tự học chiều nay, có người đem cặp sách vải bông của cô trực tiếp ném vào thùng rác.

Lúc này Diệp Nhiễm xách theo cặp sách của mình, nghĩ tới, cặp sách này là lúc mẹ còn sống may cho cô, cho nên dù đến thành phố nhưng cô vẫn luôn dùng nó.

Mấy nữ sinh cười khiêu khích.

“Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta kìa, tớ dùng đầu gối nghĩ cũng biết vì sao cậu ta lớn như vậy mà lại học chung lớp mười với tụi mình!”

“Ha ha ha, Diệp Trác hình như là em gái của cậu ta, Diệp Trác nhỏ tuổi hơn còn học lớp mười một!”

“ Tớ khinh, cậu ta mà là chị của Diệp Trác à? Sao có thể, tớ không tin đâu.”

“Các cậu đừng có không tin, tớ nghe lén được từ chỗ chủ nhiệm giáo dục đó, làm tớ sợ muốn chết, cậu ta thế mà lại là chị của Diệp Trác!”

Một đám người phát ra âm thanh thổn thức, trào phúng.

Diệp Trác, ở trường Nhất Trung thành phố B là một học bá, ưu tú, ưu nhã, thông minh, cán bộ hội học sinh, người dẫn chương trình, có thể tưởng tượng tất cả những điều tốt đẹo đều ở trên người Diệp Trác.

Mà cái con vịt xấu xí Diệp Nhiễm kia lại là chị của Diệp Trác? Có thể tin được sao?

Đương nhiên không tin!

Đối mặt với sự trào phúng đến từ bạn học, Diệp Nhiễm không mấy quan tâm.

Hệ thống nói cho cô biết, mục tiêu của cô là thay đổi cuộc đời của Diệp Nhiễm, là chiếm lấy một chàng trai.

Trong nhóm bạn học này hẳn là không có chàng trai kia, cho nên cô không cần phải xen vào.

Cô bình tĩnh đeo chiếc cặp vải bông của mình lên, đi về hướng bàn học.

Bộ dáng của cô quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hờ hững, giống như là những âm thanh ồn ào phảng phất xung quanh đều là những tạp âm không liên quan đến cô, có thể bị xem nhẹ.

Thái độ không để ý sự khiêu khích đó đã chọc giận những học sinh kia.

“Nó túm cái gì mà túm? Nhìn nó túm đến hai trăm năm mươi tám dạng kìa!”


“Nó là cái thá gì chứ!”

Vì thế, lúc Diệp Nhiễm đi đến lối nhỏ ngay bàn học, có một nam sinh trực tiếp chen chân vào, đặt chân ở giữa hai cái bàn học, chặn thành một lối đi nhỏ.

Diệp Nhiễm ngẩn đầu, nhìn về phái nam sinh kia, cô nhớ rõ nam sinh này là một tên lưu manh ở lớp mười số tám này, tên là Trần Vạn Vinh.

Trần Vạn Vinh bĩu môi cười cười, đắc ý nói: “ Qua đi a, có bản lĩnh thì chui qua đi!”

Hắn vừa nói xong, người xung quanh liền reo ầm lên: “chui qua đi, chui qua đi!”

Diệp Nhiễm dùng ý thức hỏi hệ thống: “Ta chỉ có hai nhiệm vụ thôi đúng không?”

Hệ thống: “Đúng, đúng, đúng, ký chủ đại nhân, ngươi định làm sao bây giờ, ngươi có muốn đi báo với thầy giáo hay không?”

Hệ thống tốt xấu gì cũng là một hệ thống có kinh nghiệm phong phú, nó biết lúc này có thể mách lẻo.

Diệp Nhiễm lại hỏi: “Không có hạn chế sao?”

Hệ thống lắc đầu: “Không có, không có.”

Nó đang nói, liền thấy Diệp Nhiễm đột nhiên nâng chân lên, trực tiếp giẫm lên đùi của nam sinh kia.

Sau đó, trong lúc nam sinh kia còn chưa kịp phản ứng, cô dẫm lên chân nam sinh kia đi qua.

Người xung qanh sợ hãi kêu lên một tiếng, họ thậm chí giống như nghe được âm thanh “răng rắc”.

Đầu gối nam sinh đau nhức, nhe răng trợn mắt, thét lên không ngừng.

Diệp Nhiễm đi qua, nhàn nhạt nói: “So với chui qua, tớ càng thích vượt qua.”

Nói xong, đi thẳng về chỗ.

Nam sinh tức muốn hộc máu đuổi theo, liền xách cái ghế bên cạnh lên định nện vào Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm đột nhiên xoay người, đoạt lấy cái ghế kia, sau đó nện lại nam sinh kia. 

Cô không nện vào mặt, cũng không nện vào đầu mà nện vào ngực. 

Nam sinh che ngực lại, đau đến nỗi sắc mặt tái nhợt, lảo đảo ngã ra phía sau, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.

Toàn bộ học sinh trong phòng học đều xem đến ngây người.

Trần Vạn Vinh ngày thường rất bá đạo, cũng đánh người rất giỏi, nam nữ trong lớp đều sợ hắn. 

Hiện tại, hắn lại chịu thiệt dưới tay Diệp Nhiễm.

Bọn họ hồi tưởng lại một màn vừa rồi, Diệp Nhiễm đoạt lấy cái ghế từ trong tay Trần Vạn Vinh, nhanh nhẹn dứt khoát lại có lực, lúc sau mặt không biểu cảm phản đòn lại, thủ pháp kia, thật tàn nhẫn….

Thật là làm người ta không rét mà run.

Mọi người đều không dám tin đưa mắt nhìn về phía Diệp Nhiễm. 

Diệp Nhiễm giống như chưa có việc gì xảy ra ngồi ở đó, lấy sách từ trong cái túi vải quê mùa của mình ra, đang đọc cái gì đó, bộ dạng đặc biệt nghiêm túc, trầm tĩnh, giống như một học sinh gương mẫu yêu thích đọc sách.

Cô đánh người, thế nhưng lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Nhiễm đều thay đổi.

Bọn họ đột nhiên ý thức được, Diệp Nhiễm thường ngày mặc cho mọi người bắt nạt kia, giống như trở thành một người khác.

Trở nên vô cùng đáng sợ.

Trần Vạn Vinh ôm ghế, ngồi xổm dưới đất.

Mặt hắn đầy vẻ mờ mịt.

Hắn bây giờ vẫn không có cách nào lí giải, vừa rồi rốt cuộc là tại sao vậy, rõ ràng chính mình duỗi chân để Diệp Nhiễm chui qua, cậu ta vì sao lại trực tiếp dẫm lên chân mình đi qua? Lúc đó, cậu ta nâng chân lên như thế nào, sao mình còn chưa kịp trốn? 

Còn có……Lực của cậu ta cũng không lớn, làm sao cướp được ghế của mình còn phản đòn lại mình.

Rốt cuộc tất cả những việc này đã xảy ra như thế nào?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play