Quy mô của buổi tiệc từ thiện tối nay cũng không lớn, hình thức lại càng giống một bữa tiệc tối tư nhân nhỏ hơn.
Người khởi xướng là một diễn viên gạo cội đã lui về sau hậu trường mở công ty riêng. Tiếng tăm và quan hệ trong giới của người này cũng không tệ. Trong số những người được người này mời tới tối hôm nay không thiếu sếp tổng của các công ty giải trí có tiếng, còn có cả những minh tinh lớn vừa có xuất thân vừa có tên tuổi trong giới nữa.
Nếu không bàn về gia thế thì một nữ diễn viên trẻ đang ăn khách như Tần Chỉ Vi chưa chắc đã có chỗ đứng trong số các vị khách quý ở nơi này. Loại diễn viên vô danh tiểu tốt trong giới như Khước Hạ lại càng không ai biết đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khước Hạ cũng không muốn chạy tới ầm ĩ mà làm gì.
Cô chỉ đi ngang qua mà thôi.
Chiếc quần yếm mua ở cửa hàng ven đường đạp lên thảm đỏ ở hành lang ngoài sảnh bữa tiệc, chỗ ống quần phía sau cổ tay có hai vết lõm nhỏ cực kỳ thu hút. Mắt cá chân mảnh khảnh làm bắp chân cô thon gọn nhẵn bóng và mịn màng hơn, trông như một làn tuyết trắng nhạt màu ngày xuân tuỳ tiện phất qua tầm mắt.
Như một chú mèo lười biếng nhẹ nhàng không một tiếng động.
Người bảo vệ đang đứng canh cửa và đón khách sững người ra một lúc, mí mắt vì mệt mỏi mà cụp xuống ngay lập tức nhấc lên: "Thưa cô, cửa vào buổi tiệc ở..."
Lời của người bảo vệ im bặt ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên thấy rõ cô gái đang mặc chiếc áo chữ T màu trắng và quần yếm.
Khước Hạ cố nén cơn buồn ngủ đi về phía trước hai bước rồi mới ý thức được là người ta đang nói chuyện với mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô dừng lại rồi xoay người sang, cánh tay mảnh khảnh trắng nõn khẽ hất nhẹ chiếc túi da và chiếc áo khoác bụi đang vắt sau vai lên, tạo thành một đường vòng cung giữa không trung.
Đôi mắt trong veo hững hờ nhìn thẳng vào người bảo vệ đã im bặt.
Hành dang dài lặng ngắt như tờ trong chốc lát.
Khước Hạ đang mệt mỏi nên không có nhiều kiên nhẫn. Cô từ bỏ việc chờ đối phương mở miệng trước, chậm rãi chớp chớp đôi mắt sắp không mở nổi nữa rồi hỏi: "Sao thế?"
Bảo vệ lấy lại tinh thần, mặt đỏ ửng lên: "Xin lỗi, thưa cô, có thể là cách ăn mặc của cô không phù hợp với yêu cầu của chúng tôi lắm."
"?"
Đầu óc đang bị cơn buồn ngủ bao bọc của Khước Hạ trì trệ mất một giây.
Bây giờ muốn đi ngang qua khách sạn hạng sang cũng cần đáp ứng yêu cầu nữa hả?
Bảo vệ nhìn thấy con ngươi thờ ơ trống rỗng của cô gái thì không khỏi hơi hốt hoảng bổ sung thêm: "Không phải chúng tôi đang nghi ngờ quần áo đặt may thủ công của cô, chỉ là phong khách này có thể sẽ khiến những vị khách khác trong bữa tiệc có ý kiến."
"À, anh hiểu nhầm rồi." Cuối cùng Khước Hạ cũng hiểu ý của người này là gì. Đôi mắt của cô yên tâm nhìn lại: "Đây không phải là quần áo đặt may thủ công mà là đồ ven đường thôi. Tôi không tới để tham gia bữa tiệc."
Người đàn ông ngơ ngác: "Vậy cô đây là?"
Bàn tay đang vắt lên vai của cô khẽ cử động khiến chiếc ví da đang được cô cầm bằng hai ngón tay vắt ra sau lưng cũng lắc lắc theo.
"Túi xách."
?"
Mãi cho đến khi cô gái đi một bước liêu xiêu ba bước đó lượn vào phòng nghỉ ngơi đón khách phía trước cách đây không xa, bảo vệ chịu trách nhiệm đón khách mới sực tỉnh nhận ra điều gì, vừa quay đầu lại đã thấy người bạn gác chung của mình đang cố gắng nhịn cười.
"Ha ha ha, anh đã thấy nghệ sĩ hoặc quan chức cấp cao nào tự cầm đồ chưa hả? Có thấy mất mặt không?"
"Sao tôi biết được đây có phải sở thích hay không cơ chứ. Hơn nữa..." Mặt của bảo vệ đỏ bừng lên, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía cánh cửa đã khép lại: "Dáng vẻ cô gái kia không giống trợ lý."
"Có khi là ngôi sao nhỏ mà ông lớn nào đó dẫn theo đến để trải chút cảnh đời cũng nên."
"..."
Khước Hạ không nghe thấy những tiếng nghị luận phía sau. Vừa đi vào phòng cô đã đi thẳng về phía ghế salon.
Chỉ là dù có nghe thấy thì cô cũng sẽ không để ý.
Khách quý tới chỗ này tối nay ít nhất đều có một người tài xế, phụ tá hoặc đủ kiểu nhân viên đi theo cùng. Nơi này là phòng dành riêng cho bọn họ. Nước trà và đồ ăn vặt đều là tự phục vụ nên tất nhiên không thể so sánh được với bữa tiệc tối ở đối diện nhưng để lấp đầy bụng thì cũng đủ rồi.
Đoàn làm phim quay mãi đến khi xong cảnh quay cuối cùng, không cho cô thời gian ăn cơm hộp. Bên này thì thúc giục phải đến nhanh nên sau một buổi chiều dựa vào thể lực để đóng thế, bụng cô đã đói ùng ục từ lâu rồi.
Khương Hạ bỏ đồ đạc xuống rồi đi tới trước bàn chọn đồ ăn. Sau khi cầm một gói bánh bích quỷ nhỏ lên, đầu ngón tay cô dừng lại trước lon nước ngọt. Sau đó Khước Hạ mặt không cảm xúc chuyển tay sang chai nước suối bên cạnh.
Trong một thời gian dài tiếp theo, nước ngọt đóng lon sẽ nằm trong danh sách đen của cô.
Khước Hạ cầm đồ ăn và thức uống ngồi xuống chiếc ghế salon dành cho một người.
Lúc Tần Chỉ Vi gọi điện thoại tới thì Khước Hạ đang hơi cụp mắt nhìn ánh nắng chiều tà rơi ngoài cửa sổ và cắn lấy miếng bánh bích quy cuối cùng.
"Cô xem trong túi xách xem có bông hoa tai thạch anh tím dự bị của tôi ở đó không?" Tần Chỉ Vi đè thấp giọng xuống, có vẻ như đang khá là vội vàng: "Cô mau đưa vào nhà vệ sinh trong phòng tiệc bên này cho tôi."
Khước Hạ chậm rãi nhíu mày lại, cầm miếng bánh bích quy vừa bỏ vào miệng chưa kịp nhai ra rồi định nói gì đó.
Tần Chỉ Vi: "Nhanh lên một chút nhé, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi. Trong vòng ba phút mau đưa tới đây cho tôi!"
Sau đó cô ta cạch một tiếng cúp điện thoại.
Khước Hạ: "..."
Cô nhìn khuôn mặt mình phản chiếu qua màn hình điện thoại đen thui mấy giấy rồi cất điện thoại đi.
Cô gái đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha đơn lớn bao phủ lấy cái người mình rồi cầm chiếc túi xách bên cạnh lên. Trước khi đi cô còn chần chừ nhìn về phía bánh bích quy nhỏ trong tay một cái.
Tuân theo nguyên tắc "Lãng phí là phạm tội", Khước Hạ bỏ miếng bánh bích quy mỏng vào giữa môi. Cô vừa mở chiếc túi xách màu đen mà Tần Chỉ Vi nhét một đống đồ lộn xộn ra vừa vội vã đi ra khỏi cửa phòng nghỉ ngơi.
Hai cánh cửa phòng nghỉ ngơi đang mở rộng, ở cửa cũng không có bất cứ chướng ngại vật gì. Khước Hạ vừa cúi đầu tìm bông tai vừa chạy chậm ra ngoài...
Phịch.
Một cơn gió thoảng qua nhấc tà áo lên, hơi thở có mùi thơm của cỏ hương bài hoà quyện với rêu sồi khẽ lướt qua mũi cô.
Khước Hạ khó khăn lắm mới dừng lại được. Nếu cô mất kiểm soát thăng bằng chỉ một chút nữa thôi là sẽ lập tức đụng thẳng vào lòng đối phương.
Cô nhíu mày một cái rồi ngước mi mắt thật mỏng nhìn lên trên.
Người vừa đụng vào cô cụp mắt xuống. Ánh mắt lạnh như băng lộ ra bên ngoài chiếc khẩu trang màu đen kéo lên che hết miệng mũi. Đường cong góc cạnh ở cằm lộ ra cảm giác mạnh mẽ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khước Hạ: "..."
Xui xẻo bủa vây, ra ngoài gặp quỷ.
Còn là quỷ tóc trắng nữa chứ.
Rất dễ nhận thấy rằng đối phương cũng nhận ra cô.
Đôi mắt đen như mực hơi lạnh lùng của Trần Bất Khác toát ra vẻ hơi ngoài ý muốn. Anh khựng lại chừng mất giây rồi khẽ chớp mắt một cái, chầm chậm thốt lên mấy chữ cách lớp khẩu trang: "Lại tới ăn vạ à?"
"..."
Lại, tới, ăn, vạ, ư?
Kèm theo một tiếng vang khe khẽ, miếng bánh quy giữa môi Khước Hạ bị cắn đôi ra, hơn nửa miếng rơi xuống giữa vị trí mà hai người đang đứng.
Trong lòng Khước Hạ hoảng hốt, vô thức giơ tay ra hứng lấy.
Nhưng cô lại chậm một bước...
Trần Bất Khác giơ tay lên, lòng bàn tay đang đỡ lấy một miếng bánh bích quy mỏng vỡ vụn, những mẩu vụn nhỏ rơi xuống bên mép.
Hành động này của anh là trong vô thức nhưng mà hứng rồi thì không thể vứt đi được.
Trần Bất Khác khẽ nhíu mày, ngước mắt lên tìm kiếm "chủ của miếng bánh quy".
Khước Hạ khựng lại mấy giây rồi chậm rãi nhai nhai nửa miếng bánh quy còn lại trong miệng, nuốt xuống rồi mới ngẩng đầu lên nhìn lại ánh mắt đen láy bất thiện của người kia.
Trần Bất Khác: "Cô không có gì muốn nói à?"
Cô gái yên lặng mất hai giây, giọng nói vẫn bình tĩnh không hề nhấp nhô chút nào: "Anh nhanh tay đấy. Coi như thứ này thưởng cho anh."
Trần Bất Khác: "?"
Đúng vào lúc này, cửa phòng tiệc tối ở chếch sang một bên phía đối diện bị đẩy ra. Trương Khang Thịnh nhô người ra từ bên trong: "Tổ tông à, sao anh lại đứng đây không vào vậy? Anh làm gì ở đây..."
Khước Hạ xoay người, giữ chặt cánh cửa chuẩn bị bật trở lại.
Khuôn mặt thản nhiên đẹp tuyệt trần của cô gái ngay lập tức cắt ngang lời còn chưa nói xong của Trương Khang Thịnh.
Trương Khang Thịnh ngây ngô nhìn cô chằm chằm với vẻ không chắc chắn: "Khước... Hạ?"
Khước Hạ siết chặt túi xách của Tần Chỉ Vi, gật đầu rồi đi lướt qua vai Trương Khang Thịnh.
Trước khi chạy vào bên trong, cô hời hợt vứt lại cho người ngoài cửa một câu: "Đừng khách khí làm gì, đây là thứ anh nên có được."
Hành lang dài lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng Trương Khang Thịnh cũng lấy lại được tinh thần, biểu cảm cứng ngắc quay đầu lại: "Sếp Khác, tôi không nhận nhầm người chứ? Cái người vừa đi qua kia có phải cô gái làm đổ nước ngọt lên người anh ở thành phố điện ảnh đêm đó không?"
"Ừ."
Trần Bất Khác lười biếng đáp một tiếng.
"Sao cô ta lại ở đây? Còn vào trong nữa chứ?" Trương Khang Thịnh hoảng lên quay đầu lại hai lần rồi mới để ý thấy nãy giờ Trần Bát Khác vẫn luôn cụp mắt nhìn vào lòng bàn tay, vẻ mặt lười biếng. Từ góc nghiêng không thể nhìn ra được là anh đang thờ ơ không lo nghĩ hay là cái gì khác.
Trương Khang Thịnh khó hiểu: "Anh nhìn tay trái của mình làm gì thế?" Anh ta tiến lên phía trước nhìn một cái rồi mới phát hiện ra có một thứ gì đó khá giống miếng bánh bích quy đang nằm chễm chệ trong tay Trần Bất Khác: "... Cái gì đây?"
"Bánh bích quy."
"Tất nhiên tôi biết đây là bánh bích quy rồi. Vấn đề là tại sao thứ này lại nằm trong tay anh cơ?"
"..."
Trần Bất Khác không nhìn vào tay nữa. Hình như anh vừa cười thì phải, tiếng cười đó vừa mờ nhạt vừa trầm thấp ẩn nấp sau lớp khẩu trang màu đen. Anh kéo tay Trương Khang Thịnh rồi bỏ bánh bích quy lên.
"Tôi đi ăn tối đây." Trần Bất Khác lười biếng phủi vụn bánh bị rơi trên tay đi rồi nhấc đôi chân dài đi vào cửa: "Thưởng cho anh đấy."
Trương Khang Thịnh: "?"
Trương Khang Thịnh: "??"
Ở góc Tây Bắc trong phòng tiệc.
Trần Bất Khác cắm một tay vào túi quần đứng trước bức tường, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt cụp xuống, ly rượu thơm trong tay tuỳ ý đong đưa, chất lỏng trong ly óng ánh rực rỡ dưới ánh đèn.
Dáng vẻ từ chối tất cả mọi người trong phạm vi nghìn cây số quen thuộc này của anh khiến không ít đôi mắt phải liên tục tối xuống nhìn qua chỗ khác.
Vẫn còn một số người chưa từ bỏ ý định thì bị Trương Khang Thịnh đứng trước mặt anh cản lại.
Trương Khang Thịnh xã giao gần nửa buổi tối mồm miệng khô queo. Chờ đến khi cuối cùng cũng qua loa lấy lệ tiễn xong người cuối cùng, anh ta mở miệng trách móc Trần Bất Khác bên cạnh mình.
"Anh thật sự coi mình là linh vật hay sao mà đứng đờ ra đó không nói câu nào vậy?" Trương Khang Thịnh nhấp một ngụm rượu, khoé mắt liếc thấy một người trong phòng tiệc thì hạ thấp giọng xuống: "Anh có biết hơn một nửa người trong căn phòng này là tới vì sếp nhà anh không?"
"À."
Trần Bất Khác ngay cả mắt cũng chẳng thèm ngước lên, chỉ lười biếng nói: "Đã từng nghe nói là giới quyền quý nhiều gay rồi. Bây giờ mới biết là tiếng tăm và thực tế đi đôi với nhau."
"Phụt... Khụ khụ..."
Trương Khang Thịnh sặc rượu, ho khan mấy tiếng mới quay đầu lại được: "Đùa gì vậy hả? Ý tôi không phải thế! Bọn họ đang muốn hợp tác với anh nhưng anh lại gần như không bao giờ tham gia những trường hợp như thế này nên rất nhiều người là nghe nói anh tới nên mới tới đấy."
Trần Bất Khác chẳng hề gì, cũng không lên tiếng đáp lại.
Trương Khang Thịnh lại tự bẻ lái: "Tất nhiên đúng là cũng có người đến vì anh thật. Ví dụ như cái cô nữ diễn viên trẻ đang nổi kia ấy. Trong một buổi tối mà quay đầu nhìn bao nhiêu lần rồi? Ôi chao, anh nói thật với tôi một câu đi. Anh chắc chắn là mình thật sự không có quan hệ gì với cô ta chứ?"
Trần Bất Khác thờ ơ giơ cái ly lên nhấp một ngụm rượu rồi mới thuận miệng đáp một tiếng.
"Ai cơ?"
"...Má." Trương Khang Thịnh suýt nữa thì tức đến nỗi bật cười. Anh ta xoay người hướng về phía Tần Chỉ Vi đang đứng cách đó không xa rồi tỏ ý với Trần Bất Khác: "Cái cô hồi chạng vạng tối đến tìm anh xin chữ ký, nữ diễn viên trẻ Tần Chỉ Vi đó. Bây giờ mới qua bao lâu mà anh đã quên rồi hả? Toi công đêm nay người ta lượn qua lượn lại hết từng tấc đất trong căn phòng này rồi."
Trần Bất khác nhấc hơn nửa mí mắt lên nhìn theo qua đó, thấy một bóng lưng trong chiếc váy dài hở vai. Lúc mái tóc dài ngang lưng phủ xuống phàn gáy và xương cánh bướm, đột nhiên trong con ngươi đen láy giữa những lọn tóc trắng có cảm xúc gì đó chợt thoáng qua.
Chất lỏng đang đung đưa trong ly chợt dừng lại.
"Sao rồi?" Trương Khang Thịnh nhạy cảm phát hiện ra nên hỏi.
"Giống."
"Hả?"
Trương Khang Thịnh nghe mà chẳng hiểu