Trong khách sạn lúc nửa đêm chỉ có cô nam quả nữ.

Thông thường thì đây sẽ là khởi đầu cho một câu chuyện về tội ác nào đó.

Nếu trên chiếc ghế sô pha đối diện không có sự hiện diện của người quản lý của Trần Bất Khác – người đang cảnh giác nhìn về phía này bằng ánh mắt chứa đầy oán hận  và ẩn ý sâu xa của một người phụ nữ, như thể đang cẩn thận đề phòng người thứ ba dụ dỗ chồng mình - thì chắc chắn Khước Hạ sẽ cảm thấy bầu không khí của cảnh tượng ngay trước mặt mình càng thêm kỳ lạ, quái gở hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ào ào ào…”

Tiếng nước chảy trong nhà tắm truyền vào phòng khách như muốn nhắc nhở Khước Hạ - người có nét mặt dửng dưng và đang nghĩ ngợi miên man – về việc nơi đó vẫn còn sự tồn tại của người thứ ba.

Đương nhiên, người nọ chỉ có thể là Trần Bất Khác.

Nếu đổi lại là một người khác ngồi ở đây, khi nghe thấy tiếng nước vang vọng trong lúc tắm rửa của nhân vật được công nhận là “người đàn ông quyến rũ bậc nhất như một mối họa trong giới giải trí” và chỉ cách nhau một bức tường, có lẽ người đó sẽ nảy sinh một vài tâm tư sâu xa và kiều diễm nào đó. Nhưng Khước Hạ hoàn toàn không như thế. Cô chỉ muốn uống nước để cứu vớt mạng sống của mình càng sớm càng tốt, sau đó quay về rồi nằm xuống ngủ.

Nghĩ đến đây, cô gái đang làm tổ trong góc sô pha và thả tâm trí trôi lơ đễnh đột nhiên nhướng mi mắt, sau đó uể oải liếc nhìn bằng chứng phạm tội trên bàn uống trà – thứ đã bị người quản lý của Trần Bất Khác “tịch thu” rồi giữ trong tầm tay: Lon nước soda đã nổ tung rồi rơi xuống người Trần Bất Khác.

Mí mắt của Khước Hạ giật giật, đầu ngón trỏ đang bấu vào tay ghế sô pha nhấc lên một tấc rồi nói: “Tôi có thể...”

“Cành cạch.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tiếng mở cửa phòng tắm đã lấn át giọng nói của Khước Hạ.

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân thong dong giẫm xuống sàn nhà theo một tiết tấu nhất định nào đó vang lên. Chúng vòng qua hành lang ở cửa trước rồi chậm rãi đi vào phòng khách.

Khước Hạ nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Người đàn ông bước tới đang hơi cúi đầu. Anh dùng khăn tắm lau khô mái tóc màu trắng còn ẩm ướt, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo đang khoác hờ trên bờ vai rộng. Vòm ngực trắng ngần nửa ẩn nửa hiện dưới lớp áo choàng tắm, cường độ nhấp nhô lúc mạnh lúc nhẹ kết hợp hoàn hảo với đường cong cơ thể tuyệt mỹ. Cuối cùng, tầm nhìn của cô bị đai lưng bên ngoài áo choàng tắm chặn lại. Chiếc đai lưng bên dưới được buộc thành một nút thắt bên ngắn bên dài, trông vừa tùy tiện vừa qua loa.

Tổng thể chiếc áo choàng tắm trông cực kỳ lỏng lẻo, như thể nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Khước Hạ thực sự không ngờ rằng: Bản thân sẽ phải trải qua một màn thử thách sức chịu đựng trước vẻ đẹp nam tính như vậy khi đến đây.

Mà vị ngôi sao nổi tiếng này cũng chẳng để tâm tới người lạ.

Khước Hạ còn chưa kịp nhìn sang chỗ khác thì người đàn ông đã bước vào phòng khách rồi phát hiện ra điều gì đó. Thế là anh ngừng lau tóc rồi từ tốn hếch cằm lên.

Xuyên qua những sợi tóc trắng muốt như tuyết, Khước Hạ đụng phải một đôi mắt đen láy đến mức âm u và thăm thẳm.

Dường như đôi mắt đó đã được gột rửa sạch sẽ bằng dòng nước suối lấy ở ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, vừa lạnh lùng vừa trong vắt.

Cả hai người lẳng lặng đứng song song với nhau trong vài giây.

Sau đó, họ đồng thời lên tiếng.

Trần Bất Khác: “Sao cô ấy còn ở đây?”

Khước Hạ: “Tôi có cần trả tiền vé vào cửa không?”

Trần Bất Khác: “?”

Ánh mắt của Trần Bất Khác vừa mới dời đi một giây thì đã rơi vào người Khước Hạ một lần nữa với vẻ lạnh nhạt, thản nhiên. Anh cong môi nhưng lại không giống đang cười: “Cái gì?”

Khước Hạ: “...”

Sau khi suy xét tới việc: Dưới ánh hào quang càng ngày càng gia tăng của một ngôi sao hạng A lừng lẫy như một hiện tượng của người này, từ trước đến nay cũng có không ít tin đồn về những hành động ngang ngược, nổi loạn, làm theo ý mình, ương ngạnh, quái đản và khó đối phó, vậy nên Khước Hạ không nghĩ rằng việc chọc giận đối phương là một lựa chọn sáng suốt.

Vừa rồi, cô cảm thấy khá khó chịu với ánh mắt của người đàn ông này nên mới buột miệng thốt ra theo bản năng.

Do đó, khi đã lấy lại lý trí, cô gái trên ghế sô pha lập tức dời đôi mắt màu nâu nhạt sang chỗ khác rồi lại tiếp tục nép mình vào sô pha: “Không có gì cả.”

Trần Bất Khác nhìn người quản lý của mình.

Ngay giây đầu tiên lấy lại tinh thần, đối phương tức khắc đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, sau đó chen vào giữa hai người bọn họ nhằm cố gắng che chắn cho anh: “Tổng giám đốc Khác, sao anh lại ra ngoài với dáng vẻ này?”

“Nếu không thì sao? Lẽ nào trước khi đi ngủ tôi còn phải thắt cà vạt à?” Đôi mắt đen nhánh và sáng ngời kiềm chế nét ảm đạm rồi liếc nhìn người quản lý.

Người quản lý cảm thấy thật khó mở lời, đoạn tha thiết nói rằng: “Tôi biết anh không được nghỉ ngơi tốt. Nhưng dẫu vậy thì chúng ta cũng phải giải quyết chuyện trước mắt đi đã.”

“Chuyện trước mắt là gì?”

“Đương nhiên là cô gái nhỏ tối nay rồi. Ai mà biết cô ta có phải là tay săn tin tầm phào của một tờ báo lá cải nào đó hay một fan cuồng điên đảo vì cậu mà bất chấp luật pháp hay không, hoặc là… Chẳng lẽ một kẻ hèn hạ nào đó không muốn nhìn thấy anh sống yên ổn vài ngày nên đã nung nấu một âm mưu thâm hiểm hòng tạt nước bẩn lên người anh?”

“...”

Trần Bất Khác lười để tâm tới gã điên thiếu não và thích tưởng tượng lung tung này.

So với người quản lý của mình, anh cao hơn một cái đầu. Vì vậy khi lướt qua bả vai của người quản lý, Trần Bất Khác có thể dễ dàng nhìn thấy cô gái tầm hai mươi tuổi đang ngồi trong góc ghế sô pha ở phía sau. Cô đang nghiêng mặt sang một bên và nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Mái tóc dài ngang lưng gọn gàng, sạch sẽ và xinh xắn, quần áo tùy ý đến mức nom thật giản dị. Nhưng từ đầu đến cuối, cô không bộc lộ biểu cảm gì cả. Anh vẫn còn  nhớ rất rõ rằng: Trong tòa biệt thự nhỏ ở thành phố điện ảnh tối nay, cô gái nhỏ đã nhìn thẳng vào anh với nét mặt không hề kinh ngạc hay hoảng sợ. Cuối cùng, khi bị người quản lý cướp lon nước soda đi, cô mới liếc mắt một cái.

“Nước soda đáng thương của tôi!” Dòng chữ này như được Khước Hạ viết lên khuôn mặt thanh tú mà vô cảm đó.

Ấy vậy mà vào thời khắc này, sau khi nghe xong những lời suy đoán dù đã cố gắng đè nén nhưng cũng vô dụng của người quản lý, Trần Bất Khác lại tận mắt trông thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng cùng đôi mắt rũ xuống của cô gái. Sau đó, cô chầm chậm há miệng rồi cuối cùng lẳng lặng ngáp một cái.

Biểu cảm đó như muốn nói: “Trẫm mệt rồi. Khi nào thì cẩu ái khanh bãi triều?”

Thực ra Khước Hạ đang mệt mỏi chết đi được.

Tần Chỉ Vi đã gia nhập vào đoàn làm phim được nửa tháng. Tất cả những cảnh quay đóng thế phải chịu khổ, chịu đau để lồng ghép trong giai đoạn hậu kỳ đều được cô ghi hình trong hôm nay. Buổi tối Khước Hạ còn phải quay thêm một cảnh nằm trên giường bệnh. Tuy rằng bối cảnh quay phim có một ý nghĩa nào đó như “cảnh giường chiếu”, thế nhưng tên nam phụ ngu ngốc kia cứ liên tục NG, hại cô phải nằm im đến mức thắt lưng đau nhức, khiến Khước Hạ nóng lòng muốn đứng dậy và đập bình truyền nước biển vào trán cái tên ngu ngốc đó.

Nếu không sợ bản thân bị diệt khẩu lúc đang nằm mộng thì bây giờ cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Giữa lúc Khước Hạ đang ngáp lần thứ hai thì rốt cuộc người bên kia cũng đã kết thúc việc la lối ầm ĩ về một âm mưu nào đó.

Đôi chân ngắn củn của người quản lý không thể ngăn cản Trần Bất Khác nên anh đã đi vòng qua người anh ta rồi đến đây ngồi xuống.

Trần Bất Khác nghiêng người để mở tủ lạnh rồi lấy ra một lon nước ngọt. Trên đường đi, anh tùy tiện đặt một tay lên trên, khớp ngón tay cong lại rồi nạy một cái.

“Bụp.” Anh mở nắp một cách dứt khoát, gọn gàng.

Một dây thần kinh nào đó trong đầu Khước Hạ khẽ run lên.

Cô rủ rũ nhìn về phía lon nước soda của mình đang nằm trên bàn – thứ mà cô không thể giành lại được.

Ở phía đối diện, Trần Bất Khác nhấc cái lon lên rồi nhấp một ngụm, sau đó khẽ hếch cằm rồi dùng chất giọng trầm khàn – thứ có thể khiến người hâm mộ của anh muốn sống muốn chết vì phát cuồng – để hỏi một câu thờ ơ: “Là fan cuồng à?”

Khước Hạ: “...”

Tình thế càng thêm tồi tệ hơn rồi.

Khước Hạ biết rằng với căn bệnh ảo tưởng bị người khác hãm hại của người quản lý thiếu não kia, nếu cô không nói chuyện rõ ràng thì bản thân cũng đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.

Vì vậy, Khước Hạ bèn kiềm chế sự lười nhác và mệt mỏi của mình một cách hiếm thấy rồi ngồi thẳng người. Sau đó, ánh mắt của cô tự giác không nhìn vào dây áo choàng tắm lơi lỏng kia – thứ tưởng chừng như sắp tuột ra nhưng vẫn chưa rơi xuống: “Tôi không phải là người hâm mộ của anh. Cuộc gặp gỡ đêm nay chỉ là một chuyện tình cờ bất ngờ mà thôi.”

“Hừ.” Người quản lý ở bên cạnh cười khẩy để bày tỏ rằng anh ta không tin.

Khước Hạ: “Thật đấy.”

Người quản lý: “Vậy cô hãy đưa ra bằng chứng để chứng minh rằng mình không phải là một người hâm mộ của Trần Bất Khác đi?”

Khước Hạ: “...”

Người quản lý quay sang Trần Bất Khác: “Anh nhìn xem, cô ta không thể chứng minh điều đó!”

Khước Hạ nhẫn nhịn và cố gắng lý luận cho bọn họ hiểu vấn đề: “Chứng minh là một người hâm mộ thì rất dễ dàng, nhưng nếu không phải là một người hâm mộ thì phải làm sao…”

Người quản lý: “Tại sao việc chứng minh mình là người hâm mộ lại dễ dàng chứ? Hiện giờ, những người đóng giả fan cuồng có năng lực ngụy trang tài tình như vậy, làm sao chúng tôi biết được cô có giả vờ hay không?

Đêm nay, Khước Hạ đã bị tên ngốc Thường Kính chặn đường và quấy rối một lần rồi, thế mà dây thần kinh vừa được nối lại cách đây không lâu lại bị chặt đứt thêm lần nữa.

Cô quay đầu hướng về phía người quản lý, sau đó nhấc một ngón tay chỉ vào chính chủ có liên quan mật thiết tới chuyện này – người vẫn đang cầm lon nước soda để xem kịch – rồi lên tiếng với khuôn mặt không chút biểu cảm và giọng điệu dửng dưng: “Nếu tôi là fan cuồng thì bây giờ tôi đã lột sạch áo choàng tắm của anh ta rồi cưỡng hiếp người này rồi. Anh có tin hay không?”

“...?”

Người quản lý thật sự rất sốc.

Ngược lại, chính chủ liên quan mật thiết tới việc này vẫn còn dựa vào ghế sô pha, uể oải cụp mi xuống rồi nhàn nhã nhấp một ngụm soda: “Không tin.”

“?”

Sắc mặt của Khước Hạ khôi phục nét hờ hững.

Trong một giây nào đó, cô đã nổi giận và suýt chút nữa đã táo bạo đến mức thật sự muốn đánh nhau.

Sau đó, Khước Hạ bắt gặp dáng vẻ hơi cau mày và chán ghét của Trần Bất Khác ở chiếc ghế sô pha đối diện. Anh đặt lon nước soda trong tay xuống rồi đáp: “Nhưng cô ấy thực sự không phải là người hâm mộ của tôi.”

“Tổng giám đốc Khác à, anh đừng cả tin như vậy chứ!” Người quản lý cuống cuồng.

“Cô ấy không có máy chụp hình nên cũng chẳng phải là tay săn ảnh. Nếu cô ấy chỉ là người qua đường thì anh hãy trả tiền và ký thỏa thuận giữ bí mật chuyện hôm nay đi... Những phần còn lại, tôi giao cho anh giải quyết.” Trần Bất Khác đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau đó vừa đút tay vào túi áo choàng tắm vừa bước vào phòng ngủ.

“Tại sao anh lại bỏ đi?”

“Mệt mỏi, muốn ngủ bù một giấc.”

Người quản lý không nói nên lời. Vì vậy, anh ta chỉ có thể quay đầu ra hiệu cho Khước Hạ rời đi cùng mình.

Cô đứng dậy rồi chỉ vào lon nước soda của mình trước khi rời đi: “Bây giờ tôi có thể lấy lại nó không?”

“Không được!”

“?”

Người quản lý cảnh giác giữ lại nó: “Ai biết bên trong lon nước đó có bỏ thêm cái gì hay không? Tôi phải mang nó về kiểm tra một chút.”

Trần Bất Khác vốn đang xoay người để đóng cửa thì bỗng dưng dừng lại rồi nhướng mày: “Cô ấy có thể bỏ thêm thứ gì vào một lon nước soda chứ?”

Người quản lý lập tức rơi vào trầm tư.

“Thuốc kích dục đó.” Khước Hạ không thể nào nhẫn nhịn được nữa vì con giun xéo lắm cũng quằn. Cô lạnh lùng giễu cợt rồi đi vòng qua người quản lý để bước tới cửa ra vào: “Tôi đã bỏ thêm nửa bình thuốc kích dục đấy, các người cứ mang nó về rồi chậm rãi nếm thử đi.”

Người quản lý: “...”

.

Sau khi trở về, Khước Hạ bèn nghỉ ngơi trong vòng một tháng.

Trước đây, khi còn là người mẫu và chấp nhận diễn đủ loại vai phụ, mỗi ngày Khước Hạ đều bận rộn tới mức chân không thể chạm đất và chạy đi chạy lại như con thoi giữa các đoàn làm phim, hoàn toàn không có một chút thời gian rảnh rỗi nào để nghỉ ngơi cả. Sau đó, Khước Hạ lại ký hợp đồng với công ty quản lý của Tần Chỉ Vi, trong đó có bổ sung thêm một điều khoản thỏa thuận dài hạn rằng: Cô sẽ làm diễn viên đóng thế. Vì vậy, lịch trình làm việc của Khước Hạ thoải mái hơn trước rất nhiều. Nhưng cô phải thuận theo công ty, nếu bọn họ gọi thì cô phải đến.

Vì có điều kiện này nên Tần Chỉ Vi thường xuyên sai bảo Khước Hạ như một trợ lý của mình.

“Thật hiếm có khó tìm. Thế mà công chúa Tần lại có thể yên tĩnh suốt một tháng và cũng chẳng hành hạ hay giày vò cậu.”

Chiếc điện thoại di động bị Khước Hạ ném bên giường đang được bật chế độ loa ngoài, cho thấy nó đang ở trong trạng thái gọi thoại.

Chủ nhân của giọng nói đang trêu ghẹo Khước Hạ tên là Vu Mộng Nhiễm. Đó là một người cộng sự đã cùng cô vượt qua hoàn cảnh khó khăn khi Khước Hạ còn đóng vai phụ. Sau đó, Vu Mộng Nhiễm đã đóng một vai nữ phụ thứ ba trong một bộ phim chiếu mạng với kinh phí nhỏ. Nhưng cô ấy lại trở nên khá nổi tiếng một cách bất ngờ, vậy nên bây giờ sự nghiệp của Vu Mộng Nhiễm còn tốt hơn cả Khước Hạ.

Vu Mộng Nhiễm là người duy nhất trong giới giải trí mà Khước Hạ có thể gọi là bạn bè.

Hai người họ quen nhau đã gần năm năm nên Vu Mộng Nhiễm cũng hiểu ít nhiều về chuyện của Khước Hạ, vậy nên cô ấy không ngại nói đùa: “Tớ có ấn tượng rằng công chúa Tần luôn muốn lật thẻ bài của cậu mới đúng. Tháng này có chuyện gì rồi? Tại sao cô ta lại để cậu cô đơn và quạnh quẽ lâu như vậy hả?”

“Cậu đang ghen tị đấy!” Khước Hạ đứng bên cạnh bức tường để tập ép chân, sau đó ung dung xoạc chân rồi nói tiếp: “Cậu ghen tị với sự nhàn hạ của tớ.”

“Ha ha, tớ đố kị với cậu á?” Vu Mộng Nhiễm trào phúng: “Tớ đố kị vì cậu có khuôn mặt và vóc dáng không thua kém gì các nữ diễn viên hạng nhất – những người có độ nhận diện công chúng rộng rãi, được đánh giá cao về khả năng diễn xuất - nhưng  cậu cứ khăng khăng thu mình lại rồi ký kết cái hợp đồng đóng thế dài hạn cực kỳ vớ vẩn này sao? Hay là tớ tị hiềm về việc: Cậu bỏ mặc không chịu đi trên con đường sáng sủa, bằng phẳng với tiền đồ xán lạn và thênh thang mà lại đi làm người hầu nhỏ bé của Tần Chỉ Vi? Mỗi lần nhìn thấy cô ta đối mặt với cậu bằng dáng vẻ ngạo mạn và chỉ tay năm ngón, tớ đều muốn đánh cô ta một trận. Lẽ nào cậu là một cô gái thích bị ngược đãi một cách gay gắt hả? Sao cậu có thể nhẫn nhịn ở bên cạnh Tần Chỉ Vi suốt nhiều năm như vậy nhỉ?”

Sau khi hoàn thành mấy bài tập của ngày hôm nay, Khước Hạ từ từ hạ đôi chân thon dài đang áp vào tường xuống đất, sau đó ngón tay khều lấy điện thoại di động rồi thuận thế ngã lưng vào giường.

“Tớ không cần nhẫn nhịn với Tần Chỉ Vi. Chỉ cần xem cô ta như người vô hình là được rồi.”

“Cậu nói đơn giản thật đấy.” Vu Mộng Nhiễm bình tĩnh lại rồi cau mày hỏi: “Tớ có một thắc mắc đã kìm nén từ rất lâu rồi. Rốt cuộc cậu và Tần Chỉ Vi có thù oán gì với nhau thế? Cô ta là một cô chiêu cao sang có đủ mọi thứ trên đời, tại sao lại phải nhắm vào cậu như vậy?”

Vấn đề này cũng khiến Khước Hạ lặng im để cân nhắc trong giây lát: “Không nhớ rõ.”

“?” Vu Mộng Nhiễm nhạy cảm nên đã đánh hơi được một điểm bất thường: “Tại sao không phải là ‘có’ hoặc ‘không có’ mà lại là ‘không nhớ rõ’ thế hả?”

“Bọn tớ từng là bạn cùng lớp trong một năm ở trường trung học cơ sở. Nhưng khi tớ gặp lại cô ta thì tớ không có ấn tượng gì cả.”

“... Tớ đánh bạo hỏi cậu một câu nhé. Có phải hồi còn đi học ở cấp trung học cơ sở, cậu cũng là người ‘nước đổ đầu vịt’ và chẳng coi ai ra gì như bây giờ không? Dẫu vậy, xung quanh cậu vẫn có rất nhiều bạn khác giới vây quanh, đúng chứ?”

“Tớ là người như vậy à?”

“... Được, tớ đã hiểu rồi.”

“?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play