Cuối cùng Tần Chi cũng thực sự chiến tranh lạnh với Lý Kinh Châu.

Hai người đã không liên lạc suốt hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thời gian cứ thế trôi qua từng giây, từng phút. Mỗi giây đều khiến Tần Chi cảm giác như con kiến bị đốt trên chảo nóng, khó chịu và dằn vặt vô cùng.

Buổi sáng hôm đó, Tần Chi đi học môn thể dục, môn học mới của kỳ này là bóng chuyền. Khi đi ngang qua sân bóng rổ, cô nhìn thấy nhóm bạn của Lý Kinh Châu đứng tựa vào lưới sắt bên ngoài đang phì phèo hút thuốc.

Những người đó cũng biết hai người đang giận nhau, thấy cô đi qua thì không dám ho he, chỉ đứng lặng nhìn cô trong bầu không khí trầm mặc với đầy ánh mắt khác thường. Tần Chi cảm thấy toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cảm giác căng thẳng thần kinh này kéo dài mãi, khiến cô không tài nào tập trung vào giờ học tiếp theo.

Vì vậy, khi vừa cầm quả bóng chuyền lên và vừa tâng được hai lần, cô đã trẹo chân ngã xuống đất.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là đứng lên mà là liếc mắt tìm anh ở bên sân kia. Cô nhìn thấy anh chú ý đến tình hình bên này, nhưng chỉ lạnh lùng đứng nhìn, hoàn toàn không có ý định lại giúp.

Các bạn nam trong lớp nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy. Trong sự giúp đỡ đầy nhiệt tình của mọi người, Tần Chi đứng lên, lớp trưởng thể dục đề nghị đưa cô đến phòng y tế, nhưng cô từ chối, có chút chán nản, tự mình lảo đảo bước đi.

Có lẽ cô trông thật đáng thương. Cách đó không xa, lớp trưởng thể dục lại chạy theo: "Tần Chi, cậu thế này không ổn đâu, để tôi cõng cậu qua đó nhé!"

Tần Chi lúc này đang đứng ngay trước cửa sân bóng rổ, nơi nhóm người bên ngoài vừa tạm nghỉ giữa trận, Lý Kinh Châu đang ngậm điếu thuốc ngồi một bên, trông giống như một đại ca; có người còn tự động lấy bật lửa châm thuốc cho anh.

Tần Chi từ chối lớp trưởng: "Không cần đâu, cảm ơn cậu."

"Đều là bạn học cả, không cần khách sáo." Lớp trưởng nói rất chân thành.

"Thực ra tôi nghĩ phòng y tế cũng không xa lắm."

"Đúng rồi, cũng không xa đâu, tôi cõng cậu chỉ vài phút là đến thôi, haha..." Lớp trưởng nói rồi khom lưng xuống, vỗ nhẹ vào lưng mình: "Lên đi nào."

Tần Chi vẫn từ chối: "Thật sự không cần."

Lớp trưởng nghĩ ngợi một chút, đứng dậy nói: "Nếu cậu ngại thì tôi sẽ đỡ cậu... Chết tiệt!"

Chưa kịp nói hết câu, cậu ấy đã bị một quả bóng rổ bay tới đập mạnh vào lưng.

Lý Kinh Châu với gương mặt lạnh lùng, không hề có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, kiểu cách đó còn khiến người khác thấy kiêu căng hơn cả thái độ khiêu khích.

Lớp trưởng bị đập một cú đau điếng, trên áo khoác thể thao của cậu ấy in hằn dấu bóng, Tần Chi theo phản xạ đỡ cậu ấy một chút rồi hỏi: "Cậu không sao chứ?" Lớp trưởng không trả lời, quay lại lớn tiếng chửi: "Không có mắt à?"

"Cậu nói lại lần nữa xem." Lý Kinh Châu nói.

Lớp trưởng bừng bừng lửa giận: "Tôi hỏi hai cái hốc mắt dưới lông mày của anh để làm gì?"

Lý Kinh Châu nhìn chăm chăm vào lớp trưởng, trong tích tắc lao tới túm lấy cổ áo cậu ấy, chuẩn bị giáng một cú đấm, may mà có Sở Hoán kịp thời chạy tới cản lại.

Lớp trưởng không ngờ Lý Kinh Châu lại ngang ngược đến thế, vốn đã chịu ấm ức, lại còn xấu mặt trước mặt các bạn gái nên lập tức đáp trả một cú.

Lý Kinh Châu phản ứng nhanh, bắt lấy cú đấm của lớp trưởng, xoay mạnh tay cậu ấy ra sau: "Mẹ nó, bám theo ai chẳng được, sao lại là cô ấy?" Lớp trưởng đau đớn hét lên một tiếng.

Lý Kinh Châu giọng lạnh lùng: "Cậu nghĩ tôi chết rồi sao?"

"Anh là đồ điên, Lý Kinh Châu, thả người ra ngay!" Tần Chi sốt ruột cố gắng đánh vào tay anh, nhưng càng làm vậy, Lý Kinh Châu lại càng giữ chặt không buông.

Tống Dục rất nhanh cũng tới nơi.

Cậu ta không can ngăn mà chỉ cười cợt nói một câu: "Anh Kinh, cậu vì giai nhân mà nổi giận đấy à?" Lý Kinh Châu dừng lại một chút rồi mới buông tay.

Tống Dục là người thân thiết nhất với Lý Kinh Châu trong nhóm, cậu ta biết lúc này khuyên can chẳng có tác dụng, chỉ có thể kích cho Lý Kinh Châu lấy lại lý trí.

Lý Kinh Châu lạnh lùng liếc Tống Dục một cái, như muốn nói "Ai nói là vì cô ấy".

Tần Chi vội vàng đỡ lấy cánh tay đáng thương của lớp trưởng, hỏi: "Cậu ổn không?" Lớp trưởng không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là thấy uất ức: "Giúp đỡ mà cũng bị gây sự à?" Tần Chi an ủi: "Xin lỗi cậu nhé, không phải cậu muốn mượn thiết bị sao, đúng lúc này tôi không cần dùng, tôi cho cậu mượn một tháng."

Bộ thiết bị đó rất đắt tiền.

"Không sao, đâu phải lỗi của cậu..." Lớp trưởng dịu giọng, Tần Chi mỉm cười, nhẹ nhàng nói thêm vài câu nữa rồi cậu ta quay về lớp.

Chờ lớp trưởng rời đi, Tần Chi mới nhìn thẳng vào Lý Kinh Châu.

Anh lạnh nhạt chế nhạo: "Em để cậu ta đi rồi, giờ nắm đấm của anh còn ngứa đây, em tính sao?"

"Vậy anh đánh đi." Cô bình thản, "Anh đánh em đi."

Lý Kinh Châu sững lại một giây, sau đó lửa giận dâng trào, Tần Chi tưởng anh sẽ túm lấy tóc cô, gằn giọng hỏi "Em nghĩ anh không dám à?"

Nhưng cuối cùng, anh chỉ tức giận quay người bỏ đi, không thèm ngoái đầu lại.

Anh đã thực sự bị cô chọc giận rồi.

Tất cả mọi người ở đó đều hiểu điều này.

Tống Dục nhìn theo bóng lưng của Lý Kinh Châu, hỏi Tần Chi: "Hai người có chuyện gì vậy, mới mấy hôm mà đã xảy ra lắm chuyện thế này." Tần Chi mím môi, không biết trả lời ra sao.

Sở Hoán đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: "Nhìn bộ dạng của anh Kinh, tôi mới hiểu tại sao anh Kinh nói tôi không thể hạ gục cậu ấy."

Tần Chi và Tống Dục đều ngạc nhiên.

Sở Hoán ho nhẹ một tiếng: "Thỏ mà yêu cáo thì chỉ có bị ăn sạch thôi." Cậu ta nhún vai, "Anh Kinh nói thế đấy."

Tần Chi: "..."

Tống Dục ngẩn ra rồi bật cười ha hả: "Đừng nói thỏ, đến mãnh thú như Lý Kinh Châu cũng gặp khó." Tống Dục dường như chẳng hề lo lắng về tình trạng hiện tại của hai người, ngược lại còn cười rất thoải mái: "Tần Chi, em đã thuần phục cậu ấy thì phải có trách nhiệm với cậu ấy đấy." Một câu đùa đầy thâm ý.

Tần Chi hiểu Tống Dục đang khích lệ cô.

Họ không biết chuyện quá khứ của cô, chỉ nghĩ cô đang giận dỗi nhỏ nhặt, nên đều khuyên cô hãy chủ động làm lành với Lý Kinh Châu.

Nhưng cô cũng có nỗi khổ riêng.

"Thôi, em đi phòng y tế đây." Tần Chi dứt khoát rời đi.

Sở Hoán đề nghị: "Để anh đỡ em nhé."

Tống Dục ngăn Sở Hoán lại, chờ Tần Chi đi xa mới nói: "Cô ấy sẽ không để cậu đỡ đâu, cậu đi cũng vô ích thôi."

Sở Hoán hỏi: "Tại sao?"

"Vì bây giờ cô ấy đang khó chịu." Tống Dục mỉm cười, "Mẹ kiếp, người đang yêu đều mắc cái bệnh này, không cãi nhau không thấy thoải mái."

"Giống như cậu với Hàn Mân chứ gì?"

"Cút đi." Tống Dục châm một điếu thuốc, thả ra một vòng khói rồi hỏi: "Cậu nghĩ hai người kia bao giờ thì làm lành?"

Sở Hoán nghĩ ngợi: "...Một tuần?"

"Tôi cược mười ngày." Tống Dục nói, "Tên Lý Kinh Châu này lắm điều, không nhanh tỉnh ngộ vậy đâu."

"Thua thì cậu trả tôi một nghìn tệ."

"Anh đây cho cậu hai nghìn..."

Bầu trời đầu xuân vẫn mang vẻ âm u xám xịt của mùa đông, tiếng hai người nói chuyện lẫn vào tiếng giày cao su cọ xát trên sân và tiếng đập bóng.

Thế giới này luôn ồn ào đến mức Lý Kinh Châu chỉ muốn trốn chạy.

Tần Chi mãi không quay lại.

Lý Kinh Châu càng thêm phiền muộn, anh bỏ về sân bóng rổ sớm, lái xe đến bệnh viện.

Trên đường trời đổ mưa.

Mưa phùn dai dẳng.

Lý Kinh Châu đang đứng chờ đèn đỏ ở ngã rẽ đầu tiên trong trường, chợt thấy một người không che ô cứ lảo đảo đi trên đường. Đi được vài bước không biết thế nào mà đột nhiên ngồi xổm xuống.

Dòng người qua lại vội vã, còn cô ngồi xổm ở đó, trông vừa kỳ lạ vừa đáng thương.

Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, nhưng Lý Kinh Châu vẫn không nhúc nhích, xe phía sau bấm còi inh ỏi.

Cô nghe thấy tiếng ồn ào nên quay mặt lại.

Lý Kinh Châu suy nghĩ một chút rồi lái xe vào lề đường, xuống xe, đỡ lấy cánh tay cô, sau đó dìu cô đứng dậy.

Cô lơ mơ nhìn anh, khe khẽ gọi: "Lý Kinh Châu..."

Giọng run rẩy kéo dài.

Lý Kinh Châu cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung: "Đừng làm mấy chuyện đáng thương nữa, chẳng ai thương em đâu."

Tần Chi ngẩn ra vài giây rồi bất ngờ cười không chút bận tâm: "Đúng vậy, ai thương em thì chẳng phải người nữa."

"Anh..." Lý Kinh Châu cứng người lại, mím môi thành một đường thẳng, rồi nhanh chóng quay lưng, lái xe đi thẳng.

Bánh xe khởi động mạnh, hắt nước bẩn lên người Tần Chi.

Tần Chi ngửa mặt hít một hơi thật sâu, điện thoại cô reo lên, Hàn Mân hỏi: "Chị đến rồi, em không sợ chứ?"

"Sao có thể." Tần Chi điều chỉnh tâm trạng, nói như bình thường, "Em đang trên đường đây."

Mưa vẫn tiếp tục rơi.

Tần Chi lạc lõng trong mưa.

Lý Kinh Châu cũng lạc lõng trong mưa.

Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần gặp Bạch Linh.

Bạch Linh có vẻ ngạc nhiên khi thấy anh đến, cô đoán đủ mọi lý do khiến anh tự tìm đến, nhìn vào mắt anh, cuối cùng cô chắc chắn rằng anh đang bị rối loạn tình cảm.

Lý Kinh Châu hút vài điếu thuốc trong văn phòng của Bạch Linh nhưng vẫn không nói gì.

Bạch Linh suy nghĩ rồi hỏi: "Chuyện gì khiến cậu phiền lòng đến thế?"

Lý Kinh Châu im lặng hồi lâu, dập tắt điếu thuốc, tựa vào ghế sofa rồi buồn bã nói: "Cô ấy có chuyện giấu tôi, hơn nữa là chuyện rất lớn. Tôi hiểu ai cũng có bí mật khó nói, nhưng tôi vẫn thấy giận."

"Ai vậy?" Bạch Linh hỏi, "Cô gái mà cậu thích sao?"

"Bởi vì tôi không thích cảm giác này, giống như mẹ tôi, bà giấu kín hết những đau khổ trong cuộc đời mình, cho đến khi bà sụp đổ và biến mất, tôi mới biết mọi chuyện là thế nào. Cảm giác đó làm tôi sợ hãi..."

Bạch Linh ngưng một chút, an ủi anh: "Tôi hiểu cảm giác của cậu, đừng buồn, tôi tin cô ấy cũng sẽ hiểu thôi."

"Cô ấy sẽ hiểu sao?" Lý Kinh Châu co người trên ghế sofa, ôm lấy mình, cuộn tròn lại, "Có lẽ... nhưng bây giờ cô ấy chắc đang nghĩ tôi không thèm để ý là vì tin vào lời nhảm nhí của Vương Chi Nam... chết tiệt, cô ấy nghĩ tôi là một kẻ ngốc."

"Vương Chi Nam?" Bạch Linh hỏi, "Đó lại là ai?"

"Cô ta là ai không quan trọng." Lý Kinh Châu càng thu mình lại, "Quan trọng là Tần Chi của tôi..."

Bạch Linh thở dài, nhìn Lý Kinh Châu nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, trông thật yếu đuối.

Những bệnh nhân khác dù cứng rắn đến đâu cũng nguyện ý bộc lộ chút yếu đuối trước bác sĩ tâm lý, nhưng Lý Kinh Châu thì không. Bao năm quen biết, chỉ có ngày giỗ thứ ba của mẹ anh và lần anh bị cha đánh bằng thắt lưng, anh mới lộ ra chút yếu đuối trước mặt cô.

Bạch Linh rất muốn giúp anh, nhưng lần này khác mọi lần, cô chợt nhận ra mình không giúp được gì.

Gỡ chuông luôn phải là người buộc chuông.

Lý Kinh Châu không ở văn phòng của Bạch Linh lâu.

Đến giờ ăn, lại có bệnh nhân khác nên anh không nán lại nữa.

Anh lái xe về căn hộ, nhưng lúc đó lại nhận được cuộc gọi video của Trì Tuyết qua WeChat.

Trì Tuyết là bạn cô, trong bữa ăn sau khi anh và Tần Chi xác định quan hệ, lúc đó họ kết bạn qua WeChat.

Anh nhấn vào nút trả lời.

Trì Tuyết không quanh co mà mở lời trực tiếp: "Chúng ta gặp nhau đi, tôi muốn nói chuyện về Tần Chi."

Bàn tay đang cầm vô lăng của Lý Kinh Châu bỗng nhiên run rẩy, anh ổn định lại rồi nói: "Đi đâu?"

"Ừm, hay là văn phòng của anh?"

"Được."

Nửa giờ sau, Lý Kinh Châu đến công ty.

Lễ tân nói Trì Tuyết đang đợi trong phòng khách, anh nhanh chóng đi tới, gõ cửa kính, rồi dẫn Trì Tuyết vào văn phòng.

Lý Kinh Châu không rót nước cho cô, vừa vào phòng liền ngả người vào ghế xoay, châm điếu thuốc hỏi: "Cô nói đi."

Trì Tuyết có chút căng thẳng, nhưng trước khi đến, cô đã tự lên tinh thần, nên nhanh chóng ổn định lại: "Đừng vội, câu chuyện dài, tôi cần kể từ từ."

"Câu chuyện?"

"Câu chuyện về Chu Huệ."

Lý Kinh Châu bình tĩnh lại, mắt không còn trống rỗng nhưng khó đọc được điều gì.

Trì Tuyết siết chặt quai túi đeo chéo, lấy giọng rồi nói thẳng: "Có lẽ anh cũng biết rồi, Chu Huệ từng là một người chịu đựng sự bắt nạt trong trường học."

Chu Huệ khi mười bốn tuổi mang nhiều đặc điểm dễ bị bắt nạt.

Cô không có cha, gia cảnh nghèo khó, da mặt nổi mụn, thân hình mập mạp, thành tích không nổi bật, cũng không có tài năng đặc biệt... Tất cả những điều này khiến cô âm thầm, lầm lũi và tự ti trong suốt một thời gian dài.

Nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì cô béo.

Hầu hết những người béo được yêu thích thường có hai điểm chung — hoặc tính cách rất tốt, chấp nhận sự hài hước, hoặc thật thà và cần cù, sẵn sàng chia sẻ các công việc chân tay.

Chu Huệ lại không phải ai trong hai kiểu này.

Điều này là tiền đề — cô không phải là người có nhiều bạn.

Ngược lại, Vương Chi Nam là một người hoàn toàn trái ngược.

Có kiểu người giỏi che giấu bản thân bằng nụ cười dễ thương, biến "tính cách thật" thành vũ khí, kết nối với tất cả mọi người, dần dần trở thành trung tâm của đám đông. Sau đó, cô sử dụng mối quan hệ tốt đẹp đó để có lợi cho mình.

Vương Chi Nam là kiểu người như vậy.

Xung đột với người có nhiều bạn bè là điều đáng sợ.

Những lời của người được yêu thích, người ta dễ tin tưởng hơn, khi xảy ra xung đột, mọi người cũng thường thiên vị họ.

Vương Chi Nam ban đầu dùng điều này để bắt nạt Chu Huệ.

Ban đầu Chu Huệ không hiểu xung đột bắt nguồn từ đâu.

Có thể là lần đó, trong giờ nghỉ, Vương Chi Nam mượn băng vệ sinh của cô, nhưng lúc đó Chu Huệ cũng đến kỳ nên không cho mượn, khiến Vương Chi Nam dính máu kinh nguyệt lên quần áo.

Cũng có thể là cuộc thi viết văn đó, Chu Huệ đạt giải nhất cấp thành phố, còn Vương Chi Nam chỉ được giải ba.

Anh biết đấy, lòng ghen tị của trẻ con là trực tiếp nhất.

Xếp hạng thành tích, một bộ quần áo đẹp, khuôn mặt ưa nhìn hơn, bút viết đắt tiền hơn... những điều này đều có thể gây ra xung đột.

Có chuyện mà có lẽ ngay cả Chu Huệ cũng không nhận ra, nhưng Vương Chi Nam lại ghi nhớ trong lòng, càng nhỏ tuổi, con người càng dễ chấp nhặt, thế là Vương Chi Nam bắt đầu ghét Chu Huệ.

Vương Chi Nam là người thông minh, cô không thể hiện rõ tình cảm của mình, nhưng có cách để khiến người khác cô lập Chu Huệ.

Trong lớp có năm mươi người, chỉ cần có năm người cùng ghét một người cũng đủ đáng sợ, Vương Chi Nam hiểu rất rõ điều này, cô kích động khắp nơi, nhưng sau này Chu Huệ mới biết, cô ta sẽ nói những điều như "Tôi vừa nghe Chu Huệ nói, cậu ta bảo bộ đồ này không đẹp, nhưng tôi thấy cũng đẹp đấy."

Thủ đoạn ngoài đời không cần quá cao siêu, vì người ta không có góc nhìn của thần, chỉ tin những gì họ nghe thấy.

Dần dần, có người bắt đầu thể hiện sự ghét bỏ Chu Huệ, trước mặt cô nói những điều làm cô xấu hổ, trong các hoạt động tập thể, cô luôn là người lẻ loi, khi giáo viên hỏi, có người cố ý nói đáp án sai cho cô, còn có người bí mật xé sách bài tập của cô, bỏ gián vào hộp bút của cô...

Nghe có vẻ trẻ con, phải không? Nhưng đôi khi điều khiến người ta tổn thương không phải là sự việc mà là hành động thực hiện nó.

Bạo lực lạnh là thứ khiến con người bất lực nhất, một cái tát giáng xuống thì có thể trả đũa, nhưng khi người ta ghét bạn, bạn có thể làm gì?

Chu Huệ không biết đã có hiểu lầm gì, nhưng cô hiểu rằng, khi một người đã ghét cô thì cô làm gì cũng sai.

Khi không thể chịu đựng được nữa, cô nói chuyện này với mẹ mình là Thái Như. Sau này nhớ lại, cô mới nhận ra hành động đó dại dột đến nhường nào, vì Thái Như vốn thẳng tính, chẳng những không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề mà còn trách mắng cô là kêu ca không lý do.

Chu Huệ đau lòng, ngay cả mẹ mình cũng nghĩ vậy, thì người lớn khác thì sao?

Vì thế cô đã chịu đựng sự bạo lực lạnh trong suốt nửa năm, cho đến khi tốt nghiệp lớp 8, cô cũng không dám kể với giáo viên.

Trước khi bước vào lớp 9, cô chỉ cầu nguyện không phải học cùng những người từng bắt nạt cô.

Ngày nhận lớp, cô đến bảng thông báo xem danh sách, may thay chỉ có ba người từng học cùng lớp 8, trong số đó chỉ có một cô gái là Vương Chi Nam. Cô thở phào nhẹ nhõm, khi đó cô không biết Vương Chi Nam mới là người chủ mưu mọi chuyện.

Vì thế cô cũng không biết tại sao chỉ ở lớp mới một tháng lại có người bắt đầu ghét cô.

Lúc đó, Chu Huệ bắt đầu nghi ngờ chính mình, cô mất ngủ hàng đêm, luôn tự hỏi phải chăng mình thực sự có vấn đề gì, nếu không tại sao mọi người lại ghét cô?

Sự nghi ngờ này đã làm cô khổ sở suốt một thời gian dài.

Cho đến khi cô gặp Lý Kinh Châu.

Lý Kinh Châu là người nổi tiếng trong trường, cô từng nghe qua về anh, cũng biết mặt anh, từng nghe giọng nói của anh, nhưng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc gần, cho đến ngày hội thể thao hai ngày trước kỳ nghỉ Quốc Khánh...

Sau khi hội thể thao kết thúc, tất cả giải tán, đám đông người ôm ghế trở về tòa nhà lớp học, trong lúc chen chúc, cô chạm phải mu bàn tay của ai đó.

Trì Tuyết dừng lại một chút, mỉm cười nói với Lý Kinh Châu: "Người mà cô ấy chạm vào lúc đó chính là anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play