Nhìn trên bản đồ, Di Đường cách Yên Thành không xa lắm, nhưng Tần Chi đi mãi về phía nam mà cảnh sắc bên ngoài chỉ toàn những cây cối trơ trọi và núi đồi xám lạnh, rõ ràng cô vẫn chưa rời khỏi phương Bắc. Trên tàu cao tốc, cô gửi mấy tin nhắn cho Lý Kinh Châu, nhưng anh không trả lời.

Tần Chi biết anh không nỡ để cô đi nên vẫn đang hờn dỗi như trẻ con. Dù biết vậy nhưng cô cũng không thấy an lòng, vì cô không có kinh nghiệm yêu đương, đành phải dựa vào các bài viết trên mạng về cung hoàng đạo và tình cảm. Trên mạng có một khái niệm: “Vợ không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng cái không với tới” – nghĩa là đàn ông phải được “dắt mũi”.

Vậy nên sau đó, Tần Chi không còn liên lạc với Lý Kinh Châu thường xuyên nữa. Khi ấy, cô không biết rằng tình yêu là sự phản ứng vô thức; việc cố kìm mình có thể đem lại chút ngọt ngào nhất thời nhưng không phải là cách lâu dài. Mọi việc cô làm chỉ là mong anh sẽ thích cô hơn chút mà thôi.

Tần Chi và Lý Kinh Châu cứ nhạt nhẽo như thế suốt hơn nửa tháng, rồi Tết Nguyên Đán cũng đến gần. Trước Tết, cô phải chuẩn bị lễ lạt, thăm hỏi họ hàng – việc này cô luôn ghét, khiến Thái Như lại không hài lòng.

“Lớn thế rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả.”

“Một năm con gặp người thân được mấy lần chứ?”

“Càng lớn càng không có lễ phép, sau này cưới xin, mẹ chồng lại bảo mẹ không biết dạy con…” Lời phàn nàn cũng chỉ loanh quanh có bấy nhiêu thôi.

Ba ngày đầu nghỉ lễ, Tần Chi còn thấy ở nhà khá ổn, nhưng đến ngày thứ tư thì Thái Như lại không hài lòng, lúc thì chê cô dậy muộn, lúc thì chê cô không biết làm việc nhà, lúc lại đem cô so sánh với chị gái nhà bên, nói người ta thế nào và cô nên thế nào. Đây chắc là chuyện mà ai cũng trải qua, nên Tần Chi cũng quá quen. Cô hiểu mỗi người có tính cách và lối sống riêng, ngay cả bố mẹ cũng không thể can thiệp quá nhiều.

Nhà thì phải thường về, nhưng không thể ở lại lâu – điều này chẳng bao giờ thay đổi.

Cách duy nhất để cô đối phó với mẹ là nghe tai này qua tai kia, không cãi lại nhưng cũng không thay đổi bản thân. Trong khi Thái Như lải nhải, Tần Chi ra phòng khách ngồi xem TV cùng Tần Hưởng. Mẹ cô thấy cô im lặng, càng tức giận hơn, hỏi: “Con có thái độ gì đấy? Bây giờ không biết xấu hổ nữa rồi đúng không? Mẹ nói con mà con chẳng có chút phản ứng gì?”

Tần Chi lần này quay mặt lại, nghiêm túc nói: “Mẹ, con chỉ không muốn cãi nhau với mẹ thôi.”

Câu nói này khiến Thái Như á khẩu. Bà giận đỏ mặt, quay sang nhìn Tần Hưởng, hỏi: “Con làm xong bài tập chưa?” Tần Hưởng đáp: “Xong rồi.”

“Xong rồi là xong như nào, con đã học thuộc chưa?” Thái Như luôn có cách để tiếp tục, “Điểm số của con rớt thê thảm thế mà vẫn ngồi đây, con nghĩ mình được như chị con hả? Chị con thi đại học xong rồi, muốn làm gì thì làm, còn con thì không được.”

Thái Như cuối cùng cũng đuổi Tần Hưởng về phòng học.

Cô biết mẹ là người thật thà, thật sự coi Tần Hưởng như con ruột nên mới la mắng như vậy. Nhưng rõ ràng, cả cô và Tần Hưởng đều là những người nhạy cảm và không thể chịu được kiểu giáo dục “Mẹ vì tốt cho con, nên con phải chấp nhận” này.

Tần Hưởng đi rồi, Tần Chi ngồi một mình ở phòng khách, càng trở nên chướng mắt bà. Thái Như lại tiếp tục trách: “Con nghỉ lâu vậy rồi mà không chịu dạy em học, làm chị kiểu gì thế hả?”…

Tần Chi không còn cách nào khác nên đành rời phòng khách.

Cô gõ cửa phòng Tần Hưởng. Vào đến nơi, cô thấy em trai đang đọc truyện tranh. Rèm cửa phòng kéo kín mít, chỉ có ánh đèn bàn chiếu lên làn da trắng ngần của cậu, trông cứ như da đổ sữa. Tần Chi không kìm được mà thốt lên: “Tần Hưởng, em trông đẹp thật đấy.”

Vai Tần Hưởng khẽ cứng lại, đôi mi dài và cong của cậu hơi run, nhưng không nói gì.

Tần Chi biết các cậu bé tầm tuổi này không thích bị khen “đẹp”, nên đổi chủ đề: “Đưa chị xem bài kiểm tra các môn của em nào.” Tần Hưởng lắc đầu: “Chị, đừng giống người lớn mà đối xử với em vậy.”

Tần Chi sững người, rồi khẽ gật đầu đồng ý. Cô định rời đi thì điện thoại Tần Hưởng bỗng reo lên. Tần Chi đứng ngay cạnh bàn nên thấy rõ dòng tên hiện trên màn hình là: [Đi chết đi]. Cô giật mình.

Tần Hưởng như thể bị dọa, vội vàng cầm điện thoại lên, hoảng hốt tắt máy rồi ôm chặt vào ngực, cảnh giác hỏi: “Chị còn chưa ra ngoài sao?”

Nhìn cậu em nhỏ hơn mình ba tuổi, Tần Chi thấy lòng mình có chút bối rối. Họ không quá thân thiết, nhưng cũng không xa lạ, nên cô cảm nhận được cậu có điều gì đó giấu kín trong lòng. Cảm giác này thực ra đã xuất hiện từ lần gặp trước rồi.

Tần Hưởng tiếp tục đọc truyện tranh, còn Tần Chi ngồi trong phòng cậu, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, cô quyết định hỏi thẳng: “Em có chuyện gì giấu gia đình phải không?”

Tần Hưởng ngừng lật trang sách, khép lại cuốn truyện, quay sang hỏi: “Sao chị lại hỏi thế?”

Tần Chi bình thản đáp: “Linh cảm thôi.”

Tần Hưởng ngẩn ra rồi cười: “Tiếc là linh cảm của chị sai rồi.”

Cô im lặng một lúc, biết giao tiếp không nằm ở lời nói mà là ở cách nói. Nghĩ ngợi một chút, cô quyết định thẳng thắn: “Tần Hưởng, chị nói thật nhé. Nếu có ai bắt nạt em, nhất định phải nói với người nhà, ít nhất là nói với chị. Nếu em không thể tự cứu mình mà cũng không định cầu cứu, thì sẽ chẳng ai giúp được em đâu.”

Sự im lặng kéo dài.

Tần Hưởng không lật trang truyện, nhưng cũng không mở lòng, như một đống bông gòn, cú đấm dù mạnh đến đâu cũng chìm vào không gian trống rỗng.

Cuối cùng, cuộc trò chuyện này kết thúc trong yên lặng.

Sau khi ra khỏi phòng của Tần Hưởng, cô bỗng dưng rất muốn gặp Lý Kinh Châu.

Cô chợt nhận ra,Lý Kinh Châu và Tần Hưởng là hai kiểu người đàn ông hoàn toàn khác biệt.

Tần Hưởng giống như một bông hoa hay một cái cây, tươi mát và đẹp đẽ. Còn Lý Kinh Châu lại như một tảng đá, thậm chí là một ngọn núi, với những tảng đá lởm chởm tạo thành sức mạnh của anh, không thể làm ấm, không thể phai mờ, cũng không thể đổ ngã. Ở anh không có sự sống động mạnh mẽ, gần như cũng chẳng có dấu vết của sức sống, nhưng anh vẫn tồn tại, không thể bị chinh phục. Nhìn vào mắt anh, Tần Chi thường nghĩ đến một câu nói:

“Số phận nói với chiến binh rằng: ‘Ngươi không thể chống lại cơn bão.’ Và chiến binh đáp lại: ‘Ta chính là cơn bão.’ Anh chính là cơn bão.”

Dù trải qua bao biến cố, anh vẫn đứng vững, ngẩng cao đầu mà gào thét với trời. Anh mạnh mẽ, đầy nghị lực, nhưng hình bóng anh vào ngày cô rời khỏi Di Đường lại bỗng hiện ra trước mắt cô. Một chấm nhỏ bé giữa tòa nhà lạnh lẽo. Tần Chi không thể bình tĩnh lại.

Cô rất muốn nghe giọng nói của anh, ngay khi suy nghĩ này nảy ra, cô đã gọi cho anh. Đã qua hai mươi tư giờ kể từ lần cuối họ liên lạc. Anh bắt máy rất nhanh: “Alo.”

Điều này làm Tần Chi có chút bất ngờ, cô mím môi, bước vào phòng mình, khóa cửa lại rồi mới hỏi: “Anh có nhớ em không?”

Anh im lặng. Tần Chi nói: “Em nhớ anh, nhớ rất nhiều.”

Cô luôn như thế, có thể không liên lạc, nhưng một khi đã liên lạc thì không thể kiềm chế được mình. Lý Kinh Châu lặng đi một chút rồi đáp “Ừ” một tiếng. Thái độ của anh khiến Tần Chi quên mất mục đích gọi điện, lại hỏi tiếp: “Rốt cuộc anh có nhớ em không?”

“…Anh đang họp.”

Quả thật anh không tiện nói chuyện điện thoại, hôm đó là ngày làm việc cuối cùng trước Tết Nguyên Đán, trong phòng họp có người đang trình bày báo cáo tổng kết năm, nhưng tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào anh. Anh kìm nén sự vui vẻ trong lòng, dùng ánh mắt cảnh báo mọi người chú ý nghe báo cáo.

“Vậy nếu nhớ thì nói một, không nhớ thì nói hai.”

“Ba.”

“Ba à, ba là rất rất nhớ.”

Lý Kinh Châu dường như không biết phải làm sao với cô, đành lắc đầu bất lực. Anh không nhận ra khóe mắt và chân mày đều ánh lên nụ cười, tràn đầy sự yêu chiều, khiến người đang làm báo cáo cũng phải dừng lại.

Phòng họp im phăng phắc, anh nhanh chóng nhận ra nên khẽ hắng giọng, đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp trong ánh mắt tò mò của mọi người. Lúc này ở phía Tần Chi, mẹ cô, Thái Như, bỗng gọi lớn: “Huệ Huệ! Lại đây giúp mẹ một tay!”

Tần Chi chỉ cảm thấy bất lực nhưng cũng đành đồng ý, “Đến đây.” Cô nói với Lý Kinh Châu: “Mẹ em gọi rồi, em không nói chuyện với anh nữa.” Lý Kinh Châu ngẩn người, nhìn vào màn hình điện thoại, xác nhận cuộc gọi đã kết thúc thì hơi sững sờ vài giây rồi mới tắt màn hình và trở lại phòng họp.

Thái Như gọi Tần Chi đến chỉ để nhờ cô xỏ chỉ vào kim may, việc mà cô làm trong một giây. Cô hơi hối hận vì đã ngắt cuộc gọi với Lý Kinh Châu. Nhưng rất nhanh sau đó, Thái Như lại sai cô làm việc khác, suốt ngày cứ vì những việc nhỏ nhặt mà bận rộn. Dù làm tốt hay không vẫn bị mẹ mắng một trận.

Tần Chi cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi cho đến Tết, nếu không sẽ cãi nhau với mẹ một trận.

Thế nhưng cô không ngờ trận cãi vã lại xảy ra đột ngột như vậy.

Trước đêm Giao thừa, cô cùng mẹ đi làm móng. Bàn làm móng rất dài, có thể ngồi mười người, tình cờ là khi Tần Chi và mẹ đến thì vừa có hai người làm xong, nên họ có thể ngồi vào chỗ trống mà không cần chờ đợi. Tuy nhiên, giữa họ còn cách một người, khi Tần Chi đang chọn mẫu, cô nghe thấy người ngồi giữa gọi một tiếng: “Dì ơi.”

Người được gọi chính là Thái Như. Tần Chi ngay lúc đó đã cảm thấy không ổn. Nhưng rõ ràng cô không có khả năng ngăn chặn những gì sẽ xảy ra. Cô gái kia nhanh chóng bắt chuyện với Thái Như.

“Cháu là…?”

“Cháu là Khúc Nhu, trước đây ngồi cùng bàn với Chu Huệ.”

“À, Tiểu Nhu…”

“Dì ơi, không ngờ lại gặp dì ở đây. Chu Huệ dạo này thế nào rồi?”

“Huệ Huệ? Huệ Huệ ngồi ngay bên cạnh cháu đây.”

Thái Như nghiêng người, gọi Tần Chi: “Huệ Huệ, bạn cùng lớp này, mau chào đi.” Cuộc hội thoại này diễn ra chưa đến một phút.

Tần Chi quay lại đối mặt với Khúc Nhu. Cô giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt Khúc Nhu lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tần Chi nghĩ, nếu không có nhiều người ở đây, cô ấy chắc sẽ che miệng làm một cử chỉ khoa trương hơn.

“Chu Huệ?” Khúc Nhu kinh ngạc, “Trời ơi, cậu thay đổi nhiều quá, tôi suýt không nhận ra.”

Tần Chi thờ ơ: “Cậu cũng thay đổi nhiều.”

“Tôi sao?” Khúc Nhu hơi ngại ngùng, liếc nhìn người thợ làm móng rồi nói nhỏ: “Tôi đều phẫu thuật thẩm mỹ cả đấy.”

Thực ra đúng là đã chỉnh sửa qua, nếu không Tần Chi cũng không thể không nhận ra cô ấy. Nếu nhận ra từ trước, Tần Chi chắc chắn sẽ quay đầu rời đi, không ngồi lại ở đây.

Sau khi Khúc Nhu nói xong, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào Tần Chi, như thể chờ đợi một phản hồi. Nhưng Tần Chi không thèm nể mặt: “Cậu nhìn tôi làm gì, tôi đâu có chỉnh sửa gì.”

Khúc Nhu lúng túng cười: “À, tôi không có ý đó.”

Tần Chi không đáp lời. Rõ ràng cô ghét Khúc Nhu, ghét đến mức không muốn giả vờ lịch sự. Cô không quên, hồi bị nhóm Vương Chi Nam bắt nạt, Khúc Nhu đã làm những gì.

Người thợ làm móng đang gỡ móng cho Tần Chi, bên này Khúc Nhu chiếu đèn xong thì đã làm xong rồi.

Bạn cũ gặp lại sau nhiều năm, Khúc Nhu hiển nhiên có rất nhiều chuyện muốn nói với Tần Chi. Nghĩ ngợi một chút, cô hỏi: “Có tiện cho tôi kết bạn WeChat không?”

Tần Chi nói: “Không tiện.”

“Con cư xử kiểu gì thế?” Thái Như nghe thấy, rất không hài lòng với biểu hiện của Tần Chi, bà cười nói với Khúc Nhu: “Con bé đang gỡ móng nên bất tiện. Cháu thêm dì đi, rồi dì sẽ gửi lại tài khoản của con bé.”

Tần Chi định nói gì đó, nhưng bên kia đã trao đổi WeChat xong. Cô cũng không muốn gây sự với mẹ ở nơi công cộng, nên không nói thêm gì.

Đợi Khúc Nhu rời đi, Thái Như liền trách mắng Tần Chi: “Vừa rồi con cư xử kiểu gì thế, đều là bạn cùng lớp, người ta muốn thêm WeChat mà con lại từ chối, lúc đi cũng không chào.”

“Mẹ, nếu con nhớ không nhầm, hồi cấp hai con đã nói rõ với mẹ rằng quan hệ giữa con và cô ấy không tốt, thậm chí rất tệ.”

“Chuyện cũ là chuyện cũ, đã qua bao nhiêu năm rồi, ít nhất cũng nên giữ chút thể diện chứ.”



Tần Chi làm móng xong không về nhà ngay. Cô đến nhà của Trì Tuyết ngủ lại một đêm. Nếu không ra ngoài hít thở chút không khí, cô sợ mình sẽ phát điên.

Nếu là ngày thường, Tần Chi có thể ở nhà Trì Tuyết lâu hơn, nhưng ngày hôm sau là đêm Giao thừa, cô không có lý do để ở lại nhà người khác vào dịp Tết. Cô dậy sớm, hút một điếu thuốc, rồi trở về nhà.

Lúc mới về, Thái Như đang nêm nhân bánh, thấy cô cũng không nói gì. Tần Phong Hoa đang tưới hoa ngoài ban công, Tần Chi bước đến chào hỏi ông.

Tần Phong Hoa hỏi: “Tâm trạng con không tốt à?”

Hỏi thẳng thừng như thế, Tần Chi chỉ biết theo phản xạ mà lắc đầu: “Không có.”

Tần Phong Hoa hừ một tiếng từ mũi: “Chú còn không hiểu con à?” Ông cười, “Tối qua nghe nói con ở nhà Trì Tuyết thì đã hiểu hết rồi. Đừng lo, chú đã nói với mẹ con rồi, bà ấy sẽ không mắng con nữa đâu.”

Tần Chi hít một hơi: “Cảm ơn chú.”

Tần Phong Hoa vẫn nhìn vào những chậu cây của mình, thở dài rồi nói: “Con đi giúp mẹ gói bánh đi.” Nói xong, ông quay lại nhìn Tần Chi, “Bà ấy cần con.”

Tần Chi mím chặt môi, bước ra ngoài, vào bếp rửa tay rồi bắt đầu nhào bột.

Bầu không khí sau đó cũng ổn, ít nhất là không có cãi vã. Buổi tối, cả gia đình cùng nhau xem chương trình Gala đón Tết, bầu không khí còn hòa hợp hơn ban ngày một chút. Tầm hơn chín giờ, điện thoại của Tần Chi vang lên. Có một người gửi lời mời kết bạn qua WeChat: “Chào Chu Huệ, tôi là Khúc Nhu.”

Ngọn lửa trong lòng Tần Chi lại bùng lên ngay lập tức. Cô hít một hơi thật sâu, rồi nói với mẹ: “Mẹ, lần sau đừng nói chuyện với Khúc Nhu nữa, cũng đừng đưa thông tin liên lạc của con cho cô ta.”

Bà Thái Như không để tâm: “Con bé là bạn học của con, đâu phải người xa lạ.”

Tần Chi siết chặt chiếc điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch, những ký ức ùa về trong tâm trí cô. Hồi đó, khi cô bị nhóm của Vương Chi Nam bắt nạt, Khúc Nhu không những không giúp đỡ mà còn nói dối với thầy cô để bảo vệ đám bạn ấy. Nếu nói rằng khi ấy Khúc Nhu sợ liên lụy, Tần Chi còn có thể hiểu được nỗi sợ hãi của một đứa trẻ lớp chín. Nhưng sau đó, chính Khúc Nhu là người đem nhật ký của cô đưa cho Vương Chi Nam xem, khiến Vương Chi Nam biết chuyện cô thích Lý Kinh Châu. Những gì xảy ra sau đó là điều mà Tần Chi cả đời không thể quên.

Tần Chi nhìn mẹ, cảm thấy không thể nhịn được nữa. Cô dùng hết sức mình để đè nén cơn sóng lòng, nghiêm túc nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ rằng khi đi học con bị bắt nạt, và cô ta chính là một trong những người đó. Con nhớ con đã từng nói với mẹ rồi, tại sao mẹ còn…”

“Không thích thì không thêm bạn, có gì to tát đâu.” Thái Như đang xem chương trình hài kịch đến đoạn cao trào, hời hợt đáp, “Chuyện cũ đã qua lâu rồi, con còn níu kéo làm gì nữa, ý chí con yếu đuối như thế thì sau này làm sao sống trong xã hội được.”

“Chuyện nhỏ?” Tần Chi nghẹn lời, ánh mắt đỏ hoe, cất giọng đầu run rẩy: “Chuyện nhỏ của mẹ là chuyện lớn nhất đời con đấy. Tại sao mẹ luôn đồng cảm với người ngoài mà không thể hiểu cho chính đứa con của mình?”

Cô không thể hiểu tại sao một số bậc phụ huynh khi có mâu thuẫn lại luôn bắt con mình nhún nhường trước. Nhưng điều đó mang lại gì cho con cái? Là lòng dũng cảm để sửa sai hay là sự suy yếu về ý thức của bản thân? Hay đó là một thói quen khó thay đổi, như việc học cách xin lỗi nhưng cả đời cũng không biết cách chấp nhận lời xin lỗi.

“Tần Chi, ngày Tết nhất con lại kiếm chuyện phải không?” Thái Như đặt xuống đĩa hạt dưa, đứng bật dậy, nói: “Mẹ nói câu nào đụng chạm đến con?”

“Thái Như, đừng nói nữa, con bé đã từng trải qua những chuyện đó, em không biết sao, sao lại cứ đào xới vết thương của nó?” Lúc này Tần Phong Hoa mới có cơ hội chen vào, nhưng đã quá muộn. Một khi Thái Như nổi giận thì chẳng ai có thể kìm lại được.

“Em đào xới vết thương của nó?” Thái Như tức giận cười: “Thêm một người bạn cũng là đào xới vết thương sao?”

Bà nhìn Tần Chi, giận đến run cả chân tóc: “Trước đây mẹ nghĩ con còn nhỏ nên không muốn nói nhiều, nhưng giờ con cũng lớn rồi, vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng, không nói thì không xong.”

Mắt Tần Chi đỏ hoe: “Mẹ nói đi.”

“Mẹ hỏi con từ nhỏ đến lớn có mấy người bạn? Không phải chỉ có mỗi Trì Tuyết sao? Từ nhỏ đến lớn, họp lớp con chưa bao giờ đi, sao họ không gọi con? Nếu nói một lần hai lần còn hiểu được, nhưng con đã học hơn mười năm rồi, luôn như vậy, con không nghĩ là do bản thân có vấn đề sao?”

Tần Chi khó mà tin nổi nhìn bà, người cô run lên, không thốt được lời nào.

“Mẹ không hiểu sao, tại sao bao nhiêu bạn học chỉ có mình con bị bắt nạt? Sao không ai bắt nạt người khác? Con béo, nhưng trong lớp không chỉ có mình con béo, sao họ vẫn bình yên vô sự, còn con thì luôn tự cho mình là đúng, sống trong thế giới của mình. Tần Chi, con không còn nhỏ nữa, gặp chuyện thì phải tự tìm nguyên nhân từ bản thân.”

Tần Chi lặng lẽ nghe Thái Như kết thúc bài diễn văn xuất sắc về “nạn nhân có lỗi.” Mắt cô đỏ hoe như bệnh, nhưng không rơi một giọt nước mắt.

Lặng lẽ một lúc, cô run rẩy cầm điếu thuốc của Tần Phong Hoa trên bàn, trước sự ngỡ ngàng của cả nhà, cô châm lửa, rít một hơi, rồi cười lạnh với Thái Như: “Rất hay, bà Thái, tôi luôn nghĩ rằng vụ bắt nạt năm ấy đã chấm dứt, nhưng giờ tôi mới hiểu, chính bà là kẻ cuối cùng góp phần cho cuộc bắt nạt đó. Dù trễ bốn năm, nhưng rốt cuộc bà vẫn đến góp mặt.”

Thái Như trừng mắt nhìn cô, không nói nên lời.

Tần Chi thổi một vòng khói: “Thái Như, bà cũng là kẻ bắt nạt.”

Cả nhà không ai biết cô biết hút thuốc, lại càng chưa bao giờ thấy cô hút thuốc. Thái Như tức đến phát điên.

Đầu ngón tay Tần Chi hơi run, nhưng gương mặt cô không có biểu cảm gì, ánh mắt sắc bén như một mũi băng: “Thái Như, bà hỏi tại sao tôi không có bạn bè, tại sao tính cách tôi cô độc? Trong lòng bà không rõ sao? Đều là tại bà cả!” Cô cười lạnh, “Bà đã cho tôi một môi trường trưởng thành bình thường chưa? Bà có cho tôi một tuổi thơ hạnh phúc không? Tôi đã từng nhẫn nhịn sống với bà những ngày như thế nào, tôi thể hiện sự thấu hiểu, không một lời oán trách, bà lại coi đó là điều hiển nhiên?”

Cô thể hiện sự thấu hiểu, bà có bao giờ thấu hiểu sự ngoan ngoãn của cô không? Cô hiểu bà đi mua sắm chỉ thử đồ không dám mua, bà có hiểu cảm giác của cô khi đi qua cửa hàng bánh, dán mắt vào tủ kính thèm thuồng mà không dám lên tiếng?

Thái Như trợn mắt trắng dã, suýt ngất: “Mẹ một mình nuôi nấng con, đâu để con thiếu ăn thiếu mặc…”

“Không thiếu ăn thiếu mặc thì tôi phải cực kỳ biết ơn sao? Vậy tiêu chuẩn hạnh phúc của tôi có gì khác gì với kẻ ăn xin?” Tần Chi đang giận dữ, lời nói cũng trở nên cay nghiệt, “Tôi nói cho bà biết, tôi đúng là có vấn đề về tính cách, do bà nuôi dạy mà ra cả đấy, bà mau đi mà tự vấn bản thân.”

Cô rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói: “Bà hỏi tại sao người khác chỉ bắt nạt tôi mà không bắt nạt ai khác? Vì mẹ của người khác sẽ không như mẹ của tôi, luôn đổ lỗi cho con mình. Một đứa trẻ ngay cả mẹ cũng không bảo vệ thì có ai không bắt nạt nó chứ? Nếu là tôi, tôi cũng không kiềm chế được mà nhổ nước bọt vào mặt nó! Vậy nên tất cả là lỗi của bà, bà Thái Như nghe rõ chưa?”

“Chi Chi, con nói hơi quá rồi đấy.” Tần Phong Hoa trầm giọng nhắc nhở.

Tần Chi toàn thân run rẩy, nhưng càng như vậy, nụ cười mỉa mai càng đậm: “Tại sao con của người khác không cãi nhau với mẹ mình? Bà Thái, bà có vấn đề gì không, tự soi lại xem tính cách của bà có vấn đề không?” Cô dùng chính lời của bà để hỏi lại bà.

Bị bắt nạt ở trường là nỗi đau lớn nhất đời cô. Dù đối phương là mẹ ruột, cô cũng không thể không lên tiếng bảo vệ bản thân. Huống hồ, chính vì bà là mẹ ruột, nên nỗi đau càng sâu sắc hơn.

“À, đúng rồi, bà là mẹ, đã là mẹ thì đâu cần tự kiểm điểm? Vậy có phải chỉ khi tôi bị bắt nạt đến chết, bà mới chịu suy ngẫm không? À không, không phải, bà chỉ nghĩ tôi yếu đuối…” Cô châm biếm, “Bà sẽ chỉ trách tôi không chịu nổi chút đau khổ, tôi đoán khi bà đốt vàng mã cho tôi trước mộ, bà sẽ không than ‘Con tôi khổ quá’ mà sẽ hỏi tôi rằng ‘Tại sao con không mạnh mẽ hơn’?”

“Cút!” Thái Như tức đến mức cầm chiếc bình hoa trên bàn lên định ném vào Tần Chi.

Cô thấy vậy càng tức giận, ném điếu thuốc xuống đất, giơ tay chộp lấy bình hoa, không nói lời nào đập xuống sàn: “Giận à? Vậy tôi đi, nhường chỗ cho bà, bà từ từ đập, tốt nhất là đập nát cả nhà đi.” Nói xong, cô đứng dậy, nhanh chóng đi ra cửa.

Bên này, Thái Như bỗng khóc lớn, Tần Phong Hoa nhất thời không biết kéo ai, vợ hay con gái.

Suy nghĩ một lúc, ông ôm chặt lấy Thái Như, lớn tiếng hỏi: “Tần Chi, muộn thế này rồi con định đi đâu?”

“Không cần quan tâm nó.” Thái Như nước mắt đầy mặt, cắn răng nói, “Cứ để nó chết ngoài đường.”

Tần Chi quay lại từ cửa, mỉm cười rực rỡ: “Mai nhớ ra ngoài nhặt xác tôi nhé, bà Thái.”

Thấy Tần Chi định đi, Tần Phong Hoa chạy nhanh tới, kéo mạnh cô lại, Tần Chi hét “Buông ra”, Tần Phong Hoa lại hỏi “Con đi đâu được chứ”, rồi Tần Chi vẫn hét “Buông ra”!

“Để chị ấy đi đi.”

Người em trai của Tần Chi, Tần Hưởng, bấy giờ mới đứng dậy. Trên gương mặt không có vẻ vui buồn, nhưng toát lên sự nặng nề và trưởng thành không giống thường ngày.

Tần Phong Hoa ngẩn người.

Ngay lúc đó, Tần Chi gỡ tay Tần Phong Hoa ra, xông ra khỏi nhà.

_

Tác giả có lời muốn nói:

“Số phận nói với chiến binh rằng: ‘Ngươi không thể chống lại cơn bão.’ Và chiến binh đáp lại: ‘Ta chính là cơn bão."”- Câu này trở nên nổi tiếng nhờ phần bình luận của Trần Oánh về Hanyu Yuzuru, nhưng nguồn gốc chính xác thì có người nói là do Jack Remington nói.

Những bà mẹ trong các nhân vật tôi viết ra dường như đều lớn tiếng và không dịu dàng lắm, bởi vì mẹ tôi cũng như vậy. Nhiều đoạn hội thoại trong chương này là từ những lần tôi cãi nhau với mẹ, nhưng máu mủ thật là kỳ diệu, dù đã nói ra những lời không thể rút lại, đầy tổn thương, giờ đây chúng tôi vẫn ổn, không có khúc mắc gì lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play