Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Chi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Ngay khoảnh khắc tỉnh dậy, cô lập tức nhận ra cảm cúm của mình đã trở nặng. Từ cổ họng đến chân răng, rồi đến tận trpng tai đều đau nhức như nuốt phải dao, đầu thì nặng trịch như đổ chì, còn mũi thì nghẹt cứng. Thể trạng cô vốn yếu, dạo gần đây lại bận rộn không ngừng, bệnh thành ra thế này cũng đã là ông trời thương xót lắm rồi.
Tần Chi gắng gượng vươn tay ra lấy điện thoại trên bàn đầu giường, nhìn tên người gọi hiện lên liền sững sờ. Cô quẹt sang bên phải để nghe máy, chần chừ gọi tên: “Lý Kinh Châu?”
“Em ở đâu?”
“Gì cơ?”
“Anh hỏi em ở đâu.”
Tần Chi không hiểu anh có ý gì, nhưng vẫn trả lời: “Em sẽ gửi định vị cho anh.”
“Ừ.” Anh nói xong liền cúp máy.
Sau cuộc gọi, Tần Chi ngẩn người trong chốc lát rồi mới gửi định vị cho anh, thời gian gửi thành công là 6 giờ 52 phút.
Sớm vậy sao?
Anh định làm gì?
Tần Chi nắm chặt điện thoại, rồi lại chui vào chăn ngủ tiếp.
Không lâu sau, chuông điện thoại lại reo lên.
Lần này là của cô bạn cùng phòng với Tần Chi. Cô ấy mơ màng nhấc máy, nói vài câu gì đó rồi nghe có tiếng gõ cửa, cô bạn liền bật dậy từ trên giường.
Cô bạn chạy chân trần ra mở cửa, trở lại với một phần bữa sáng.
“Chồng ơi! Yêu anh! Anh thật tốt với em…”
Có lẽ trước khi cúp máy cô ấy chỉ nói vài câu như vậy, tóm lại nghe vô cùng ngọt ngào.
Tần Chi hỏi: “Bạn trai cô đặt đồ ăn cho cô à?”
“Đúng vậy.” Cô bạn hớn hở mở túi, giọng nói không giấu được niềm vui, “Anh ấy biết tôi đang giảm cân nên không ăn tối, sợ tôi ham ngủ sáng ra lại không ăn sáng, thế là anh ấy đặt đồ ăn cho tôi.”
“Anh ấy thật tốt với cô.” Tần Chi khách sáo khen một câu.
Cô bạn nghĩ Tần Chi đang ghen tị với mình, trong lòng ngọt ngào, đáp lại: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tần Chi lại nhìn vào điện thoại, bây giờ là 7 giờ 12 phút.
Lẽ nào Lý Kinh Châu cũng mua gì cho cô sao?
Tần Chi âm thầm mong đợi, một lần nữa bật sáng điện thoại, 7 giờ 13 phút.
Cô bạn hỏi Tần Chi: “Anh ấy mua nhiều lắm, cô ăn cùng không?”
Tần Chi mỉm cười: “Cảm ơn, tôi không đói.”
Vừa dứt lời, điện thoại lại báo có tin nhắn. Cô cầm lên xem: “Đến phòng 6106.”
Tin nhắn từ Lý Kinh Châu.
…
Có gì đó như sắp trào dâng.
Tần Chi hơi ngừng thở, ngay sau đó cũng học theo cô bạn vừa nãy, bật dậy từ trên giường.
Cô bạn đang bận chụp ảnh bữa sáng, chỉ thấy bóng một người từ trên giường bật dậy, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng.
Cô ấy bị dọa đến mức suýt đánh rơi điện thoại vào chén cháo.
Thang máy còn phải đợi, Tần Chi bèn chạy cầu thang bộ lên tầng sáu.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa và nhịp tim đồng điệu, cô dùng đốt ngón tay thứ hai gõ lên cửa.
Chỉ ba tiếng, cửa mở ra.
Lý Kinh Châu xuất hiện trước mắt cô.
Tần Chi nhìn anh, sau đó ngây người nửa phút.
Anh trơ mắt nhìn cô ngơ ngác, cho đến khi vô tình cúi xuống, thấy cô đi chân trần, bèn dùng ngón trỏ chạm vào trán cô: “Không vào thì cút.”
Anh xoay người đi vào phòng, nhưng cửa vẫn mở.
Tần Chi ngập ngừng một lúc rồi bước vào, sau đó đóng cửa lại.
Nhưng cô chỉ đứng ở cạnh cửa, hỏi anh: “Anh đến làm gì?”
Câu hỏi này khiến Lý Kinh Châu nhíu mày.
“Làm gì?” Anh bật cười giận dữ, trong giọng nói tràn đầy sự khinh bỉ đối với câu hỏi ngốc nghếch này, nhưng nhanh chóng tự hỏi tự trả lời: “Làm em.”
Anh liếc nhìn cô, lạnh lùng lười biếng: “Em muốn anh làm gì?”
Tần Chi ngây ngốc lắc đầu: “Em bị cảm rồi.”
“Cảm thì sao?”
“Không muốn lây cho anh.”
“…”
Lý Kinh Châu hoàn toàn cạn lời.
Anh lái xe suốt đêm đến đây không phải để nghe cô nói điều này.
Anh gọi cô: “Lại đây.”
Tần Chi đi đến.
Anh chỉ vào bàn: “Trên đó có thuốc và bữa sáng, em muốn ăn cái nào trước thì tùy, nhưng phải ăn hết cho anh.”
Tần Chi bước đến bàn, mở túi, hơi nước tỏa ra, đậu nành và bánh bao bên trong vẫn còn nóng hổi.
“Vẫn là nên ăn sáng trước.” Lý Kinh Châu suy nghĩ một chút rồi nói thêm, “Uống thuốc khi đói sẽ hại dạ dày.”
Tần Chi mím môi cười.
Cô làm theo lời anh, ăn sáng trước.
Lý Kinh Châu nhìn cô ăn xong liền ra lệnh: “Đi tìm đôi dép mà mang vào.”
Tần Chi ngoan ngoãn làm theo.
Mang dép xong, cô lấy thuốc ra theo hướng dẫn trên hộp, bẻ từng viên thuốc ra, uống liền một hơi, uống thêm hai ngụm nước để dễ trôi.
Làm xong tất cả, cô không biết nên làm gì nữa. Lý Kinh Châu cũng không nói chuyện với cô, cô nghĩ một chút rồi vào phòng tắm rửa mặt.
Cô che mặt ngay khi nhìn mình trong gương, sau đó hít sâu một hơi.
Khi ra ngoài, cô thấy anh đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Tần Chi đi đến bên anh ngồi xuống, thử nắm lấy bàn tay đang rảnh rỗi của anh.
Anh quay đầu lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhìn cô như muốn hỏi cô muốn làm gì.
Tần Chi ngập ngừng không nói nên lời.
Lý Kinh Châu chỉ đợi hai giây rồi lại quay mặt đi.
Cô nghĩ ngợi một lát liền siết chặt tay anh, hỏi: “Anh có thể ôm em một cái không?”
Lý Kinh Châu lại quay đầu lại, khóe mắt khẽ lướt qua cô, mím môi, lạnh nhạt vô cùng.
Tần Chi cúi mắt.
Anh như thế thật sự khiến cô thấy bất an, nhưng rất nhanh, cô lại ngẩng lên: “Hoặc là để em ôm anh.”
Lý Kinh Châu vẫn im lặng.
Tần Chi nhìn anh chằm chằm, rất nhanh đã không chịu nổi, cô cúi đầu xuống, dáng vẻ hơi xấu hổ. Nhưng chính lúc này, anh đột nhiên hỏi: “Chỉ ôm thôi đủ không?”
Cô sững sờ ngẩng mặt lên.
Ngay lúc đó, anh cúi đầu xuống.
Mỗi lần hôn đều bất ngờ như vậy, như một cơn mưa bão ào ạt trút xuống, mang theo sấm chớp đì đùng, gió rít liên hồi, dữ dội đến mức khiến người ta bối rối, nhưng lại khiến người ta thỏa mãn vô cùng.
Nụ hôn của Lý Kinh Châu không thể không mãnh liệt.
Tần Chi lúng túng, đáp lại một cách vụng về nhưng cũng mãnh liệt.
*
Lý Kinh Châu cảm thấy mình sắp bị Tần Chi làm cho phát điên, anh giữ lấy gáy cô để cô ngửa mặt lên, cúi đầu dùng môi cọ lên trán cô. Tần Chi phản ứng lại trong một giây, cô nói gì đó, khiến Lý Kinh Châu bất ngờ dừng lại.
Cô hoàn toàn không biết anh đã phải dùng bao nhiêu sức mạnh ý chí để ngừng lại, trong khi cô vẫn chạm vào anh qua lớp quần áo.
Anh đột ngột đẩy cô ra, đứng bật dậy, ngực phập phồng: “Tần Chi, em không cần phải làm đến mức này để xin lỗi anh.”
Ánh mắt anh vẫn còn đầy khát khao, cuộn trào nhiều cảm xúc phức tạp, giọng nói cũng khàn đặc.
Tần Chi có chút lúng túng, nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại.
Cô nhìn vào mắt anh: “Anh muốn em, em cũng muốn anh. Đó là bản năng cơ thể, liên quan gì đến chuyện khác?”
Lý Kinh Châu ngừng lại một lúc, cố gắng tìm trong mắt cô điều gì đó sâu hơn.
Nhưng rõ ràng, cô rất thẳng thắn, như một thảo nguyên rộng lớn không giới hạn, có thể nhìn thấy toàn cảnh nhưng lại không thể thấy tận cùng.
Tần Chi đứng dậy, vòng tay ôm lấy anh, ngước khuôn mặt thanh tú nhìn anh: “Nhìn anh hôn em lúc nãy, em tưởng anh định làm em không rời khỏi giường được nữa.”
Ánh mắt Lý Kinh Châu càng thêm sâu thẳm, cô gái này lúc nào nói chuyện cũng táo bạo, lần này cũng không ngoại lệ.
Ngọn lửa trong lòng anh muốn bùng cháy nhưng không thể, còn lửa trong cơ thể thì không thể xả ra.
Sau một lúc im lặng, anh đẩy cô ra, cuối cùng đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy vang lên, Tần Chi đứng ngoài cửa kính, do dự một chút rồi hỏi anh: “Anh tắm nước lạnh không sợ bị cảm sao?”
“Anh bị gì à? Mùa đông lại đi tắm nước lạnh?” Hơi thở của anh mang theo chút gấp gáp khó nắm bắt.
“Không tắm nước lạnh thì làm sao xả được lửa?” Tần Chi không hiểu, chẳng phải trên phim đều làm thế sao.
“Khốn…” Lý Kinh Châu gầm lên, “Em mà nói nữa thì đi ra ngoài cho anh!”
Nghe giọng anh có chút không đúng, nghĩ ngợi một chút cô cũng hiểu ra, bực bội đập nhẹ vào trán mình rồi ngồi xuống giường.
Để tránh bầu không khí ngượng ngùng, Tần Chi tìm chủ đề khác để trò chuyện: “Lý Kinh Châu, anh đến đây bằng cách nào?”
“Lái xe.”
“Lái xe?”
Nếu Tần Chi nhớ không nhầm, hai thành phố cách nhau sáu giờ lái xe.
Tiếng nước nhanh chóng dừng lại, lúc Lý Kinh Châu bước ra trông tươi tỉnh, anh hỏi cô: “Tai em có vấn đề à?”
Tần Chi lắc đầu, lại hỏi: “Vậy là anh đã tha thứ cho em rồi?”
Lý Kinh Châu nhìn cô từ xa.
Anh biết cô thực sự lo lắng, anh không nỡ thấy cô như thế, nhưng lại âm thầm vui mừng, bởi vì anh biết sự sợ hãi của cô đại diện cho sự quan tâm.
Thật ra ngay từ đầu anh đã biết mục đích tiếp cận của cô không hoàn toàn trong sáng, nên dù sau này cô mở lòng với anh, anh vẫn không dám tin tưởng cô, thậm chí không dám yêu cô, không dám thừa nhận mình thích cô.
Ở bên cô là một lựa chọn sau những đấu tranh.
Vì đã lựa chọn, câu trả lời của anh đã rõ ràng. Chuyện đánh cược, anh không thể nói là hoàn toàn không bận tâm, nhưng anh rất rõ nó không quan trọng đến mức đó.
Ngày hôm đó, sau khi cô xuống xe, nếu cô quay đầu lại chỉ một lần, sẽ thấy anh luôn dõi theo cô.
Anh đợi cô quay đầu lại.
Không có lý do, chỉ là muốn cô là người quay đầu trước.
Chỉ cần cô quay lại, một trăm bước còn lại, anh sẽ bước tới.
“Anh đã lái xe suốt đêm để tìm em, em vẫn chưa biết câu trả lời sao?” Lý Kinh Châu ngừng một lúc lâu mới trả lời Tần Chi một câu.
Tần Chi nhìn anh.
Cô biết anh không thích lãng mạn, cô cũng vậy.
Im lặng một lúc, cô nói: “Em hiểu rồi.”
Lý Kinh Châu khẽ cười: “Hiểu điều gì?”
“Nói ra sợ anh ngại.” Tần Chi trêu đùa, mỉm cười rồi cầm điện thoại lên xem, đã tám giờ, mà chín giờ cô phải làm việc.
“Lái xe cả đêm chắc mệt lắm nhỉ. Anh ngủ một chút đi, tỉnh dậy rồi thì về, không cần đợi em đâu.” Tần Chi bước tới chạm vào lông mày anh, “Nếu mệt khi lái xe thì ghé vào trạm dừng nghỉ ngơi nhé.”
“Còn em?”
“Em phải đi làm.” Cô thở dài, “Chắc tầm năm giờ chiều mới xong việc. Xong là em sẽ lên tàu cao tốc, tối nay chúng ta sẽ gặp ở Di Đường.”
Lý Kinh Châu không nói gì, trên bàn vẫn còn bữa sáng cô chưa ăn hết, anh lấy một cái bánh bao ăn vài miếng.
Hai người ở thêm một lúc, Tần Chi mới không nỡ rời đi.
Sau khi cô đi, Lý Kinh Châu thật sự lại ngủ thêm một chút trong khách sạn, hiếm khi anh không cần dựa vào thuốc hoặc rượu để ngủ, chắc là do quá mệt. Nhưng chỉ được hai tiếng thì bị một cuộc điện thoại công việc đánh thức.
Giải quyết một vài việc nhỏ xong, anh lại gọi video cho mọi người tổ chức buổi họp đề tài.
Lần qua lần lại, cũng đã đến trưa.
Tần Chi gọi điện, hỏi anh: “Anh đi chưa?”
Lúc đó Lý Kinh Châu đang chuẩn bị ra ngoài ăn gì đó, vừa mặc quần vừa đáp: “Ừ…”
“Tuyết rơi rồi, đi đường cẩn thận nhé.”
“Biết rồi.”
Lý Kinh Châu cúp máy xong liền cầm điện thoại và bao thuốc ra ngoài.
Tuyết không lớn, như những hạt muối nhỏ.
Anh xuống dưới ăn một bữa cơm nhanh, ăn xong cũng chưa rời đi ngay, nhìn dòng người ngoài cửa sổ kính, đầu óc trống rỗng, có lẽ đây là cảm giác chờ đợi một người. Nghĩ đến đó, anh lại thèm thuốc.
Anh đứng dậy rời đi.
Lúc hút thuốc ở góc đường, nhìn xe cộ và dòng người qua lại, anh bất giác nảy ra ý tưởng nên lấy điện thoại ra quay.
Anh không chuyên về nhiếp ảnh, nhưng từ cấp hai đã chơi máy ảnh và máy quay, không xa lạ gì với việc chụp hình và quay phim.
Vì mẹ lúc còn sống là phóng viên, có chương trình riêng ở đài truyền hình. Cuối tuần, đôi khi anh đến đài tìm bà, các chú ở đó rất vui vẻ dạy anh cách sử dụng thiết bị.
Anh vừa đi vừa dừng dọc con đường, quay cảnh các học sinh phát tờ rơi, những người đi làm vội vã, cặp đôi trung niên đang hôn nhau, người vô gia cư dưới cầu vượt…
Những tư liệu này có thể làm một chương trình. Anh đã có ý tưởng sơ bộ, còn về kế hoạch chi tiết, anh sẽ phải về bàn bạc với mọi người.
Khi cất điện thoại, anh mới nhận ra mình đã đi khá xa.
Bên tay phải là một cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi, tiếng nhạc cũng rất to. Lý Kinh Châu vô thức nhìn qua, sau đó chú ý đến tiệm xăm kế bên.
Tên tiệm là “Hình xăm”, thật thú vị. Lý Kinh Châu bước vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT