Vội vã đến trường, cô kịp vào lớp ngay lúc giáo sư điểm danh.
Buổi trưa tan học, Trì Tuyết và Trình Hạo nhắn tin rủ cô về nhà ăn lẩu, nói rằng từ khi cô chuyển nhà chưa ghé qua, nên buổi trưa muốn đến chơi.
Tần Chi định hết tiết sẽ chạy ngay, nhưng đột nhiên giảng viên nói cần họp lớp.
Sắp đến tháng 12, trường đang chuẩn bị chào đón lễ Giáng sinh và năm mới, mỗi năm đều có hội diễn.
Năm nay còn kỷ niệm 40 năm thành lập trường, ngoài việc các khoa cử sinh viên tham gia biểu diễn, nhà trường còn khuyến khích mỗi lớp đóng góp tiết mục.
Có bạn hỏi Tần Chi: “Cậu tham gia không?”
Tần Chi lắc đầu, nói: “Mình không muốn lên đó làm trò cười đâu.” Cô không có tài nghệ thuật, chỉ giỏi nhiếp ảnh, không biết hát cũng chẳng biết nhảy.
Giảng viên ở trên nói rất hào hứng, trong khi nhóm lớp thảo luận sôi nổi, Tần Chi chẳng có hứng thú tham gia, tự động làm mình “tàng hình”.
Vừa về đến nhà, Trình Hạo và Trì Tuyết đã chờ trước cửa. Trình Hạo xách hai túi đồ to, mỗi túi đều được nhét đầy ắp.
Họ còn lo Tần Chi không có nồi lẩu nên mua cả nồi mang theo.
Trình Hạo và Tần Chi cùng vào bếp bận rộn, còn Trì Tuyết thì ngồi ăn cà chua và nhìn họ làm.
Trì Tuyết hỏi cô về chuyện của bà cô, cô kể qua loa vài câu rồi hỏi lại Trì Tuyết về chuyện vặt ở trường, vừa trò chuyện vừa chuẩn bị đồ ăn.
Lẩu rất dễ làm, đơn giản nhưng vẫn ngon.
Tần Chi ăn lẩu nước trong, còn Trình Hạo và Trì Tuyết thích ăn lẩu cay.
Khi đang ăn, cô bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này tuyết đã lác đác rơi xuống.
Đây là trận tuyết đầu mùa, Tần Chi chỉ cho Trì Tuyết xem: “Tuyết rơi rồi.”
Trì Tuyết gần như bật khỏi ghế, hét to rồi lao ra cửa sổ, hưng phấn nhảy nhót không ngừng. Năm ngoái, khi tuyết đầu mùa rơi, Trì Tuyết cũng phát điên như vậy, Tần Chi chỉ biết bất lực nhìn cô ấy cười. Năm nay, cả Trình Hạo và Tần Chi đều nhìn cô ấy cười, ánh mắt họ đầy cưng chiều.
Trình Hạo buổi chiều còn phải đi làm, Trì Tuyết cũng có tiết học buổi tối. Ăn xong, ngắm tuyết xong, hai người họ cũng phải đi.
Đi cùng, về cùng, trông hệt như cặp vợ chồng đi thăm nhà bạn.
Tần Chi lấy cho Trì Tuyết mực khô và cá khô mà Thái Như đã đóng gói vào vali, rồi tiễn hai người xuống lầu.
Ra đến cửa mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi dày. Tần Chi dặn: “Hai người đi đường chậm thôi nhé.”
Sau khi lên lầu, thang máy vừa mở, Tần Chi thấy ai đó đứng trước cửa, là Sở Hoán.
Cả hai nhìn nhau đều có chút bất ngờ.
Tần Chi bước ra khỏi thang máy, liếc về phía phòng Lý Kinh Châu, hỏi: “Anh đến tìm anh ấy à?”
Sở Hoán lắc đầu: “Cậu ấy uống say, anh đưa về.”
Tần Chi nghe vậy liền cau mày: “Ban ngày ban mặt lại đi uống rượu sao?”
Sở Hoán cười khổ: “Có ai muốn để cuộc sống của mình rối tung cả lên đâu. Nếu không phải khó chịu trong lòng, cậu ấy đã không mượn rượu giải sầu rồi.”
Câu này từ miệng Sở Hoán nói ra khiến người ta có chút xót xa.
Sở Hoán vốn là chàng trai ngây thơ, tuy lớn tuổi hơn Tần Chi, nhưng lúc nào cũng có cảm giác như một đứa trẻ chưa trưởng thành, không có gì ưu phiền.
Tần Chi hỏi: “Anh ấy lại có chuyện với gia đình à?”
Sở Hoán suy nghĩ vài giây rồi quyết định nói với Tần Chi: “Sáng nay bố cậu ấy gọi về nhà, tất cả người thân đều có mặt, tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con.”
Tần Chi nghe mà như bị nghẹt thở.
Dù không quá bất ngờ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác sốc nặng.
“Người thân khác của anh ấy chỉ đứng nhìn sao?”
“Người thân?” Sở Hoán lần đầu tiên cười nhạt trước mặt Tần Chi, “Người ngoài dù có thương hại hay lạnh lùng, cũng không thay đổi được gì. Người có tiếng nói thật sự là bà nội của anh Kinh. Trước đây bà ấy còn bênh vực vài câu, nhưng giờ anh Kinh đã đánh Lý Kinh Vĩ đến mức phải vào ICU, nên bà ấy cũng lạnh lùng đứng nhìn.”
Cô nghe xong lại liếc nhìn cửa phòng Lý Kinh Châu, cô thở dài, không nói gì thêm.
Sở Hoán cũng nhìn theo ánh mắt của cô, rồi nhẹ nhàng nói: “Tần Chi, nếu người đó là anh Kinh, anh sẵn lòng chúc phúc.”
Cô sững sờ.
Anh cười ngại ngùng: “Anh Kinh rất tốt.”
Tần Chi lại ngây ra một chút, sau đó mới nói: “Em nghĩ anh đang thầm yêu Lý Kinh Châu.”
Anh ngạc nhiên một giây, rồi gãi đầu: “Không phải.”
Nhìn anh ấy trả lời một cách nghiêm túc như vậy, Tần Chi chỉ biết lắc đầu bất lực, hỏi: “Anh với Lý Kinh Châu quen nhau từ lúc mới vào đại học phải không?”
“Anh quen cậu ấy muộn hơn bọn Tống Dục. Anh mới quen anh Kinh năm ngoái khi đến làm việc ở studio.”
“Chỉ quen anh ấy một năm thôi mà đã thân thiết vậy rồi sao.”
Sở Hoán cười cười khoe hàm răng trắng: “Cậu ấy cũng đối xử tốt với anh.”
Tần Chi ngây người một lúc, nghĩ thầm, câu này thật sự rất chân thành.
Trong lúc trò chuyện, thang máy đã lên xuống hai lần, lần thứ ba thang máy đến, người bước ra lại là Trình Hạo.
“Anh để quên chìa khóa xe ở nhà em.”
“…” Tần Chi bất lực: “Trước khi anh đi, em đã dặn anh bao nhiêu lần đừng quên?”
“Ôi trời!” Trình Hạo đang nói chuyện với cô thì Sở Hoán đập tay lên trán, nhớ ra: “Hình như anh cũng quên mang theo điện thoại.”
Tần Chi không nhịn được mà đảo mắt.
Cô cùng Trình Hạo vào nhà tìm chìa khóa.
Khi cô và Trình Hạo đi ra, Lý Kinh Châu vừa hay mở cửa tiễn Sở Hoán ra ngoài.
Lúc nghe thấy tiếng cửa, ánh mắt Tần Chi liếc sang, nhưng Lý Kinh Châu không nhìn cô mà đang chăm chú nhìn Trình Hạo.
Trình Hạo cũng không rời mắt, chăm chú nhìn lại Lý Kinh Châu.
Khoảnh khắc ấy như có lửa điện xẹt qua, rồi cả hai nhanh chóng dời ánh mắt.
Tần Chi tiễn Trình Hạo vào thang máy, Sở Hoán cũng nhanh chóng chạy vào.
Trước khi cửa thang máy khép lại, Trình Hạo hiếm khi nở nụ cười với cô: “Có lẽ anh phải chúc mừng em trước.”
Tần Chi hơi ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ý của anh ấy.
Nhưng…
Ai mà biết được.
Khi cửa thang máy đóng lại, Tần Chi nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên cửa. Một gương mặt kiều diễm.
Cô quay đầu lại, thấy Lý Kinh Châu vẫn tựa cửa đứng đó.
Cách xa như vậy mà vẫn ngửi được mùi rượu, không phải anh ấy đã say rồi sao?
Sao còn đứng vững được?
Tần Chi bước tới gần anh, hỏi: “Anh uống bao nhiêu rồi?”
Lý Kinh Châu cũng ngửi thấy mùi lẩu trên người cô.
Khói bếp ấm áp và mùi rượu ảm đạm có sự khác biệt rất rõ.
Anh không nói gì, lùi lại hai bước rồi đóng cửa, hành động không nặng không nhẹ, nhưng khiến người ta cảm giác như anh đang giận dỗi.
Tần Chi cũng quay trở lại nhà mình.
Cô thu dọn bàn một chút rồi xuống lầu. Khi quay lại, cô không về nhà mà đi gõ cửa phòng Lý Kinh Châu.
Khoảng ba bốn phút sau, Lý Kinh Châu mới ra mở cửa.
Tần Chi cầm theo một túi đồ, trách móc: “Mau cho em vào đi, lạnh chết mất.”
Không rõ là thật lòng hay giả bộ.
Lý Kinh Châu nghiêng người, để cô vào nhà.
Tần Chi đã không phải lần đầu đến đây, cô thoải mái bước vào bếp, đặt túi đồ lên bàn, rồi lấy nồi và bát từ tủ ra.
Cô mua cháo, múc một bát, rồi đổ phần còn lại vào nồi, sau đó nhanh chóng vứt hộp cơm vào thùng rác.
Lý Kinh Châu nhìn cô bận rộn, dựa lưng vào ghế sofa không nói gì, cho đến khi cô gọi anh: “Ăn đi.”
Lý Kinh Châu bước tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.
Buổi trưa chỉ uống rượu mà không ăn, lúc này bụng anh thực sự rất đói.
Tần Chi đưa anh một cái thìa: “Nóng đấy.”
Anh không nhận, bưng bát lên húp một ngụm. Thực sự rất nóng, mặt anh tái nhợt, muốn nuốt nhưng không thể, lại không tiện phun ra. Cuối cùng anh cũng nuốt được, nhưng nhíu mày càng chặt.
Tần Chi không nhịn được mà bật cười: “Em đã nói là nóng mà.” Cô hả hê.
Hôm nay Lý Kinh Châu tuy không say, nhưng uống không ít, đầu óc có chút quay cuồng, lười để ý đến cô nên chỉ liếc nhẹ cô một cái rồi không nói lời nào.
Lại câm lặng nữa rồi.
Tần Chi lắc đầu, mặc kệ anh.
Cô nhìn xung quanh, nhà anh thực sự rất bừa bộn. Theo lý thuyết, anh phải thuê người giúp việc dọn dẹp hai lần một tuần. Hay là đống bừa bộn này do anh tạo ra chỉ trong một hai ngày ngắn ngủi?
Trong lúc Lý Kinh Châu đang ngoan ngoãn ăn cháo, cô tranh thủ xắn tay áo lên dọn dẹp nhà cửa. Trên bàn trà đầy chai rượu, dưới đất là tàn thuốc, khắp nơi đều có tro. Cô bật robot hút bụi để quét sàn, rồi lấy một túi rác để thu dọn chai rượu trống.
“Sao anh không tự uống cho đến chết luôn đi?” Tần Chi vừa dọn dẹp, vừa buột miệng càu nhàu.
Cô không thể trở thành một bảo mẫu miễn phí hiền lành, chỉ cảm thán rằng anh không biết tự kiềm chế. Nhớ đến lần trước đến đây thấy tủ lạnh chứa đầy các loại rượu, cô dừng tay lại, rồi bước vào bếp mở tủ lạnh.
Bên trong lại đầy rượu như trước.
Người ta nói mượn rượu giải sầu, anh phải sầu đến mức nào mà ngâm mình trong hũ rượu thế này?
Ý nghĩ đó chưa kịp thoáng qua, cô bỗng nhiên bị ai đó ôm từ phía sau.
Mùi rượu nồng nặc phả vào tai cô.
Cả người Tần Chi mềm nhũn, khiến cô không thể cưỡng lại mà run rẩy.
Cằm của Lý Kinh Châu tựa lên hõm vai cô, giọng nói hơi khàn khàn, hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
Câu nói nhẹ nhàng khiến cô có cảm giác mất thăng bằng.
Tần Chi giả vờ không hiểu: “Cái gì tại sao?”
Mái tóc ngắn của anh cọ vào cổ cô như muốn trừng phạt, nhưng lời nói thì lại bình thản: “Tôi biết em hiểu mà.”
Tần Chi muốn nhìn vào mắt anh. Cô tò mò liệu ánh mắt anh có lạnh lùng như giọng nói không. Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, anh bỗng siết eo cô lại, xoay cô đối diện với anh, như thể đọc được suy nghĩ của cô, nên buộc cô phải đối mặt.
Nhưng khi thật sự đối diện, Tần Chi lại không nhìn anh.
Bên cạnh là bàn bếp, Lý Kinh Châu dừng lại một giây, rồi bất ngờ bế cô đặt lên bàn.
Ngoài cửa sổ là tuyết rơi dày đặc, bên trong nhiệt độ càng lúc càng ấm lên.
Mái tóc dài của Tần Chi xõa xuống cánh tay của Lý Kinh Châu. Cô đẩy anh ra, hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Anh tiến sát hơn, hai cánh tay khóa chặt eo và lưng cô, bao vây cô, lần đầu ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay nếu không nói rõ, đừng mong ra khỏi cửa, cũng đừng mơ xuống khỏi bàn.”
“Em tốt bụng mang đồ ăn đến cho anh, mà anh lại đối xử với em thế này, đúng là câu chuyện Đông Quách tiên sinh cứu sói, nông dân và rắn…”
“Vậy nên.” Lý Kinh Châu ngắt lời cô, chăm chú nhìn cô: “Những gì em làm, tất cả đều là vì thương hại tôi sao?”
Tần Chi mím môi, dường như có điều gì đó định nói ra nhưng lại bị nuốt ngược vào trong. Có lẽ vậy, cô cũng có chút thương hại anh.
Nhưng thất tình lục dục vốn là một thứ phức tạp, đầy những tạp chất. Có thương hại thì đã sao?
Thương hại không có nghĩa là khinh thường.
“Phải.” Tần Chi trả lời.
Ánh mắt Lý Kinh Châu tối sầm lại, đường nét trên cằm trở nên cứng nhắc và lạnh lùng.
Nhưng Tần Chi nhanh chóng mỉm cười: “Nhưng cũng không hẳn.”
Lý Kinh Châu càng nhíu mày: “Đừng có chơi trò đánh đố với tôi.”
Tần Chi đưa tay chạm vào lông mày anh: “Anh đừng nhíu mày nữa, như vậy sẽ nhanh già lắm.”
Lý Kinh Châu gạt tay cô ra, không hài lòng, mất kiên nhẫn hỏi: “Nói nhanh lên.”
Tần Chi thở dài, nghiêm túc nhìn anh: “Em không muốn nói cho anh.”
Theo lý, Tần Chi nên nói những lời chân thành cảm động.
Nhưng cô không nói.
Cô biết lúc này Lý Kinh Châu rất yếu đuối, cũng biết điều anh cần nhất bây giờ là gì, thậm chí không cần lời nói, chỉ một cái ôm cũng có thể khiến con thú dữ trở thành cừu non.
Cô càng hiểu rõ, sự lừa dối tinh tế là khi mười câu nói thì có chín câu thật, chỉ một câu là giả. Từ lúc bước vào nhà, cô đã chân thành chăm sóc anh như vậy, bây giờ chỉ cần nói một câu dối rằng không phải thương hại mà là tình yêu, mối quan hệ của họ có thể tiến xa hơn.
Bởi vì lúc này anh cần tình yêu, rất cần.
Nhưng anh lại ngước mặt nhìn cô như một chú cún con vừa hung dữ vừa đáng thương.
Cô bất chợt thay đổi ý định.
Cô không muốn lừa dối anh, dù chỉ một câu, dù đó là câu mà anh sẵn lòng chấp nhận.
Khoảnh khắc này, cô bỗng hiểu ra câu nói “Mau đi đi” của Vương Giai Chi trong ‘Sắc, Giới’ đã khiến mọi thứ đổ vỡ.
Tần Chi vừa nói vậy, Lý Kinh Châu không hỏi thêm nữa.
Anh biết dù hỏi gì đi nữa, hôm nay cô cũng chỉ có một câu trả lời.
Anh nhẹ nhàng bế cô xuống khỏi bàn, nhưng khi mở miệng thì lại chẳng nói điều gì tốt đẹp: “Cô có thể cút đi rồi.”
Tần Chi gật đầu, thực sự bước ra ngoài. Đi được vài bước thì cô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc: “Lý Kinh Châu, dù là vì lý do gì, em thật lòng muốn ở bên anh.”
Cô cúi đầu, giọng nói đầy khiêm nhường: “Và đừng uống nhiều rượu nữa.”
“Anh biết mà, thế giới này không chỉ mình anh là khổ. Em không muốn nói những điều đại loại như nếu mẹ anh trên trời có linh thiêng, bởi vì mẹ anh đã mất rồi, quá khứ không thể quay lại, tương lai cũng chẳng ai dám nói là sẽ có hy vọng. Nhưng hiện tại, chúng ta vẫn chưa chết, nên hãy sống cho tốt…”
Lý Kinh Châu đứng đó, nghe Tần Chi lải nhải rất nhiều điều.
Đầu óc anh mơ hồ, sức lực đã cạn kiệt sau khi truy hỏi cô, không còn đủ năng lượng để thấu hiểu ý tứ sâu sắc trong lời nói của cô. Chỉ có câu cuối cùng mới khiến anh nhớ mãi về sau.
Cô nói: “Lý Kinh Châu, tuyết lớn không thể đè gãy cành tùng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT