Lý Kinh Châu rời khỏi siêu thị, cuối cùng cũng được yên tĩnh hơn. Xe của anh dừng ngay trước tòa hành chính, trên đường đi, điện thoại của anh “rung rung” liên tục bốn, năm lần, khi mở ra xem, tất cả đều là tin nhắn từ cùng một người.

Phiền phức.

Anh tắt màn hình, vừa xoay điện thoại vừa bước đến trước ký túc xá nam. Trên con đường này chỉ có mỗi xe của anh dừng lại, khi vừa định mở cửa xe, từ khóe mắt anh nhìn thấy một bóng người, cảm thấy có điều gì đó không ổn…

Quay đầu lại, chết tiệt.

Cô gái vừa mới nói là có hẹn vài phút trước, giờ đang ngồi bên lề đường ăn kẹo. Khi ánh mắt anh lia qua, cô ấy từ từ nhìn lại anh.

Rồi cô ngẩng mặt lên, tươi cười rạng rỡ với anh.

Lý Kinh Châu không do dự mà mở cửa lên xe ngay.

Tần Chi vỗ tay đứng dậy, đi tới bên cửa sổ bên ghế lái và gõ cửa.

“Cốc cốc cốc…”

Không có ai trả lời.

Thay vào đó, đột nhiên có tiếng “vù” của động cơ, khiến Tần Chi giật mình. Cô bước tới trước ngồi lên nắp xe.

“Cô bị điên à!”

Lý Kinh Châu mở mui xe, hét vào mặt Tần Chi.

Tần Chi quay đầu nhìn anh: “Nếu anh chịu mở cửa sổ, em đâu cần phải làm thế này?”

Cô cố tình quay phần má đang ngậm kẹo về phía anh, anh lạnh lùng hỏi: “Mở cửa sổ để làm gì? Để xem cô diễn trò ăn kẹo à?”

Tần Chi ngừng lại, lấy kẹo mút ra khỏi miệng, nhìn anh cười: “Không cho anh, anh tức à?”

Ánh mắt Lý Kinh Châu rất sâu, trong đó chứa nhiều điều khó có thể nhìn thấu.

Nhưng Tần Chi biết anh đang tức giận.

Rất tức giận.

Tần Chi giả vờ thoải mái: “Ban đầu em định về ký túc xá, nhưng rồi nhớ ra anh chưa có kẹo, nên em đến đây.” Cô chống tay lên xe anh, vẫn giữ tư thế xoay người, tóc bị gió thổi bay loạn xạ, nhưng cô không để ý, mặc cho vẻ đẹp hoang dã ngông cuồng đong đưa dưới ánh nắng chói chang.

Cách nói của cô cũng rất đơn giản: “Thật ra, em cố ý không cho anh.”

“……”

“Vì em thấy ghen khi anh ở cùng Vương Chi Nam.”

“Bao giờ cô mới dừng lại?”

Lý Kinh Châu thật sự chịu không nổi.

Vừa rồi thấy cô ở siêu thị không làm loạn, anh tưởng cô đã ngoan hơn sau khi bị từ chối hôm qua.

Thì ra bản tính chỉ có thể kìm nén, hoàn toàn không thể thay đổi.

Trước mặt thì không coi anh ra gì, sau lưng lại khao khát tiếp cận, lấy lòng anh.

Đúng là quá cố ý.

“Họ đùa về em và Sở Hoán, anh không tức à?” Tần Chi cứ theo ý mình nói tiếp, không thèm để ý đến thái độ của Lý Kinh Châu.

Lý Kinh Châu đặt tay lên vô-lăng, hơi cúi đầu, ngẩng mắt nhìn cô.

Gió thổi vù vù, lá cây vàng úa xào xạc, trong sự động đậy của không khí, Tần Chi đứng yên, mặc cho tóc bị gió cuốn tung, cô chỉ đứng yên nhìn Lý Kinh Châu, chờ anh nói tiếp.

Ánh mắt tĩnh lặng nhưng kiên định, không hề dịu dàng, như một con cáo đầy mưu mô, chỉ yên lặng khi đang chờ đợi cơ hội.

Lý Kinh Châu không muốn dính líu đến những trò vặt vãnh của cô, anh vào số xe, đưa ra tối hậu thư cuối cùng: “Nếu cô muốn chết thì tôi cũng không cản.”

Nói xong, anh thật sự nhấn ga, tiếng “vù” vang lên, khiến Tần Chi hét lên và nhảy khỏi xe anh.

“Lý Kinh Châu! Đồ điên!”

“Cả hai đều điên.” Lý Kinh Châu thấy cô luống cuống thì khẽ cười.

Vừa rồi Tần Chi thật sự bị anh dọa, lồng ngực phập phồng vì hoảng sợ, nhưng lời cần nói chưa xong, cô cố gắng giữ bình tĩnh, rút từ trong túi ra một nắm kẹo và ném vào xe anh.

Kẹo rơi lả tả như mưa.

Lý Kinh Châu đang quay vô-lăng dở chừng thì dừng lại.

Thế giới bỗng trở nên yên lặng, chưa kịp phản ứng thì anh đã bị cơn mưa kẹo làm choáng váng.

Khi anh tỉnh lại, chỉ thấy Tần Chi đang cười rất vui: “Cho họ kẹo mút, còn anh thì có chocolate.”

Lý Kinh Châu mím chặt môi, ánh mắt đầy vẻ u ám.

Anh quen với việc mang biểu cảm không mấy thiện cảm này trên mặt.

Tần Chi đã đoán trước được phản ứng của anh.

Anh không nói gì, cô đành phải tiếp tục nói, cứ như đang tẩy não anh, “Anh thấy đấy, chỉ có anh là đặc biệt.”

“Họ đều thích em, nhưng trong lòng em chỉ có anh. Giờ thì vui chưa?”

“……”

Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường bê tông vang lên.

Lý Kinh Châu không đợi cô nói xong câu thứ ba, anh xoay mạnh vô-lăng, Tần Chi theo phản xạ lùi lại, anh đạp ga lao đi mất.

“Lý Kinh Châu, rồi sẽ có ngày anh cầu xin em lên xe của anh!”

Trước khi xe chạy xa, Lý Kinh Châu vẫn còn nghe thấy tiếng gào giận dữ của cô gái xen lẫn trong tiếng động cơ.

Lý Kinh Châu lái xe bằng một tay, xoay vô-lăng qua một khúc cua, ánh mắt thoáng thấy mấy thanh chocolate vương vãi khắp nơi. Trong khoảnh khắc ấy, anh dường như hiểu được cảm giác của đám con trai kia. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc.

Khách quan mà nói, cô ấy đúng là một cô gái rất quyến rũ. Nhưng vì tuổi còn trẻ, vẻ gợi cảm chưa hoàn thiện, chính vì thế sự duyên dáng của cô không phô trương, thậm chí còn có chút gì đó ngây thơ. Sự pha trộn giữa thuần khiết và gợi cảm này rất thu hút đàn ông, nhưng đối với Lý Kinh Châu thì không có tác dụng.

Anh chưa từng yêu ai, nhưng đã thấy người khác yêu nhau, biết rõ tình yêu nên như thế nào. Và nó chắc chắn không phải như cô.

Cô luôn miệng nói muốn cùng anh bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng trong mắt chỉ toàn tham vọng, không hề có chút ánh sao nào.

Cô coi anh là gì? Một thách thức, một sự khẳng định, hay một con mồi?

Lý Kinh Châu lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.

Bất kể cô coi anh là gì, thái độ của anh với cô cũng sẽ không thay đổi.

Chỉ là một trong số những người qua đường mà thôi.

Chiếc xe lao nhanh trên đại lộ, lưng hướng về phía mặt trời, chạy về phương Bắc.

Điện thoại lại reo.

Lần này là một số lạ.

Lý Kinh Châu nghĩ ngợi rồi nghe máy.

“A Trừng, tối nay là sinh nhật bà nội, cháu không về sao?”

Lý Kinh Châu dừng lại một giây.

Anh mới chợt nhớ ra tiệc mừng thọ của bà chính là tối nay, có lẽ những cuộc gọi trước đó đều là để nhắc anh về nhà mừng sinh nhật bà.

Anh không còn chút lưu luyến nào với cái gia đình đó từ lâu. Sau bữa tiệc sinh nhật của mẹ kế lần trước, anh đã tuyên bố sẽ không bao giờ bước chân vào nhà họ Lý nữa.

Nhưng công bằng mà nói, bà nội đối với anh vẫn còn khá tốt.

Nghĩ đến điều này, Lý Kinh Châu quay đầu xe, phóng thẳng về hướng ngôi nhà cũ.

*

Tần Chi chạy bốn vòng quanh sân vận động.

Tốc độ của cô không nhanh, nhưng từ khi bắt đầu chạy, cô không dừng lại, cũng không giảm tốc độ.

Sau khi chạy xong, người cô đầy mồ hôi, hơi thở hổn hển, cảm giác khó chịu trong lòng cũng giảm bớt phần nào khi mồ hôi tuôn ra.

Trước đây mỗi lần kiểm tra thể lực, cô đều giả vờ đau bụng, nhưng sau khi bị Lý Kinh Châu chọc tức, tiềm năng thể thao của cô đã bùng phát.

Tần Chi chỉ biết tự cười giễu mình.

Rời khỏi sân vận động, cô châm một điếu thuốc, ban đầu định đi ăn rồi về nhà.

Nhưng trên đường đến căng tin, cô lại thấy Vương Chi Nam.

Tự nhiên mất hết hứng ăn uống, cô liền lững thững đi đến cổng Nam trường học rồi lên tàu điện ngầm.

Lúc nãy cô định chặn đường Lý Kinh Châu là vì bỗng nhiên cảm thấy trẻ con, muốn tạo bất ngờ cho Vương Chi Nam. Nhưng không ngờ Lý Kinh Châu lại ở một mình, không đi ăn cùng đám bạn.

Vừa rồi cô hơi mất kiểm soát vì nhớ lại nhiều chuyện cũ.

Căn bệnh hạ đường huyết của cô nhắc cô nhớ đến những lần bị sỉ nhục vì thừa cân, hầu hết sự nhục nhã đó đều đến từ Vương Chi Nam.

Ban đầu Vương Chi Nam coi thường cô chỉ vì ngoại hình. Sau đó, khi Lý Kinh Châu xuất hiện, Vương Chi Nam càng có lý do hợp lý để bắt nạt cô.

Vương Chi Nam là một người quá phức tạp.

Ngay từ khi còn là thiếu nữ, độ ác của cô ta đã mang bóng dáng của người lớn. Quá khôn khéo, quá lão luyện, không giống như một đứa trẻ.

Tần Chi không ít lần tự hỏi, gia đình của Vương Chi Nam đã nuôi dạy cô ta như thế nào?

Từ thời trung học, cô ta đã có cuộc sống tốt nhất lớp, trong khi nhiều người vẫn còn tặng nhau những tấm thiệp, thì Vương Chi Nam đã được tặng cả bộ sưu tập son môi đủ màu của Chanel.

Những người như thế chắc hẳn lớn lên trong sự sung túc.

Nhưng không nhất thiết được yêu thương.

Bởi vì những đứa trẻ được nuông chiều lớn lên, làm gì có nhiều toan tính như vậy?

Vương Chi Nam thì khác.

Cô ta giỏi đọc vị ánh mắt người khác, suy nghĩ đầy toan tính, làm gì cũng có mục đích.

Một người coi nụ cười như công cụ, liệu có thực sự hạnh phúc không?

Tần Chi không muốn nghĩ thêm nữa.

Bị tát vào mặt rồi, chẳng lẽ cô còn phải nghĩ xem người đánh mình có lý do gì không?

Về đến nhà, cô ngâm mình trong bồn tắm.

Những bức ảnh cô chụp trong kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh vẫn còn một phần chưa chỉnh sửa, đã kéo dài đến cuối tháng. Nhân lúc rảnh rỗi, cô mở máy tính để sửa nốt chúng.

Bầu trời dần tối lại.

Cho đến khi bóng hoàng hôn phủ đầy, bầu trời xám xanh, một vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng bên hông tòa nhà đối diện.

Cả ngày Tần Chi không ăn uống tử tế.

Cô xuống siêu thị mua một ít rau, mất khoảng một tiếng để nấu hai món và hầm một nồi canh cá.

Đang ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô bước ra màn hình hiển thị để xem, không ngờ đó lại là Lý Kinh Châu.

Cô mở cửa, anh đột nhiên ngã nhào vào người cô.

Mùi rượu nồng nặc.

Mới giờ này mà đã uống say mèm thế sao?

Tần Chi phải vất vả lắm mới đẩy anh ra được một chút: “Này, anh uống đến mức chẳng còn biết đông tây nam bắc rồi à?” Vừa dứt lời, anh bỗng ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn cô.

Tần Chi bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình.

Anh cứ nhìn chằm chằm cô, không nói một lời, khiến Tần Chi cũng không biết có nên nói gì hay không.

Khi cô còn đang do dự.

Anh đột nhiên lao tới, lại ngã vào người cô.

Tần Chi loạng choạng ngã về phía sau, xương bướm của cô va vào khung cửa, đau đến nỗi lưng cô căng cứng.

Cô gọi anh mấy tiếng.

Có lẽ Lý Kinh Châu say thật rồi, như thể người điếc, không hề đáp lại tiếng nào.

Cô bất đắc dĩ đành phải lần tìm thẻ phòng của anh.

Tay trái của cô vừa chạm vào túi quần anh, chưa kịp động gì thì anh đã phản ứng nhanh chóng, tóm lấy cổ tay cô và bẻ ngược ra sau.

“A! Đau, đau, đau!”

Tần Chi không nhịn nổi mà hét lên!

Cô đau đến mức cả người co lại sang một bên, nghiến răng chửi anh: “Đồ khốn! Em chỉ định lấy thẻ phòng thôi mà!” Say đến mức này còn cảnh giác với cô.

Không phải đồ khốn thì là gì?

Có lẽ vì Tần Chi kêu quá thảm thiết, Lý Kinh Châu nhanh chóng nhận ra nên lập tức đẩy cô ra.

Tần Chi xoa cổ tay, đau đến nỗi mồ hôi ứa ra ở đầu mũi.

Người đàn ông trước mặt lắc đầu, quay người về phía cửa nhà mình, đặt tay lên cửa quét dấu vân tay, cửa kêu một tiếng rồi mở ra.

Tần Chi ngơ ngác.

Thì ra bảo cô giúp đủ thứ, cuối cùng tự vào nhà ngủ ngon lành?

Cô bước tới gần Lý Kinh Châu: “Này, anh…”

“A!!!” Tần Chi thét lên và lùi lại một bước.

Lý Kinh Châu bỗng nhiên ngã xuống đất.

Lúc nãy thấy anh đi vài bước, cô cứ tưởng anh còn khá tỉnh táo.

Nhưng tiếc là, người say vẫn là người say.

Tần Chi nhân cơ hội đó bèn trả đũa, đá anh hai cái vào chân rồi kéo anh vào trong nhà.

Lý Kinh Châu cao tới 1m87, còn Tần Chi thấp hơn anh 20cm, vừa gầy vừa ít vận động, kéo anh vào phòng khách khiến cô mệt thở không ra hơi.

Căn hộ này lớn hơn hẳn căn cô đang ở.

Chỉ riêng phòng ngủ thôi đã có mấy phòng, Tần Chi không biết phòng nào là của anh, nên đành để anh nằm tạm trên tấm thảm trong phòng khách, sau đó đi tìm phòng ngủ của anh.

Phong cách trang trí của căn hộ này giống như cô tưởng tượng, sàn đá cẩm thạch, nội thất màu xám đen, lạnh lùng nhưng có lối riêng, tuy tối tăm nhưng lại rất có gu.

Tuy nhiên, khi Tần Chi đẩy cửa phòng ngủ của Lý Kinh Châu, cô hơi ngạc nhiên.

Căn hộ này có hơn một phòng ngủ, nhưng Tần Chi ngay lập tức biết được đâu là phòng của Lý Kinh Châu.

Bởi vì chỉ có một căn phòng được trang trí khác biệt, từ sàn đến nội thất đều bằng gỗ, tổng thể theo gam màu ấm, tạo cảm giác ấm cúng.

Tần Chi im lặng một lúc, bỗng dưng vô cớ mà thở dài.

Cô định kéo Lý Kinh Châu lên giường.

Bước ra phòng khách, cô khựng lại – anh đang ôm thùng rác nôn thốc tháo.

Tần Chi lắc đầu, bước tới trước mặt anh: “Em nói nhé, anh cũng biết giữ ý đấy, không nôn ra thảm.”

Lý Kinh Châu ngẩng đầu nhìn cô một cái, chỉ một cái, rồi lại cúi xuống nôn tiếp.

Cô định vào tủ lạnh lấy nước cho anh.

Tủ lạnh nhà anh là loại tủ âm tường hai cánh có dung tích lớn. Ban đầu cô nghĩ bên trong sẽ đầy ắp thức ăn, nhưng mở ra chỉ thấy toàn rượu.

Tần Chi đành chịu, chỉ rót cho anh một cốc nước máy.

Lý Kinh Châu súc miệng, còn cô thì nửa lừa nửa kéo, cuối cùng cũng đưa anh được đến mép giường.

Cô cố hết sức đỡ anh dậy, anh không đứng vững, cả hai cứ lảo đảo trái phải, loạng choạng mấy lần, cuối cùng va vào mép giường. Cô dồn lực đẩy anh ngã lên giường.

Cô cũng ngã luôn lên người anh.

Nhịp tim của anh đập rất nhanh và mạnh, vang lên bên tai cô, hòa quyện với mùi rượu, mang theo một cảm giác hỗn loạn đầy hormone. Khi thở hổn hển đứng dậy khỏi người anh, cô không tránh khỏi có cảm giác như vừa làm điều gì đó điên rồ với anh.

Tần Chi đứng dậy, tránh xa anh.

Cô tựa vào tường để điều chỉnh nhịp tim.

Chẳng mấy chốc, bên tai cô vang lên tiếng thở đều đặn.

Sau khi vất vả suốt cả buổi, anh ngửa đầu nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Tần Chi định rời đi.

Nhưng vô tình cô nhìn thấy bức ảnh trên tủ đầu giường của anh.

Trong ảnh là một người phụ nữ thanh lịch và một cậu bé cười rạng rỡ với ống kính. Nếp nhăn nhẹ trên khuôn mặt người phụ nữ và chiếc răng sún của cậu bé khiến bức ảnh toát lên sự ấm áp và sinh động.

Tần Chi tiến lại gần, ngồi xổm xuống nhìn kỹ mới phát hiện dưới cùng của bức ảnh có dòng chữ viết tay: “Chúc A Trừng sinh nhật bảy tuổi vui vẻ.”

Khi nhấc khung ảnh lên, cô mới phát hiện ra hộp thuốc giấu phía sau khung.

Paroxetine, Idebenone, Trazodone…

Tần Chi mở điện thoại tra cứu tên những loại thuốc này.

Bên ngoài trời đã tối khuya.

Có người đã ngủ say, nhưng cũng có người chỉ vừa bắt đầu mất ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play