"Uyển Nhi ngoan, đừng nói nữa, ta biết hết cả rồi."

Lạc Trường Uyên từng chút hôn khô nước mắt trên mặt nàng ấy, áp môi thì thầm.

"Ta và nàng tương tri tương ái, nàng là người thế nào sao ta lại không biết được, nếu không phải có nỗi khổ tâm sao nàng lại bỏ ta?"

Ta đứng ngoài cửa nhìn cảnh này, lặng lẽ rút lui.

Xoay người lại đụng phải Cẩm Mặc.

"Thuốc này, đợi trời sáng hẳn đưa vào vậy."

Cẩm Mặc gật đầu, sau đó đón lấy bát thuốc trong tay ta, khẽ nói: "Tiểu thư, thiếu gia cho tới giờ vẫn không phải người tương xứng với ngươi."

Ta vừa đi vừa gật đầu: "Ta biết mà."

Ta đều biết cả.

Ta chỉ cầu xin được mãi mãi ở bên cạnh hắn, giờ hắn có thể gặp lại Yến Uyển, dù buồn hay vui, ta chỉ mong hai người họ có thể mãi mãi không rời không bỏ mà đi cùng nhau.

Còn về mối thù của Lạc gia, ta sẽ báo.

Ta ngồi bên đầu giường chờ đợi suốt đêm, mãi đến trước khi trời sáng mới gọi Cẩm Mặc vào phòng.

"Ca ca, việc ta nói, huynh đã tính toán xong chưa?"



Cẩm Mặc khẽ gật đầu.

"Mọi việc sẽ theo kế hoạch của tiểu thư, chỉ là, ta phải ở lại."

Ta cau mày nhìn hắn ta: "Huynh ở lại thì ai đi chăm sóc hai người họ? Huynh không thấy sao, một người thì sống không bằng ch-ế-t, một người bị hận thù chiếm cứ, nếu không có người trông nom, không biết sẽ làm ra chuyện gì."

Ta không quan tâm, ta chỉ muốn hắn ta bảo vệ Lạc Trường Uyên và Yến Uyển rời khỏi Dương Châu.

16

Sáng sớm khi đưa thuốc cho Yến Uyển, ta khuyên Lạc Trường Uyên cũng ăn một bát cháo.

"Anh Lạc, đợi bệnh của Uyển Nhi khá hơn một chút, muội hãy đi theo Cẩm Mặc rời khỏi Dương Châu, trời cao đất rộng, ắt có chỗ cho các ngươi dung thân."

Lạc Trường Uyên định đuổi ta đi rồi.

Ta cắn môi không nói, nghe hắn lải nhải sắp xếp.

"Muội có từng nghe câu nói, huynh trưởng như phụ thân, muội đã gọi ta một tiếng ca ca thì việc gì cũng phải nghe ta. Số bạc muội tích góp được những năm qua đủ để đền đáp ơn cứu mạng của ta tám năm trước rồi, từ nay về sau chúng ta là người dưng nước lã, không còn nợ nần gì nhau nữa."

Hắn nói thì mặc hắn, nghe hay không là tùy ta.

Ta lấy chiếc mặt dây chuyền Quan Âm bằng ngọc đeo trên cổ, trả lại vào tay hắn.

"Đã muốn hai bên không còn nợ nần, vật này đương nhiên phải trả lại, Anh Lạc mong Trường Uyên ca ca và Uyển tỷ tỷ sau này có thể sống một đời bình bình đạm đạm an yên."

Lạc Trường Uyên từ từ nhận lấy mặt dây chuyền, nhưng không đáp lời ta.



Ta không cam lòng lại hỏi thêm một câu: "Ta đi rồi, vậy còn hai người thì sao?"

Lạc Trường Uyên: "Đương nhiên có việc phải làm, muội không cần hỏi nhiều."

Lời vừa dứt, thân hình hắn đã chao đảo.

Ta thấy hắn từ từ ngã xuống bên giường, mới tiến lên đưa tay chạm vào má hắn.

"Trường Uyên ca ca, huynh và Uyển tỷ tỷ có thể gặp lại nhau thực sự không dễ dàng, hương hỏa của Lạc gia và Yến gia còn phải trông cậy vào hai người. Ta biết trong lòng huynh khó nguôi hận thù, nhưng nếu huynh ch-ế-t thì sẽ không còn hy vọng gì nữa, chỉ có sống mới có thể an ủi được vong linh Lạc lão gia và phu nhân."

"Muội. . . không được làm bậy!"

Lạc Trường Uyên dùng chút ý thức còn lại hét lên một câu, đôi mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm ta.

Ta cúi người định đặt lên má huynh ấy một nụ hôn, nhưng lại không nỡ xúc phạm tình cảm huynh muội thuần khiết này.

Chẳng bao lâu sau, Cẩm Mặc đã đặt hai người lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, rồi đ-á-nh xe rời đi.

Bát cháo Lạc Trường Uyên ăn sáng sớm nay có bỏ thuốc mê, hắn sẽ ngủ ít nhất mười canh giờ.

Đủ để Cẩm Mặc đưa họ ra khỏi thành Dương Châu.

Sau khi họ đi, ta một mình thu dọn phòng, rồi mang theo hành lý định đi Yến Kinh.

Lạc gia là phú thương đệ nhất Dương Châu, có trăm năm cơ nghiệp, phủ nha địa phương không thể không nể mặt chút nào, việc này chắc chắn có liên quan đến quan lớn ở kinh thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play