Đây là lần đầu tiên hắn ta bỏ ta lại mà ra ngoài. Đến đêm khuya hắn ta mới một mình trở về.

"Trường Uyên ca ca đâu?"

Ta gấp gáp tiến lên túm lấy vạt áo hắn ta: "Huynh, huynh nói đi chứ?"

12

"Thiếu gia đã về Dương Châu rồi. Ngài ấy bảo ta chuyển lời đến tiểu thư rằng, từ nay về sau, cứ xem như chưa từng quen biết ngài ấy."

Lúc này ta mới phát hiện trên mặt Cẩm Mặc có vết thương, trên người cũng dính m-á-u.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy, huynh, huynh mau nói cho ta biết đi!"

"Trường Uyên ca ca chính là mạng sống của ta, không có huynh ấy sao ta sống nổi. . ."

Ta túm chặt lấy Cẩm Mặc không buông tay, hắn ta mới kể lại đầu đuôi câu chuyện.

"Lạc gia bị người ta hãm hại. Nhi tử của quản gia - Trương Khải, đã rời khỏi Dương Châu từ nửa tháng trước, mang theo thư của Lão gia. Buổi trưa hôm nay, hắn ta cùng ta đi gặp thiếu gia, trao lại di ngôn của lão gia cho ngài ấy."

Trong bức thư tuyệt bút của Lạc lão gia viết rõ ràng, yêu cầu Lạc Thiếu Uyên đổi tên đổi họ, ẩn mình tránh nạn, không được báo thù.



Vốn dĩ ba năm trước, khi Lạc Trường Uyên muốn rời khỏi nhà, Lạc lão gia đã có linh cảm Lạc gia sẽ gặp họa, nên cố ý thuận theo ý Lạc Trường Uyên mà cãi vã với hắn, thậm chí còn xóa tên nhi tử duy nhất khỏi gia phả. Tất cả chỉ để bảo toàn cho Lạc Trường Uyên có thể sống tốt.

Ba năm sau, Lạc gia quả nhiên bị người ta vu oan gặp nạn. Ông ấy càng sợ Lạc Trường Uyên hồ đồ báo thù, nên đặc biệt sai người gửi thư khuyên ngăn nhi tử.

Nhưng. . .

"Làm sao thiếu gia chịu nghe, hai chúng ta không thể ngăn cản được ngài ấy. Trương Khải bị ngài ấy đ-á-nh bị thương, ta đã đưa hắn ta về quê."

Trương quản gia thà ch-ế-t cũng không chịu rời khỏi Lạc phủ. Trương Khải phải sống sót, dù sao cũng không thể để những người có liên quan đến Lạc gia đều ch-ế-t hết được.

Cẩm Mặc nói xong không kìm được đ-ấ-m một cú vào tường.

"Thiếu gia nói chỉ cần tiểu thư sống tốt, sau này tốt nhất có thể sinh một đứa con trai sửa thành họ Lạc, cũng coi như nối tiếp một mạch hương hỏa cho Lạc gia, đáp đền ân dưỡng dục nhiều năm của ngài ấy."

Nói rồi hắn ta lại lấy ra một mặt dây chuyền Quan Âm bằng vàng khảm ngọc trao vào tay ta.

"Đây là vật mà năm thiếu gia chào đời, lão gia và phu nhân bỏ ra rất nhiều tiền để chế tác. Thiếu gia vốn đã tặng vật này cho Yến tiểu thư, nhưng đã bị trả lại."

Lời của Lạc Trường Uyên là: "Vật này chỉ có thể trao cho người thân ruột thịt, không phải ái thê thì cũng là muội muội của ta."



Ta đeo mặt dây chuyền Quan Âm vào, cất kỹ trong vạt áo, rồi lặng lẽ quay người đi.

Lạc gia gặp nạn, quan phủ chỉ cần hơi điều tra là Túy Tiên Lâu cũng không giữ được. Ta gọi chưởng quỹ đến, giao hết tiền công của đầu bếp và tiểu nhị vào tay ông ta, ra lệnh ngày mai tìm người bán nơi này đi, rồi đem số bạc bán được phân phát cho những người ăn xin dọc đường.

"Cứ nói là Lạc thiếu hiệp ban thưởng."

Chưởng quỹ là người đáng tin cậy.

Sau đó, ta trở về chỗ ở, thu dọn đồ đạc đơn giản. Nhìn quanh bốn bề, trên tường có thơ từ và tranh vẽ Lạc Trường Uyên tự tay làm cho ta, còn có cả bàn trang điểm hắn mua tặng ta.

Huynh trưởng trong nhà giàu có thương yêu muội muội như thế nào, hắn đều đối xử với ta y như vậy. Giờ đây, quá nhiều thứ không thể mang theo được nữa.

"Huynh, ngày mai huynh đến ngân trang đổi hết những ngân phiếu này, rồi mua hai con ngựa. Chúng ta chỉ mang theo vàng bạc lên đường."

Cẩm Mặc nhìn xấp ngân phiếu dày cộm trong tay ta, ánh mắt hoảng hốt.

"Tiểu thư định làm gì?"

Nước mắt trong mắt ta chưa khô, nhìn hắn ta từng chữ từng chữ nói:

"Trường Uyên ca ca cuối cùng vẫn quá ngây thơ. Hắn tưởng ta sẽ vì báo ân mà sống, rồi nghe lời hắn lấy chồng sinh con để nối dõi cho Lạc gia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play