Đúng là Tương Trọng Kính có ý định xâm nhập vào Thức hải của Khúc Nguy Huyền, Cố Tòng Nhứ tất nhiên sẽ không can thiệp vào, còn Mãn Thu Hiệp vẫn luôn nhớ thương Tương mỹ nhân ngu ngốc mặc hắn điều khiển càng không ngăn cản, thiếu điều muốn đi tới đốt đuốc cỗ vũ.

Tương Trọng Kính không phải là người dè chừng ngó trước ngó sau, quyết định xong liền bắt tay vào làm.

Mãn Thu Hiệp nói cho Tương Trọng Kính cách làm thế nào để tìm ra phong ấn sau khi vào trong Thức hải, sau đó chống cằm xem kịch vui.

Tương Trọng Kính nhìn vẻ mặt ngủ say nhưng nhăn nhó đau đớn của Khúc Nguy Huyền, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên trán hắn.

Bởi vì ngày đó dung hợp Thần hồn ở cấm địa, những chuyện sáu mươi năm trước đối với Tương Trọng Kính giống như một giấc mộng hoang đường, chỉ có ngọn đèn được Khúc Nguy Huyền nâng trong tay mới là chân thật nhất.

Tương Trọng Kính thở dài nhắm mắt lại thả ra một sợi Thần thức, chậm rãi lần mò đi vào Thức hải của Khúc Nguy Huyền.

Bây giờ hắn không có linh lực, nếu Thần thức thật sự bị bài xích thì không thể phản kháng lại được, chỉ có thể mặc người xẻ thịt, Tương Trọng Kính cũng không thích cảm giác bị người khống chế này, hắn cố gắng thử thăm dò một phen.

Thức hải của tu sĩ không phải là nơi có thể tùy tiện tiến vào, dù tu sĩ đó có bị trọng thương hôn mê thì cũng sẽ vô thức tạo ra một tầng kết giới để bảo vệ Thức hải.

Tương Trọng Kính còn đang nghĩ cách làm thế nào để mở ra tầng kết giới này, chẳng qua ngoài ý muốn là trên đường dò xét đi vào đều thuận lợi suôn sẻ, không hề xảy ra bất kì sự bài xích nào.

Thần thức của Tương Trọng Kính thuận lợi tiến vào Thức hải, sau khi vào bên trong thì hóa thành người, vừa ngẩng đầu nhìn cảnh tượng xung quanh liền sững sờ hồi lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền là một vùng trời hoang vu đổ nát, giống như bị trận mưa lửa đổ ập xuống chỉ còn tàn tích cháy xém rải rác xung quanh, dưới đất còn có vô số lằn đen cháy khét, hoàn toàn khác xa biển đèn rực rỡ trong Thức hải của Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính khẽ nhói đau trong lòng, hắn hít sâu một hơi ổn định lại tâm tình, định tranh thủ thời gian đi tìm thứ cổ quái đang hành hạ Khúc Nguy Huyền.

Xung quanh mênh mông tĩnh lặng, không biết Tương Trọng Kính đi được bao lâu, trên màn trời mờ tối chậm rãi đổ tuyết.

Tương Trọng Kính đứng dưới trời tuyết giơ tay đón lấy một bông tuyết, bông tuyết lạnh băng tức khắc tan thành nước rồi từ kẽ tay rơi xuống đất.

Dưới ánh trăng mờ ảo trong màn đêm, Tương Trọng Kính lờ mờ phát hiện có một ngọn đèn sáng lập lòe cách đó không xa.

Tương Trọng Kính hơi sửng sốt, lập tức đi về phía ngọn đèn.

Hắn càng đến gần ngọn đèn, trời đổ tuyết càng ít đi, mãi đến khi còn lại vài bông tuyết thân mật vờn quanh người hắn.

Tương Trọng Kính giơ tay phẩy nhẹ bông tuyết chắn trước mặt, giây đầu tiên khi hắn nhìn thấy ngọn đèn liền sửng sờ trong chốc lát.

Đó là một ngọn đèn chỉ sáng cỡ bằng hạt đậu, bông tuyết bay xung quanh bị gió thổi phất qua, làm ánh lửa le lói muốn tắt tới nơi.

Một đôi tay bé nhỏ từ trong bóng tối duỗi tới, khẽ run rẩy khép lại che chờ ánh lửa khỏi gió tuyết xung quanh.

Khúc Nguy Huyền mặc quần áo phong phanh, quỳ gối ngồi bên cạnh ngọn đèn, trong mắt tràn ngập ngây thơ thiện lương.

Hắn vừa che chở đèn vừa ngẩng đầu tò mò nhìn Tương Trọng Kính đang ngẩn người, cười cong mắt: “Ngươi là ai vậy?”

Mặc dù Khúc Nguy Huyền hồi bé trông ngốc nghếch ngờ nghệch, nhưng luôn thích mỉm cười với Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính ngơ ngác nhìn hắn, khóe mắt cay cay.

Hắn đi tới ngồi bên cạnh Khúc Nguy Huyền, nghiêng đầu nhìn Khúc Nguy Huyền ngồi co ro trong thân thể con nít, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Ta là Trọng Kính.”

Khúc Nguy Huyền nghiêng đầu thắc mắc: “Trọng Kính?”

Cái tên này giống như thức tỉnh hắn, những bông tuyết rơi trên người Khúc Nguy Huyền nối thành một đường bay vào không trung, đồng thời mái tóc xõa dài của hắn cũng tung bay theo.

“Trọng Kính.” Khúc Nguy Huyền cầm ngọn đèn đang cháy lập lòe yếu ớt trong tay rồi lảo đảo đứng lên: “Ta đưa đèn cho Trọng Kính.”

Hai mắt Tương Trọng Kính đỏ hoe, lảo đảo đứng dậy theo hắn.

Tương Trọng Kính không dám quấy rầy Khúc Nguy Huyền trong Thức hải, chỉ có thể chầm chậm đi theo sau lưng hắn.

Khúc Nguy Huyền ôm đèn đi về phía trước, đột nhiên dừng lại như bị mất phương hướng, ngơ ngác đứng tại chỗ thẩn thờ nhìn bông tuyết bay đầy trời.

Tương Trọng Kính nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

Khúc Nguy Huyền mê mang nói: “Ta… Hình như đã quên mất Tương Trọng Kính bị nhốt ở đâu.”

Tương Trọng Kính hơi sửng sốt.

“Ở đâu nhỉ?” Lời nói của Khúc Nguy Huyền không mạch lạc, đang tự lẩm bẩm thì bỗng ngừng lại nhìn vùng trời hoang vu trước mặt, giống như đang chất vấn một người vô hình, giọng nói đột nhiên trở nên rét lạnh.

“Ngươi đã đưa Trọng Kính đi đâu?”

Tất nhiên là không có ai trả lời hắn.

Dù là lúc trước hắn đi chất vấn Túc Tàm Thanh thì cũng không nhận được câu trả lời.

Một bông tuyết nhẹ nhàng đáp lên vai Tương Trọng Kính, rõ ràng rất nhẹ gần như không có cảm giác nhưng Tương Trọng Kính lại cảm thấy giống như bị đè sụp xuống, hắn hơi lảo đảo rồi từ từ khuỵu gối xuống, mờ mịt ngẩng đầu nhìn Khúc Nguy Huyền.

Trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền trống rỗng không có gì, chỉ có tấm lưng nhỏ bé của hắn và ngọn đèn sắp tắt.

Mãn Thu Hiệp nói trong cơ thể Khúc Nguy Huyền có giấu một thứ, vậy thứ kia rất có thể là ngọn đèn này.

Sở dĩ quanh quẩn mãi không thoát khỏi đây là vì thần trí của Khúc Nguy Huyền bị hỗn loạn, còn ngọn đèn này chắc chắn là thứ mà Tương Trọng Kính cần tìm, cho nên hắn mới giữ chặt trong tay qua nhiều năm, không chịu buông ra.

Trong mắt Tương Trọng Kính che lấp một tầng hơi nước, hắn ngơ ngác nhìn Khúc Nguy Huyền hồi lâu rồi nhẹ nhàng chớp mắt mấy cái.

Tương Trọng Kính cười khẽ, dịu dàng nói: “Nguy Huyền.”

Khúc Nguy Huyền còn đang mờ mịt tìm người, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì nghi ngờ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tương Trọng Kính trong bộ dạng một đứa bé đang đứng giữa trời tuyết, nhìn hắn với đôi mắt xinh đẹp đầy ý cười.

“Trọng Kính.” Khúc Nguy Huyền vui vẻ nói: “Nhìn nè, là đèn đó Trọng Kính.”

Tương Trọng Kính cười lên, cất giọng bi bô của con nít: “Ừm, là đèn.”

Khúc Nguy Huyền càng vui vẻ hơn, đưa vật trong tay cho Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính đưa tay nhận lấy.

Khoảnh khắc năm ngón tay chạm vào chân đèn, Tương Trọng Kính kinh ngạc nhận ra ngọn đèn trong tay Khúc Nguy Huyền là vật gì.

Đó là long cốt đang giữ Thần hồn kiếp trước của hắn!

Sau khi Khúc Nguy Huyền rời tay khỏi ngọn đèn, cả người khẽ đung đưa biến thành dáng vẻ thiếu niên, ngay cả đôi mắt ngây thơ non nớt cũng dần dần nhuốm đầy vẻ đau đớn sau khi trưởng thành.

Hắn ngẩng đầu nở nụ cười miễn cưỡng với Tương Trọng Kính: “Cha ta nói cái này có thể áp chế lửa độc trong người ta, dặn ta không được tùy tiện đưa cho người khác.”

Nhưng nếu là Tương Trọng Kính muốn thì hắn sẽ cho.

Khi Khúc Nguy Huyền bị lửa độc hành hạ, phần long cốt chứa Thần hồn của Tiên quân có thể giúp hắn áp chế, tránh để thân thể hắn bị lửa độc đốt thành tro rồi phát tán tro độc đi khắp nơi, cũng để cho Khúc Nguy Huyền đáng lẽ ra bị đốt chết vào sáu mươi năm trước lại có thể gắng gượng sống đến tận hôm nay.

Mà bây giờ lửa độc trong cơ thể Khúc Nguy Huyền đã được Túc Tàm Thanh lấy ra, long cốt áp chế lửa độc tất nhiên trở thành gánh nặng.

Lấy nó ra là chuyện tốt, dù sao với thân thể bạc nhược bây giờ của Khúc Nguy Huyền thì vốn không thể nào chịu nổi ma khí của long cốt và thần hồn của tiên quân.

Tương Trọng Kính cúi đầu rũ mi, tóc mái lộn xộn trước trán che khuất tầm mắt khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Hắn nghĩ, có lẽ kiếp trước hắn không có phạm tội ác tày trời như đã tưởng tượng, nếu không kiếp này sẽ không có người thật lòng chờ đợi hắn như vậy.

Suy nghĩ này giống như chìa khóa nhẹ nhàng mở ra gông xiềng trong lòng Tương Trọng Kính, cảm giác chèn ép trói buộc khiến hắn không thở nổi rốt cuộc biến mất hoàn toàn.

Cùng lúc đó, Cố Tòng Nhứ từ nãy tới giờ luôn quan sát Thần thức của Tương Trọng Kính đột nhiên phát hiện cốc đèn có đường vân gấp khúc trong Thức hải bỗng sáng lên thêm chút nữa, còn cốc đèn của mình vốn đã lập lòe nay còn lập lòe hơn.

Cố Tòng Nhứ: “…”

Ngón tay của Cố Tòng Nhứ khẽ dùng chút lực, khung lồng đèn vất vả lắm mới làm xong chớp mắt bị bẻ gãy, y không cảm xúc men theo sợi thần thức của Tương Trọng Kính chui vào trong Thức hải của Khúc Nguy Huyền.

Vừa vào trong Thức hải hoang vu đổ nát, Cố Tòng Nhứ suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mắt làm tức giận suýt mở miệng chửi người.

Giữa những tàn tích cháy xém, Khúc Nguy Huyền trong dáng vẻ trưởng thành đang bồng bé con Tương Trọng Kính, hai người cùng nhìn ngọn đèn le lói trước mặt.

Cố Tòng Nhứ nghiến răng ken két: “Tương Trọng Kính!”

Tương Trọng Kính khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì nghe ác long mang theo cơn phẫn nộ gầm một tiếng, cả ngưởi bị một luồng sức mạnh vô hình quét thẳng ra ngoài.

Cố Tòng Nhứ vừa xuất hiện vài giây thì đã bị Thức hải của Khúc Nguy Huyền cưỡng ép đẩy ra ngoài.

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính sợ hết hồn, một khi tu sĩ xâm nhập bị hất bay ra ngoài, chắc chắn sẽ bị biến thành thiểu năng giống như Mãn Thu Hiệp đã nói.

Khúc Nguy Huyền không hề nương tay với ác long, hắn nhìn Tương Trọng Kính, nghiêm túc nói: “Ác long không ngoan, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn.”

Tương Trọng Kính nghẹn họng, đột nhiên cảm nhận được cảm giác bị trưởng bối chia tách uyên ương là như thế nào.

Khóe mắt Tương Trọng Kính còn hơi ướt, hắn nhấc tay xoa rồi cầm đèn đứng lên.

Khúc Nguy Huyền không nói nhiều, nhẹ nhàng đưa hắn ra khỏi Thức hải.

Ở bên ngoài, Tương Trọng Kính mở mắt ra, trong tay đang cầm một mảnh long cốt.

Khúc Nguy Huyền vẫn đang ngủ say trên giường, trên mặt không còn nhăn nhó khổ sở vì đau nữa, quả nhiên là do long cốt gây ra.

Tương Trọng Kính đứng dậy kiểm tra Khúc Nguy Huyền không có gì bất thường, sau đó vội vàng chạy ra ngoài sảnh xem Cố Tòng Nhứ.

Còn chưa chạy ra ngoài thì nghe thấy Mãn Thu Hiệp kêu gào thảm thiết.

“Ta muốn là mỹ nhân ngu si! Chứ không phải là rồng ngu si!”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nhận ra không ổn, bước chân càng thêm vội vã.

Ác long bị Khúc Nguy Huyền thô bạo tống ra ngoài không biết có phải bị đần thiệt không, lúc này y hóa thành rồng nhỏ hung hăng ngậm cổ tay của Mãn Thu Hiệp, sống chết không chịu nhả ra.

Mãn Thu Hiệp hồi nào tới giờ tuyệt đối không cho bất kì ai lại gần chứ đừng nói là đụng vào, hắn giãy giụa điên cuồng muốn hất ác long ra.

Tương Trọng Kính: “…”

Mãn Thu Hiệp thấy Tương Trọng Kính bình an vô sự đi ra như thấy vị cứu tinh, hắn mang theo rồng điên chạy tới cầu cứu.

Tương Trọng Kính cũng không để ý cảnh tượng trước mặt tấu hề cỡ nào, vội hỏi: “Hắn thật sự bị Thức hải của Khúc Nguy Huyền làm bị ngu?!”

“Khúc Nguy Huyền xem như nương tay, chỉ có thể ngu ngốc nửa ngày, ngươi, ngươi mau lấy hắn ra đi!” Mãn Thu Hiệp vừa nói vừa vẫy tay, nhưng ác long nổi điên kiên quyết không chịu nhả ra, vừa cắn vừa phát ra tiếng gầm gừ của dã thú, trông rất dữ.

Tương Trọng Kính biết được Cố Tòng Nhứ không có chuyện gì liền thở phào nhẹ nhõm, hắn xoa mi tâm, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Tương Trọng Kính thấy mặt mày của Mãn Thu Hiệp ủ dột, nhớ lại Mãn Thu Hiệp cá cược nuốt giấy, ngoài cười trong không cười nói: “Ngươi không phải nói hắn… Ừm, kỳ cầu hoan chỉ cắn một mình ta thôi mà?”

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn ngộ ra chuyện này thì càng thêm tức tối.

Mãn Thu Hiệp rất vô tội.

Vừa rồi Cố Tòng Nhứ bị Khúc Nguy Huyền hất ra khỏi Thức hải, y đứng tại chỗ bối rối hồi lâu thì đột nhiên biến thành rồng nhỏ, thụ đồng đờ đẫn vô hồn nhìn xung quanh một chút, rốt cuộc tìm được một sinh vật sống, lập tức nhào tới bắt lấy Mãn Thu Hiệp.

Chẳng qua vừa mới quấn lấy thì Cố Tòng Nhứ lờ mờ nhận ra người này không phải là người mà mình muốn tìm, lập tức nổi giận đùng đùng.

Ác long không thèm để ý là mình tự động quấn người ta, chỉ cảm thấy con kiến hôi này dám cố tình đứng đó cho mình quấn, y tức giận cắn một phát lên cổ tay Mãn Thu Hiệp rồi ngậm chặt không nhả.

Mãn Thu Hiệp còn oan hơn Thị Kính.

Tương Trọng Kính không biết phải làm sao, giơ tay lên ôm lấy Cố Tòng Nhứ.

Ác long với đôi ma đồng hừng hực sát khí đang hung hăng cắn người không nhả đột nhiên toàn thân cứng ngắc, ngơ ngác nhả cổ tay của Mãn Thu Hiệp ra rồi nghiêng đầu nhìn Tương Trọng Kính.

Một giây đối mặt với Tương Trọng Kính, con ngươi vô hồn của Cố Tòng Nhứ bỗng sáng lên, y vui mừng hớn hở cuộn tròn người ngậm chóp đuôi tạo thành vòng tay, sau đó quấn chặt cả người Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính bị quấn chặt đến nổi không bước được nửa bước, đành phải nhấc tay ôm Cố Tòng Nhứ lên, giữ nguyên tư thế quái đản như vậy từng bước trở về căn phòng được chuẩn bị trong Khứ Ý Tông.

Hắn không chú ý tới, Mãn Thu Hiệp ở sau lưng đang dùng cái tay bị cắn máu me be bét cầm bút viết thoăn thoắt.

Tương Trọng Kính vừa về tới trong sân, còn chưa kịp vào trong phòng thì Cố Tòng Nhứ bất mãn hóa thành hình người.

Ác long biến hình không báo trước, Tương Trọng Kính làm sao có thể bồng nổi một nam nhân trưởng thành mà còn đô con hơn hắn, toàn thân lảo đảo nghiêng người té vào trong bụi cỏ bên cạnh.

Sau một tiếng rên, Tương Trọng Kính không cảm thấy đau, nghi ngờ mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngồi dưới đất, còn ác long ngồi phía sau ôm hắn, y vòng chặt hai tay ôm cả người hắn vào lòng, cường thế nhưng lưu luyến.

Trong sân bay đầy lá liễu.

Tương Trọng Kính hơi nghiêng đầu, mờ mịt nhìn Cố Tòng Nhứ.

Khung cảnh này cộng thêm tư thế kia thật sự khiến tim người ta phải đập bình bịch, huống chi Cố Tòng Nhứ còn rũ mắt chăm chú nhìn hắn, không thể nhìn ra y đang suy nghĩ gì trong đầu.

Tương Trọng Kính không hiểu sao có chút khẩn trương, luôn cảm thấy Cố Tòng Nhứ như vậy còn đáng sợ hơn lúc tức giận, hắn đang muốn cựa quậy tránh khỏi vòng tay của Cố Tòng Nhứ, nhưng mới cử động thì nhận ra sau lưng có gì đó không đúng.

Cái eo của Tương Trọng Kính cứng ngắc, trên mặt đờ ra, không dám cử động dù chỉ một chút.

Lúc này Cố Tòng Nhứ đột nhiên sáp lại gần, liếm nhẹ lên dấu răng sau gáy còn chưa tan của Tương Trọng Kính, khó chịu lầm bầm: “Trọng Kính, ta có thể cắn ngươi thêm một cái nữa được không?”

Tương Trọng Kính: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play