Những người khác kinh ngạc không thôi, ngay cả tu sĩ tóc trắng kia cũng nhíu mày.

Nhiếp hồn là cấm thuật do tội nhân trong bí canh tam độc chế ra, không ngờ linh thú tọa trấn của Khứ Ý Tông lại biết dùng cấm thuật này.

Khúc Hành nghe thấy chữ ‘vâng’ kia, đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi có thứ gì đó thoát khỏi tầm kiểm soát.

Khổng tước… Đáng lẽ không nên nói chuyện này ra.

Khổng tước vẫn an tĩnh duy trì tư thế quỳ, lệ nơi hốc mắt đã khô, trái lại khóe môi liên tục chảy máu, chớp mắt nhiễm đỏ thân dưới của nó.

Đây là cái giá phải trả khi chống lại trận pháp điều khiển linh thú.

Thụ đồng lạnh băng của Cố Tòng Nhứ không hề có chút thương xót nào, y hờ hững nhìn Khúc Hành: “Nói nhiếp hồn là linh quyết, đồ kiến hôi tráo trở gian dối, không phải ngươi muốn để khổng tước dùng thuật nhiếp hồn điều khiển Tương Trọng Kính nhận tội đền tội sao?”

Con ngươi của Khúc Hành chấn động kịch liệt, không thể nào tin nổi tại sao khổng tước lại phản bội Khứ Ý Tông, chẳng lẽ nó không muốn sống nữa?

Khách khứa xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Khúc Hành càng thêm kì lạ.

Dịch chưởng môn nhân cơ hội này ỷ vào giọng nói oang oang của mình nói to: “Vừa rồi Khúc tông chủ thề thề thốt thốt nói biện pháp của mình có thể để kiếm tôn chứng minh bản thân trong sạch mà? Sao bây giờ lại rước tội về cho mình thế?”

Khúc Hành cưỡng ép bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Khổng tước báo cho ta biết đó là linh quyết, vốn không biết nhiếp hồn là gì cả, ai ngờ bây giờ nó đột nhiên quay lại cắn ta, không chừng là khổng tước bị trúng nhiếp hồn của người khác, dù sao con ác long này đi theo tội nhân kia đã nhiều năm…”

Cố Tòng Nhứ sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra tội nhân trong miệng bọn hắn là nói đến chủ nhân của mình, lúc này y nổi cơn thịnh nộ, giận dữ gào thét: “Kiến hôi ngu xuẩn cả gan bêu rếu chủ nhân ta! Thật sự khinh ta không dám giết các ngươi sao?!”

Khúc Hành bị tiếng gầm này làm chấn động hai tai đến nỗi chảy máu, bên tai mãi hồi lâu chỉ vang lên tiếng ong ong nhức óc.

Vẻ mặt mọi người trở nên nghiêm túc, lập tức dùng linh lực hộ thể đồng thời lui về sau.

Ác long này đúng là gặp ai liền cắn người đó, không trách bị người đời gọi là ác long.

Cố Tòng Nhứ tức giận không ngớt, nếu không phải Tương Trọng Kính giữ Khúc Hành lại vì còn hữu dụng, y đã sớm há miệng nuốt gã vào bụng, nào có chuyện phải chịu cục tức này?

Không còn nhiếp hồn của khổng tước uy hiếp, rốt cuộc Tương Trọng Kính cũng bình thản ngẩng đầu lên.

Việc đã đến nước này, Tương Trọng Kính cũng không có ý định biện giải cho mình, cũng không truy cứu trách nhiệm với Khúc Hành, trái lại đột nhiên chuyển sang đề tài khác, quay đầu nói nhà sư kia: “Không biết tục danh của đại sư là?”

Nhà sư kia chắp hai tay mỉm cười, điềm đạm nói: “Tố Nhất.”

Tương Trọng Kính vốn tưởng rằng những chuyện ngu xuẩn của Khúc Hành sẽ khiến cho nhà sư không rõ có phải là kẻ đứng sau Tam môn hay không này dao động, nhưng nào ngờ hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ từ bi trách trời thương dân.

Dù Khúc Hành có ngu xuẩn đến mấy đi nữa, hắn cũng không thay đổi sắc mặt, thậm chí còn nhìn Khúc Hành với ánh mắt thưởng thức.

Thưởng thức cái gì? Thưởng thức cái ngu của gã?

Tương Trọng Kính gật đầu cười nói: “Đại sư Tố Nhất, ta đã nhớ.”

Tố Nhất giống như không nghe ra thâm ý trong lời nói của hắn, cũng gật đầu mỉm cười đáp lại.

Tương Trọng Kính biết không thể nhìn ra được gì từ nhà sư hủ nút này, bây giờ mới quay đầu nhìn về phía Khúc Hành đầu chảy đầy mồ hôi, bộ dạng chật vật khó tả.

Nhìn dáng vẻ Tố Nhất giống như đã khoanh tay đứng nhìn, không có ý định bảo vệ gã, không khó nhận ra Khúc Nguy Huyền rồi tới Khúc Hành, đều đã trở thành ‘phế’ trong miệng của người đứng sau Tam môn.

Tương Trọng Kính nhìn Khúc Hành, nói: “Khúc tông chủ nuôi ta từ nhỏ đến lớn, hẳn đã biết ta là người mồm miệng không lanh lẹ, cho dù bị uất ức cũng sẽ không biện giải cho mình.”

Mặt già của Khúc Hành như quả trầu héo.

Cố Tòng Nhứ bên cạnh cũng bị dọa sợ đến mức chóp đuôi mềm nhũn.

Mồm miệng không lanh lẹ? Bị uất ức sẽ không biện giải?

Ngươi đang nói ngược hay gì?

Dù sao trong nhận biết của Cố Tòng Nhứ, Tương Trọng Kính có chỗ nào giống người mồm miệng không lanh lẹ, phải nói là mồm mép quá tía lia, mỗi lần nghe hắn nói chuyện là đầu óc của chân long vô cùng nhức nhối, hận không thể mọc ra mười tám bàn tay bịt cái miệng như ống xả lũ của hắn lại.

Mặc kệ người khác nói thế nào, Tương Trọng Kính vẫn nghĩ mình là một kẻ đáng thương không giỏi ăn nói, dù bị uất ức cũng không lên tiếng biện giải.

Khúc Hành thật sự rất ghét Tương Trọng Kính, không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề lạnh lùng đâm thủng ý đồ của hắn: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói năm đó ta để khổng tước dùng thuật nhiếp hồn điều khiển ngươi giết chết đệ tử Tam môn?”

Tương Trọng Kính nói: “Không, ta vẫn giữ nguyên câu nói hồi nãy nha Khúc tông chủ, các ngươi nghĩ thế nào ta đều không quan tâm. Ta chỉ là không nhìn nổi người khác tạt nước bẩn lên người ta rồi lại làm ra vẻ bị hại đáng thương, tâm địa độc ác như vậy ngay cả thánh nhân cũng phải tức giận.”

Hắn vừa nói vừa nhìn Tố Nhất, cười hỏi: “Có phải không, đại sư Tố Nhất?”

Đôi mắt của Tố Nhất nhẹ nhàng mở ra một khe hở, nụ cười trên môi giống như được vẽ lên, vẫn là dáng vẻ khiến người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, nói: “Đúng là như vậy.”

Tương Trọng Kính cảm thấy người còn xử sự khéo léo đưa đẩy hơn cả hắn, chắc chắn da mặt cũng dày không hề kém cạnh.

“Hôm nay tề tựu đông đủ đạo hữu, chúng ta không ngại tính toán rõ ràng chuyện năm đó.” Tương Trọng Kính nói: “Khi không phải gánh chịu ô danh trên lưng suốt sáu mươi năm, thật khiến ta cảm thấy không ngửi nổi.”

Hắn vừa nói xong lời này, Dịch chưởng môn không đợi Khúc Hành lên tiếng liền giành nói trước: “Vậy thì quá tốt! Dù sao người chết là đệ tử Tam môn, Khứ Ý Tông đòi đóng cửa điều tra thì sao có thể công bằng được? Đúng lúc mọi người có mặt đông đủ tại đây, trả lại cho kiếm tôn một sự trong sạch.”

Dịch chưởng môn nói vô cùng căm phẫn, người đứng bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt kì quái, thầm nghĩ trong lòng: “Lâm Giang Phong của ngươi chẳng phải mới bước vào hàng ngũ Tam môn trong những năm gần đây sao, coi như năm đó đệ tử Tam môn chết thì cũng đâu tới lượt ngươi ra mặt.”

Có điều lời nói của Dịch chưởng môn là tiếng lòng của phần đông người ở đây, không có nhiều người phản đối, tất cả đều gật đầu đồng ý.

Tương Trọng Kính híp mắt, nhìn về phía Túc Tàm Thanh nói: “Mau tới nghe Túc thủ tôn nói lời công bằng, hôm nay muốn mời ngài tới làm người phán xử, vì ta rửa sạch oan khiên, thế nào?”

Túc Tàm Thanh biết Tương Trọng Kính đang làm nhục mình, nhưng không thể nào cự tuyệt được, gã nói: “Được.”

Tương Trọng Kính mỉm cười sâu hơn, trong tầm mắt soi mói của mọi người, hắn nhìn về phía khổng tước đang quỳ dưới đất.

Màu máu của khổng tước hơi ngả sang tím đậm, thấm vào trong đất bùn tạo thành một vũng đen nhánh.

Tương Trọng Kính đạp lên thân rồng của Cố Tòng Nhứ rồi mượn lực của u hỏa bay đến đáp xuống chỗ đất trống phía trước, Cố Tòng Nhứ bị hắn đạp không kịp phản ứng, mất mặt rít lên một tiếng, tức giận suýt chút nữa không nhịn được há miệng nuốt hắn vào bụng.

Tương Trọng Kính không nhìn vẻ mặt khó coi của Khúc Hành, chậm rãi đi đến trước mặt khổng tước, hơi cúi người nhìn nó, nói: “Ngẩng đầu lên.”

Khổng tước từ từ ngẩng đầu lộ ra cái cổ thon dài, đôi mắt không cảm xúc nhìn hắn.

Tương Trọng Kính nói: “Ta hỏi gì ngươi đáp nấy.”

Khổng tước im lặng nhìn hắn một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu.

“Vâng.”

Tương Trọng Kính không hề cho kẻ khác có thời gian phản ứng lại, trực tiếp đặt câu hỏi.

“Năm đó ngươi từng tận mắt thấy ta sát hại đệ tử Tam môn?”

“Chưa từng.”

“Năm đó ta có dùng linh kiếm giết người không?”

“Chưa từng.”

Hắn nhìn khổng tước, hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Những đệ tử Tam môn kia là bị ngươi dùng thuật nhiếp hồn điều khiển bọn họ tàn sát lẫn nhau?”

Tương Trọng Kính vốn tưởng khổng tước sẽ gật đầu, nhưng không ngờ nó lại lắc đầu.

“Không, bọn họ chết vì tự sát.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Tương Trọng Kính cũng khẽ nhướng mày.

Hồi nãy hắn nói đệ tử Tam môn tự sát chỉ là nói giỡn, ai ngờ đó lại là sự thật.



Toàn thân Khúc Hành ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tương Trọng Kính đứng dậy đi tới bên cạnh Cố Tòng Nhứ, giơ cao tay muốn xoa đầu rồng của Cố Tòng Nhứ.

Cố Tòng Nhứ đời nào cho hắn xoa đầu trước con mắt của nhiều người, y há miệng lộ ra răng nanh, nghiêng đầu muốn táp tay hắn.

“Ta ăn ngươi!”

Tương Trọng Kính đã tập thành thói quen, không thèm nhìn rụt tay về, tránh thoát cú đớp muốn ăn thịt người của Cố Tòng Nhứ, hắn cười tủm tỉm nhìn xung quanh: “Năm đó chân long vì u hỏa bị trộm mà tức giận, muốn nuốt hết tất cả đệ tử trong bí cảnh, là ta xả thân phong ấn mới cứu bọn họ một mạng. Buồn cười thay, vì sự dốt nát của bọn họ, đã nhận lầm khế văn phong ấn thành khế văn của khế ước sinh tử, Túc thủ tôn, ngươi nói ta có oan uổng hay không?”

Túc Tàm Thanh không tỏ cảm xúc gì, hờ hững nói: “Oan uổng.”

Tất cả mọi người ở đây đều biết kẻ dốt nát năm đó chính là Túc Tàm Thanh, nghe thấy màn hỏi gì đáp nấy trước mắt này, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.

Đúng là mỉa mai, nhờ vào công trạng phong ấn Tương Trọng Kính để lên chức Thủ tôn Tam giới, lại là một kẻ dốt nát vô sỉ như vậy.

“Mà chuyện đệ tử Tam môn chết thảm là từ miệng khổng tước trả lại trong sạch cho ta, chuyện vu hãm ta ở bí cảnh tam độc cũng là ta tự mình chứng minh bản thân trong sạch.” Tương Trọng Kính giang rộng hai tay quay nửa vòng, rồi nhìn về phía đệ tử của Thượng Diêu Phong và Khứ Ý Tông, thản nhiên nói: “Các ngươi còn có tội danh nào nữa muốn ụp lên đầu ta, cứ việc nói ra.”

Những người đó sao có thể nói được gì, cả đám đều trố mắt nhìn nhau, khuôn mặt nóng ran xấu hổ cúi đầu.

Túc Tàm Thanh nhìn bóng lưng của hắn, trong con ngươi hiện lên vẻ phức tạp.

Cho dù trưởng lão Tam môn muốn cưỡng ép che giấu sự thật năm đó, nhưng Tương Trọng Kính vẫn có biện pháp cho mọi người biết bản thân hắn trong sạch.

Đột nhiên Túc Tàm Thanh cảm thấy mình quá buồn cười, đều muốn chu toàn tất cả mọi chuyện, nhưng cuối cùng lại làm hỏng tất cả.

Tương Trọng Kính hỏi Khúc Hành đang run rẩy như cầy sấy, nghiêm túc nói: “Lão tông chủ, ngài còn lời gì muốn nói không?”

Khúc Hành gần như là sợ hãi nhìn Tương Trọng Kính.

Trong ngày sinh nhật của gã, Tương Trọng Kính chỉ bằng sức của một mình hắn có thể khiến gã thân bại danh liệt, nhưng gã lại không thể ra tay giết hắn, ngay cả khổng tước cũng chẳng biết từ lúc nào bị xúi giục phản bội gã.

Thậm chí gã cảm thấy bản thân hiện tại rơi vào tình cảnh chật vật thê thảm này giống như là đang mơ.

Người xung quanh thấy vẻ mặt bần thần của Khúc Hành liền đoán được những gì Tương Trọng Kính nói đều đúng, tất cả tội danh hư ảo của sáu mươi năm trước hóa ra là do Tam môn cưỡng ép đổ lên đầu hắn.

Dù sao năm đó đèn bản mệnh của Tương Trọng Kính được Tống Hữu Thu cất giữ ở Tống Táng Các bất ngờ tắt ngúm, dĩ nhiên là chết không đối chứng, còn sự tình thế nào thì toàn được nghe kể qua lời của những người còn sống đi ra khỏi bí cảnh.

Nghĩ đến người đáng thương nhất chính là Tương kiếm tôn, xả thân cứu người nhưng lại bị bạch nhãn lang phong ấn trong bí cảnh suốt sáu mươi năm không thấy ánh sáng mặt trời, vất vả lắm mới ra được bên ngoài lại bị người vu oan, danh tiếng mất hết.

Nếu đổi lại là một người tâm tư nhạy cảm lâm vào hoàn cảnh này thì đã sớm phát điên.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn Tương Trọng Kính mang theo sự thương hại và đồng tình.

Kẻ bi thảm nhất đời này quả thật không ai sánh bằng Tương Trọng Kính.

Mọi người đều thổn thức không thôi, trong lòng thật sự cảm thấy chuyến đi lần này không thiệt thòi.

Tương Trọng Kính quậy banh hết cả Khứ Ý Tông, thành công để bản thân rửa sạch oan khiên, hắn không quan tâm đến ánh mắt hận không thể nhào tới xé xác mình của Khúc Hành và ánh mắt kì lạ của mọi người, trái lại một lần nữa đi tới trước mặt khổng tước.

Tương Trọng Kính từ trên cao nhìn nó, lạnh nhạt nói: “Mới nãy ngươi đã làm thuật nhiếp hồn, tại sao lại ngưng?”

Khổng tước ngẩng đầu nhìn Tương Trọng Kính hồi lâu, cho đến khi con ngươi trong đôi mắt của nó bắt đầu giãn ra, mới nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trong đôi mắt xinh đẹp của nó từ từ chảy xuống hai viên huyết lệ, rơi xuống đất hóa thành hai viên ngọc lưu ly mang hình hài giọt máu.

Tương Trọng Kính hỏi nó: “Ngươi cười cái gì?”

Khổng tước giãy giụa muốn đứng dậy, giống như muốn đến gần Tương Trọng Kính, Cố Tòng Nhứ thấy vậy định thả ra uy áp muốn đè nó xuống đất nhưng lại bị Tương Trọng Kính giơ tay cản lại.

Hắn muốn biết khổng tước rốt cuộc muốn nói gì.



Giọng nói của khổng tước ngày càng nhỏ nhưng Tương Trọng Kính có thể nghe ra rõ ràng.

“Ta không hề ngừng thuật nhiếp hồn.”

Tương Trọng Kính nhíu mày.

Khổng tước chỉ cần chớp mắt một cái là có thể thâu tóm tâm trí của người khác, xác thật vừa nãy hắn đã mắt đối mắt với khổng tước, nếu nó thật sự dùng nhiếp hồn thì hắn đã trúng chiêu từ lâu.

Khổng tước nói xong lời này, cả người tựa như lông chim nhẹ nhàng bay về phía Tương Trọng Kính, phảng phất như muốn ôm lấy hắn, nhưng khi hai tay sắp chạm tới Tương Trọng Kính thì biến thành vô số mảnh vụn linh lực rồi tiêu tán vào không trung.

Một cơn gió thổi qua, trên vũng máu chỉ còn lại bộ y phục rực rỡ trống rỗng nằm trơ trọi.

Trực giác mách bảo cho Tương Trọng Kính biết câu nói cuối cùng của khổng tước tựa hồ có ám chỉ, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không ra, đang định đứng dậy thì nhác thấy lấp ló trong bộ y phục rực rỡ có một viên ngọc lưu ly giống như trứng của khổng tước.

Tương Trọng Kính do dự một lát mới đưa tay nhặt quả trứng lên bỏ vào trong tay áo, suy nghĩ một chút tiếp tục nhặt nốt hai viên huyết lệ của khổng tước để lại.

Vân Nghiễn Lý đứng một bên vô cùng thích thú vừa xem kịch vui vừa cắn hạt dưa, đột nhiên cảm giác phượng hoàng đậu trên vai mổ nhẹ vào hắn.

“Sao thế?”

Phượng hoàng nói: “Đó là nguyên đan của khổng tước ngưng tụ lại tạo thành quả trứng, nếu dùng nhiều linh lực và chăm sóc chu đáo thì có lẽ nó sẽ sống lại, Thiếu tôn, ngài mang quả trứng đó về đi.”

Vân Nghiễn Lý nhướng mày: “Sao hả, cô đơn lâu quá nên muốn ấp trứng?”

Phượng hoàng: “…”

Phượng hoàng ho ra một đốm lửa, thở phì phò nói: “Ta định sẽ ăn quả trứng kia, đại bổ!”

Vân Nghiễn Lý cong ngón tay búng vào đầu phượng hoàng, thuận miệng nói: “Chờ lát nữa ta hỏi thử xem.”

Lúc này phượng hoàng mới vui vẻ dụi vào mặt hắn.

Các tân khách được xem một màn kịch hay, dù bị Khúc Nguy Huyền cung kính tiễn về cũng không thấy tức giận, dù sao đây là chuyện riêng của Tam môn, người ngoài không tiện nhúng tay.

Tất cả từng người một hào hứng rời đi, nom có vẻ muốn tuyên truyền chuyện này đi khắp mọi ngóc ngách ngõ hẻm.

Tin tức Tương Trọng Kính còn sống trở về rửa sạch oan khiên và chân long hiện thân, cái nào cũng đều khiến mọi người khắp Cửu Châu phải khiếp sợ.

Tương Trọng Kính cất trứng khổng tước vào người, vừa quay đầu thì thấy Cố Tòng Nhứ đã biến thành hình người, đang khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn hắn.

Khúc Hành bị Cố Tòng Nhứ nhốt trong phong ấn nhỏ không ra được, các đệ tử của Khứ Ý Tông đứng bên cạnh cầm kiếm đề phòng, vì kiêng kỵ ác long nên không dám tiến lên giải cứu.

Đến khi Khúc Nguy Huyền tiễn khách đi hết rồi bước nhanh trở về nói với Khúc Hành: “Cha.”

Khúc Hành lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không có đứa con ăn cây táo rào cây sung như ngươi!”

Khúc Nguy Huyền mờ mịt nói: “Năm đó… Con bị u hỏa làm thương nặng, cũng là nằm trong tính toán của cha ư?”

Khúc Hành thoáng sửng sốt, sắc mặt lập tức xanh lét.

Khúc Nguy Huyền đứng bên ngoài phong ấn, đôi mắt ảm đạm như tro tàn lóe lên một tia sáng mong đợi, tựa như một đứa trẻ trông mong nhìn Khúc Hành cho kẹo, muốn nghe một lời phủ định từ miệng gã.

Khúc Hàng muốn chối bỏ nhưng miệng mở rồi lại khép, cuối cùng không nói gì.

Khúc Nguy Huyền đợi một lúc lâu nhưng không chờ được câu nói ‘không phải’ mà mình muốn nghe, ánh sáng trong mắt mờ dần rồi vụt tắt, một lần nữa trở lại dáng vẻ ảm đạm không cảm xúc như ngày thường.

Khúc Nguy Huyền nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, nhìn vạt áo của Khúc Hành, lẩm bẩm: “Là Nguy Huyền quá ngu xuẩn, khiến cha thất vọng ư?”

Khúc Hành run rẩy nhìn hắn, nhưng vẫn không được câu nào.

Tương Trọng Kính ở bên cạnh chọc Cố Tòng Nhứ xấu hổ đến mức sừng rồng nhô ra thấy vậy cười một tiếng, ngón tay trắng bóc tùy ý vẽ một vòng tròn trên vai Cố Tòng Nhứ, thản nhiên nói: “Hắn thương ngươi như vậy, tự nhiên sẽ không tính toán để ngươi bị thương. Biết đâu chừng là do kẻ đứng sau làm rồi để hắn chịu oan.”

Khúc Nguy Huyền nghe không hiểu, đôi mắt mang theo nước mắt ngước nhìn Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính đi tới đỡ hắn đứng dậy, xoa đầu hắn nói: “Đến lúc đó ta sẽ bắt kẻ đứng sau cho ngươi chơi đùa, được không?”

Ánh mắt Khúc Nguy Huyền lại sáng lên, nghiêng đầu dụi vào lòng bàn tay của Tương Trọng Kính, ngoan ngoãn gật đầu.

“Được, Trọng Kính thật tốt.”

Tương Trọng Kính mỉm cười.

Cố Tòng Nhứ đứng bên cạnh thấy như vậy, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy trong lòng không được thoải mái.

Tương Trọng Kính an ủi Khúc Nguy Huyền xong, Túc Tàm Thanh đã sắp xếp xong xuôi người của Tam môn, hiện đang đứng cách đó không xa nhìn sang, tựa hồ muốn biết Tương Trọng Kinh sẽ xử lý Khúc Hành như thế nào.

Tương Trọng Kính cũng không nhìn gã, đưa mắt nhìn Khúc Hành như người mất hồn trong phong ấn: “Khúc tông chủ, làm phiền ngài mở một con đường cho ta.”

Khúc Hành ngẩng đầu: “Đường gì?”

Tương Trọng Kính giơ tay chỉ về phía một hướng, cười khẽ nói: “Cấm địa, trận pháp.”

Nếu không ngoài dự liệu, trong trận pháp điều khiển khổng tước ở cấm địa có long cốt.

Khúc Hành căm hận nhìn hắn: “Đừng hòng!”

Tương Trọng Kính cười híp mắt nói: “Vậy ta sẽ xách con trai của ngươi đi đến đó nha.”

Khúc Nguy Huyền lật đật chạy tới, còn nhón chân vươn tay cam tâm tình nguyện cho Tương Trọng Kính xách mình đi.

“Xách, Trọng Kính xách.”

Khúc Hành: “…”

Khúc Hành hận đến mức đỏ bừng hai mắt: “Ta dẫn ngươi đi, ngươi đừng để Nguy Huyền đến gần đó.”

Tương Trọng Kính nói: “Thế có phải tốt hơn không.”

Hắn vừa nói vừa ngoắc tay với Cố Tòng Nhứ đứng phía sau: “Canh Ba, đi thôi.”

Cố Tòng Nhứ đứng ở đằng xa tự mình hờn dỗi, nhưng Tương Trọng Kính chỉ lo quan tâm Khúc Nguy Huyền mà ngó lơ y, bây giờ Cố Tòng Nhứ giận lâu đến mức chẳng buồn giận nữa thì Tương Trọng Kính mới kêu y.

Chân long lại cảm thấy khó chịu trong lòng, cười lạnh nói: “Tự ngươi đi đi, ta không đi.”

Tương Trọng Kính: “…”

Tương Trọng Kính nghệch mặt ra, chuyện này thế nào đây?

Đột nhiên tức giận, còn quạu đến mức không muốn long cốt?

Tương Trọng Kính không suy nghĩ nhiều, vẻ mặt bình thản quay người đi theo Khúc Hành đến cấm địa.

Đi chưa được mấy bước thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gió.

Trong mắt Tương Trọng Kính lộ ra ý cười giống như đã sớm biết trước sẽ như vậy, hắn thong thả vươn tay ra, một giây tiếp theo Cố Tòng Nhứ vì phong ấn mà biến thành rồng nhỏ vù một tiếng bay ngược trở về, vì lực mạnh nên vừa chạm vào tay Tương Trọng Kính liền quấn liên tục mấy vòng quanh cổ tay hắn.

Suýt chút nữa làm rồng nhỏ hôn mê.

Tương Trọng Kính bực bội cười: “Nói là không đi mà?”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Cố Tòng Nhứ bị xoay mấy vòng khiến đầu óc xây xẩm, y nghiến răng nghiến lợi cắn một phát vào tay Tương Trọng Kính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play