Tương Trọng Kính kêu: “Tòng Nhứ! Tòng Nhứ ngươi bình tĩnh một chút! Ta không nói chuyện thành thân này nữa! Mau dừng lại! Ta muốn ói!”

Bởi vì câu nói vừa rồi của Tương Trọng Kính “Nếu sau này chúng ta thành thân, thì hỉ đường trang trí thành như vậy được không”, Cố Tòng Nhứ xấu hổ và giận dữ đến sừng cũng đỏ, căn bản không còn nghe rõ lời Tương Trọng Kính nói, hơn nữa còn bị mây mù xông thẳng vào tầm mắt, từ không trung đâm thẳng vào “Hỉ đường” trong truyền thuyết kia.

Ầm vang một tiếng vang lớn.

Cát bụi ngập trời.

Kinh động đến toàn bộ Khứ Ý Tông, những người đứng cách đại đường gần nhất đều trợn mắt há hốc mồm nhìn vụn gỗ tung bay trong phế tích, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

Trong làn bụi mịt mù có liệt hoả bao trùm lấy Tương Trọng Kính, nâng y lên không để mình rơi xuống đống đổ nát.

Cố Tòng Nhứ không biết đã chạy đến đâu, xung quanh không còn chút dấu vết nào, chắc là lại trốn đi.

Cát bụi khiến người ta sặc muốn chết, hai chân Tương Trọng Kính mềm nhũn không thể đứng được, chỉ có thể nương nhờ lực đạo của ngọn lửa nâng mũi chân lên quét qua đóng đổ nát, đáp xuống chỗ đất trống.

Sau khi đứng thẳng, ngọn lửa như du long vẫn luôn dùng sức đỡ Tương Trọng Kính, tránh để y không cầm cự được ngã dập mặt ôm đất.

Tro bụi dần dần tan đi, Tương Trọng Kính thở hổn hển mấy hơi thở mới ngẩng đầu, trực tiếp đối mặt với đám người nhốn nháo xung quanh.

Tương Trọng Kính: “……”

Mãn Thu Hiệp và Vân Nghiên Lí ỷ có khăn mặt che đậy, ý cười lan đến cả khoé mắt chờ xem một màn hài kịch.

Từ chỗ đại đường bị cự long phá hỏng có không ít tu sĩ đứng dậy, có thể ở để những vị đường chủ ở đây hẳn đều là các tu sĩ có tu vi cực cao, nhưng không ai nghĩ đến sẽ có vật nện từ trên nóc nhà Khứ Ý Tông xuống, chỉ kịp dùng linh lực bảo vệ thân thể —— tuy rằng không bị thương, nhưng vẫn bị đè dưới đống đổ nát này nê cực kỳ chật vật.

Khúc Nguy Huyền chưa bao giờ gặp phải loại tình huống này, đang nghi hoặc phải làm sao bây giờ, nhưng nhìn lên thấy gia hoả phá nát nhà mình là chính là Tương Trọng Kính, tâm tính tiểu hài tử lập tức trỗi dậy, chẳng thèm tính toán truy cứu nữa.

Khúc Nguy Huyền không truy cứu, không đồng nghĩa với việc những người khác sẽ không truy cứu.

Nơi này động tĩnh náo loạn quá lớn, vừa đúng lúc Khúc Hành ở bên ngoài gặp lão bằng hữu nghe tin chạy tới, nhìn thấy thảm trạng trước mặt, khuôn mặt rất giống Khúc Nguy Huyền tức khắc âm trầm, không giận tự uy.

Ngày còn nhỏ, Tương Trọng Kính thực sự sợ Khúc Hành, có những ngày luyện kiếm không tốt, nặng thì bị đánh một trận, nhẹ thì bị nhốt ở trong phòng tối không cho ăn uống.

Đối với Tương Trọng Kính khi chưa thể tích cốc mà nói, những hình phạt đó chẳng khác nào lấy mạng y—— nếu không nhờ Khúc Nguy Huyền luôn lén lút chăm sóc, không chừng y đã bị kia bóng tối xung quanh bức điên.

Sau khi Tương Trọng Kính ra khỏi Tam Độc bí cảnh cũng biết sớm hay muộn sẽ có một ngày gặp lại Khúc Hành, y cho rằng nhiều năm trôi qua như vậy, dù Khúc Hành có trách móc nặng nề mình thì cũng chẳng thể khiến y tiếp tục sợ hãi hắn lần nữa.

Nhưng vẫn ngoài dự đoán, Tương Trọng Kính xuyên qua lớp khăn che mặt mỏng nhìn khuôn mặt hình như không thay đổi nhiều của Khúc Hành, nội tâm khẽ gợn sóng, thậm chí còn có chút xúc động muốn bật cười.

Năm đó điều mình sợ hãi nhất, chính là người như vậy sao?

Cố Tòng Nhứ trốn trong thức hải của Tương Trọng Kính lén lút nhìn cục diện rối rắm mà mình để lại, đột nhiên phát hiện mấy chục ngọn đèn xung quanh đột nhiên lục tục tắt.

Cố Tòng Nhứ sửng sốt.

Phía sau Khúc Hành có một nam nhân vận tăng bào an tĩnh đang đứng, khí chất từ bi mà thoát tục, nhìn thấy tình hình này, chỉ chắp tay trước ngực niệm kinh, mặt mày đều là vẻ thương xót.

Sắc mặt Khúc Hành đã khó coi tới cực điểm —— dù ai trong ngày sinh thần của mình bị đạp thủng nóc nhà, thì mặt không thể đẹp nổi, huống chi Khúc Hành vốn không phải người lòng dạ rộng rãi.

Hắn lạnh lùng nói: “Các hạ là người phương nào?”

Tương Trọng Kính nhìn hắn cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Đệ tử Khứ Ý Tông Tương Trọng Kính, rời tông 60 năm, đặc biệt trở về chúc thọ lão tông chủ.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.

Tam giới đều biết, năm đó trong Tam Độc bí cảnh, đệ tử Khứ Ý Tông Tương Trọng Kính sát hại đồng môn, lập khế ước với ác long, bị thủ tôn tam giới Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh phong ấn trong Định Hồn Quan.

Năm đó Tống Hữu Thu đem chuyện đèn bản mạng của Tương Trọng Kính bị tắt rêu rao cho mọi người đều biết, ai cũng cho rằng y đã lặng yên không một tiếng động chết trong Định Hồn Quan, hiện tại đột nhiên trở lại là sao? Còn nháo lớn đến như vậy?

Mọi người nhìn nhau, tâm tư suy diễn đủ đường.

Khúc Hành sớm đã biết tin Tương Trọng Kính ra khỏi bí cảnh, nhưng chưa từng nghĩ y sẽ trực tiếp đập phá yến tiệc sinh thần của mình, thần sắc hắn hung ác nham hiểm, lạnh lùng nói: “Thì ra là ngươi, phản đồ cùng ác long lập khế ước, Khứ Ý Tông ta không có thứ đệ tử khi sư diệt tổ này!”

Khúc Nguy Huyền tiến lên một bước muốn nói gì đó,nhưng cánh tay bị một người kéo lại.

Khúc Nguy Huyền quay đầu nhìn lại, Túc Tàm Thanh không biết đã tới từ lúc nào, thần sắc hờ hững rũ mắt nhìn hắn.

“Đừng đi.” Túc Tàm Thanh thấp giọng nói, “Nếu đi giúp Tương Trọng Kính, Khứ Ý Tông không còn chỗ cho ngươi dung thân.”

Khúc Nguy Huyền nghiêng đầu nghiêm túc nhìn hắn.

Hắn biết Túc Tàm Thanh làm người từ trước đến nay đều xử sự rất bình tĩnh, hiện tại nói ra những lời này rất đúng, nếu Khúc Nguy Huyền ở trước mặt quan khách của Khứ Ý Tông ra mặt bảo vệ Tương Trọng Kính, nhất định sẽ bị vô số người thóa mạ, dù phụ thân hắn là Khúc Hành, cũng không che chở được cho hắn.

Trong mắt Túc Tàm Thanh có tia ảm đạm, cơ hồ là cầu xin: “Đừng đi, được không?”

Khúc Nguy Huyền lại nghiêng đầu, nhìn hắn một hồi lâu, mới dùng ngữ điệu cực kỳ xa lạ nhẹ giọng nói: “Ngươi là ai, dựa vào cái gì đòi quản ta?”

Trong nháy mắt sắc mặtTúc Tàm Thanh trắng bệch, thân mình thoáng lay động, suýt nữa đứng không vững.

Năm đó cũng vậy.

Khi Khúc Nguy Huyền trọng thưởng hôn mê tròn một năm, sau khi tỉnh lại biết được chuyện của Tương Trọng Kính, chính là biểu tình này hỏi hắn.

“Ngươi đưa Trọng Kính đi đâu?”

Lúc ấy Túc Tàm Thanh chẳng thể trả lời, hiện tại càng không thể nói nên lời.

Khúc Nguy Huyền hất tay Túc Tàm Thanh ra, xoay người muốn chạy đến bên cạnh Tương Trọng Kính, nhưng Tương Trọng Kính chỉ để lộ một góc khăn che mặt nhìn hắn, Khúc Nguy Huyền lập tức hiểu, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.

Sắc mặt Túc Tàm Thanh càng thêm khó coi.

Tương Trọng Kính đỡ U Hỏa, ngữ điệu mang theo ý cười, dường như không đặt những lời của Khúc Hành vào tai, tự nhỉ: “60 nhiều năm qua, lão tông chủ vẫn anh minh thần võ, khí thế uy nghiêm như vũ, thật là khiến ta…… mắc ói.”

Y chưa kịp nói xong đã không thể nhịn nổi, dựa U Hỏa nghiêng đầu nôn ra.

Khúc Hành: “……”

Mọi người: “……”

Tương Trọng Kính vốn uể oải, cố gắng hơn thua với Khúc Hành nói mấy câu, cuối cùng cũng không trụ nổi, cả người du long ngồi trên U Hỏa, nôn một cái đã cảm thấy trời đất tối sầm.

Người không biết, còn tưởng Khúc Hành thực sự làm y kinh tởm.

Khúc Hành cũng lầm nghĩ Tương Trọng Kính cố ý, nắm đấm bóp chặt rung rẩy, hận không thể rút kiếm ra giết y.

Nhưng một tia lý trí cuối cùng nhắc nhở hắn, đây sinh thần của mình, những người có danh vọng nhất tam giới Cửu Châu có hầu hết đều ở chỗ này, nếu chỉ vì bị mấy câu đã nổi giận dễ như trở bàn tay, thì khác nào vứt hết mặt mũi mình.

Khúc Hành hít sâu một hơi, nhẹ nhàng giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tương Trọng Kính, nếu ngươi chưa chết, thì chuyện tàn sát đệ tử tam môm và lập khế ước với ác long năm đó, cũng nên chấm dứt đi.”

Mấy đệ tử Khứ Ý Tông nhanh chóng xuất hiện, rút linh kiếm chỉa vào mặt Tương Trọng Kính, thần sắc lạnh lùng nhìn y.

Trong khoảng thời gian này Tương Trọng Kính chưa ăn gì nhiều nên chẳng ôn được thứ gì, ngược lại càng khiến cho dạ dày khó chịu.

Y dựa U Hỏa ngồi dậy, uể oải nhìn những linh kiếm trước mặt, không để trong lòng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt nói: “Tông chủ phái mấy người này tới diệt khẩu, phải chăng có điểm khinh thường ta không?”

Khách khứa lần này đa số đều chưa đi vào bí cảnh 60 năm trước, ai cũng mơ hồ xem kịch, nghe Tương Trọng Kính nói “Diệt khẩu” đều hứng thú ngập trời.

Tương Trọng Kính là cái tên đứng đầu trong những thoại bản tà ác của Cửu Châu, những quyển sách đó kể về tội ác khó dung của y, kết cục quyển sau so với quyển trước càng thê thảm hơn.

Mà hiện tại Tương Trọng Kính còn sống thật sự là tin tức kinh thiên động địa, huống chi trong lời nói còn đang ám chỉ mình oan uổng.

Tống Hữu Thu ngồi xổm trong một góc đôi mắt đều sáng, lén lút cầm bút lên, liếm liếm ngòi bút, bắt đầu múa bút thành văn.



Lúc trước hắn còn tự hỏi vì sao Tương Trọng Kính không để lộ thân phận Ngự thú đại rửa sạch oan khuất, hoá ra y đang chờ cơ hội quay lại Ý Tông, tuy Ngự thú đại điển có rất nhiều người, nhưng đều là những tu sĩ bình thường, ngược lại sinh thần của tông chủ tam môn thì khác, người tới đều là đại nhân vật.

Tống Hữu Thu càng viết càng phấn khởi, lại lần nữa cảm tạ Tương Trọng Kính giúp mình ở tuyến đầu xem kịch vui.

Lâm Giang Phong Dịch chưởng môn vốn bóp mũi tới tham gia sinh thần Khúc Hành, trước khi đi còn xin xăm, hi vọng có thể đến Khứ Ý Tông vào ngày đầu tiên tổ chức sinh thần của Khúc Hành tông chủ.

Lúc này nhìn thấy trường hợp này, Dịch chưởng môn làm sao còn ngồi được nữa, lập tức đứng lên, ồn ào nói: “Nếu phải chấm dứt, chẳng lẽ muốn đóng cửa trò chuyện? Hay Khứ Ý Tông các ngươi muốn nghiêm hình bức cung, bức Kiếm Tôn…… Khụ, bức Tương Trọng Kính nhận tội? Đến lúc đó y phải đi đâu nói lí lẽ.”

Một số người có thành kiến với Khứ Ý Tông Khúc Hành cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đúng vậy, năm đó mọi việc đều từ miệng người khác mà ra, chết vô đối chứng. Hiện tại Tương kiếm tôn chưa chết, sao không để y chỉ ra nói sự việc năm đó cho mọi người cùng biết là kẻ nào bịa đặt vu oan giá hoạ?”

Khúc Hành lạnh lùng nhìn bọn họ: “Năm đó khi những người khác chạy đến, tam môn đệ tử đã chết thảm, con ta trọng thương, chỉ Tương Trọng Kính còn sống, trong tay còn nắm huyết kiếm, chẳng lẽ ý các các ngươi là những đệ tử đó tự sát?”

Tương Trọng Kính lười biếng dựa vào U Hỏa như dựa ghế mềm, nhàn nhạt nói: “Cũng không phải không có khả năng.”

Khúc Hành cười lạnh, chỉ nói: “Đúng là trò cười.”

Những người khác cũng cảm thấy Tương Trọng Kính đang nói đùa.

Tương Trọng Kính không nhiều lời, tầm mắt cười như không cười nhìn về phía khổng tước đứng trên nhánh cây cách đó không xa.

Nếu là nhiếp hồn, có thể khiến những đệ tử tam môn đó tự sát cũng không phải việc gì khó.

Khúc Hành vẫn đang liệt kê những tội trạng của y, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy vụ kia, Tương Trọng Kính nghe đến phát mệt.

“Lão tông chủ, ta thấy ngài thật sự vì già nên hồ đồ rồi, lật đi lật lại cũng có mấy câu, người không cảm thấy phiền chứ ta đã cảm thấy khô miệng đây.” Tương Trọng Kính không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Khúc Hành, nhàn nhạt nói: “Không thì như vầy đi, trước đừng nói đến việc đệ tử tam môn bị giết như thế nào. Lúc nãy ngài nói năng lộn xộn bảo ta lập khế ước với ác long, làm như tự mình chứng kiến vậy. Hay là làm phiền ngài giải thích cho mọi người rõ, được không?”

Khúc Hành sửng sốt.

Tương Trọng Kính cười như không cười mà nhìn về Túc Tàm Thanh đứng trong đám người si ngốc nhìn sườn mặt Khúc Nguy Huyền, đôi mắt cong lên, nói: “Túc thủ tôn, ở Ngự thú đại điển không phải ngài bảo sẽ khôi phục trong sạch cho ta sao, hiện tại thấy ta bị người khác công kích, sao không ra mặt giúp ta rửa sạch oan khuất?”

Tầm mắt Túc Tàm Thanh theo bản năng nhìn vẻ mặt bi thương của tăng nhân sau lưng Khúc Hành.

Tương Trọng Kính chờ đợi thuận tiện dõi theo tầm mắt hắn, giây tiếp theo đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh lẽo.

Tăng nhân kia, có lẽ chính là người đứng đầu tam môn trưởng lão.

Mọi người cũng đem tầm mắt nhìn về phía đương sự năm đó - Túc Tàm Thanh, chờ hắn mở miệng.

Tương Trọng Kính bắt chéo hai chân, lười nhác thúc giục hắn: “Hả? Thủ tôn, không phải ngài tự nhận mình công chính liêm minh à, vì sao chỉ bất công với mỗi mình ta vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta bị người của Khứ Ý Tông nghiêm hình bức cung, không được chết tử tế?”

Túc Tàm Thanh đón nhận cái nhìn chằm chằm của mọi người, mặt vô biểu tình nhìn Tương Trọng Kính, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Việc ngươi và ác long lập khế ước, đích xác là do ta ngộ phán (xử án oan sai).”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hoàng đến rớt cằm.

Điều thật sự khiến Tương Trọng Kính năm đó bị mọi người bài xích chính là vì y kí sinh tử khế với ác long trong Tam Độc bí cảnh, còn sát hại đệ tử tam môn đệ tử là chuyện sau khi y trở ra.

Mọi người khiếp sợ nhìn Túc Tàm Thanh và Tương Trọng Kính, trong lòng có những suy nghĩ khác nhau.

Sở dĩ năm đó Túc Tàm Thanh có thể leo lên vị trí thủ tôn, không thoát khỏi can hệ đến chuyện vây chết Tương Trọng Kính trong Tam Độc bí cảnh, mà hiện tại Túc Tàm Thanh chủ động thừa nhận bản thân làm trò trước mặt mọi người, cái khế ước kia là do mình ngộ phán.

Mấy tu sĩ có tu vi cực cao nhìn Túc Tàm Thanh với ánh mắt kỳ quái.

Tăng nhân phía sau Khúc Hành lại lần nữa thở dài niệm kinh, cũng không biết là có ý gì.

Sau khi Túc Tàm Thanh nói xong, mọi người lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Đây là những gì hắn xứng đáng nhận được.

Túc Tàm Thanh có thể thừa nhận mình sai, nhưng Khúc Hành lại không thể chịu đựng, sắc mặt hắn tàn nhẫn truyền âm cho đệ tử Khứ Ý Tông: “Y không thể vận dụng linh lực, Nhanh lên, giết y! Ngay lập tức!”

Đệ tử Khứ Ý Tông do dự một chút, giơ kiếm vọt tới trước mặt Tương Trọng Kính với dòng linh lực không hề có nửa phần dao động.

Dịch chưởng môn đứng một bên xem kịch vui sắc mặt chợt lạnh, đang muốn tiến lên ngăn cản, lại thấy Tương Trọng Kính cười nhẹ một tiếng, ngón tay thủ quyết, tựa hồ muốn triệu linh kiếm ra.

Thấy dáng vẻ này của y, Dịch chưởng môn lập tức bất động, nam nhân trung niên vậy mà lại lộ ra thần sắc của tiểu hài tử, ánh mắt trông mong nhìn Tương Trọng Kính, không muốn bỏ lỡ bất cứ hành động nào.

Tống Hữu Thu kích động thiếu chút nữa đã gặm trọc lông ngòi bút, hạ bút như du long.

“Kiếm Tôn khinh thường bọn đạo chích, liệt hoả bùng lên, linh kiếm xuất chiêu, một kiếm đánh bay lũ man rợ!”

Vừa viết xong, lại thấy trong tay Tương Trọng Kính không hề xuất hiện linh kiếm, ngược lại xung quanh tản ra một luồng uy áp khiến người ta hít thở không thông.

Trong nháy mắt, một hắc long to lớn xuất hiện giữa đống đổ nát, khí thế của chân long trực tiếp áp bức khổng tước đứng trên cây cách đó không xa ngã xuống, cúi đầu phục tùng, đến đôi cánh cũng đang phát run.

Trong những tu sĩ đến tham dự có không ít yêu tu, khi chân long xuất hiện trong chớp mắt không chịu nổi uy áp liền trở lại nguyên hình, khắp mặt đều là mồ hôi lạnh cung kính quỳ xuống.

Mọi người cả kinh.

Cố Tòng Nhứ đặt Tương Trọng Kính lên cái bàn ở trung tâm, không để bất cứ kẻ nào tiếp cận y, dựng đồng của hắn rất lớn lạnh lùng lại hung ác, thanh âm trầm thấp như chuông cổ.

“Lũ kiến hèn mọn, ngàn năm sau chỉ có thể làm loại chuyện thương thiên hại lý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play