Chốc lát sau, Túc Tàm Thanh trầm lặng như chưa từng bước vào Vô Tẩn Lâu, bước chân vội vàng rời đi.

Hai bên đường hai có không ít quầy hàng, Tương Trọng Kính vận hắc y dùng mũ choàng che nửa khuôn mặt, vô tâm vô phế mà ngồi xổm trên mặt đất, những ngón tay mảnh khảnh xách một phù chú đổi vận lên, nghiêm túc nhìn tới nhìn lui.

Chủ quán là một tán tu, đang chán đến chết mà ngáp dài, thấy Tương Trọng Kính ngồi xổm đã nửa ngày, không kiên nhẫn nói “Rốt cuộc có mua hay không? Không mua thì biến.”

Tương Trọng Kính nhéo một phù chú màu đỏ hình tam giác quơ quơ “Đổi vận? Có tác dụng thật không?”

Tán tu hừ nói “Còn không phải? Trước đây có người từ chỗ ta mua phù chú đổi vận, không bao lâu liền được vào Vô Tẫn Lâu.”

Tương Trọng Kính kinh ngạc nói “Thế mà còn có khí vận tốt như vậy?!”

Mãn Thu Hiệp tính tình cổ quái, 60 năm trước đã rất hiếm chẩn trị cho người khác, lá bùa nho nhỏ này thật sự có thể mời hắn ra?

Tán tu nhìn y là cái đồ nhà quê chưa hiểu việc đời, cười thầm, trên mặt nghiêm túc nói “Tất nhiên là thật, đều là đạo hữu, ta còn lừa ngươi làm gì?”

Bên cạnh có các tán tu khác biết được nội tình đều cười trộm, nhìn Tương Trọng Kính với ánh mắt xem tiền như rác.

Tương Trọng Kính đang muốn mở miệng, đột nhiên dư quang quét qua rất giống một bóng người quen thuộc.

Y hơi nghiêng đầu qua, từ khe hở của mũ choàng thoáng thấy thần sắc hờ hững của Túc Tàm Thanh đang bước qua rất nhanh phía sau y.

Tương Trọng Kính “???”

Tương Trọng Kính ngạc nhiên.

Túc Tàm Thanh…… Không phải nên ôm cây đợi thỏ sao?

Sao đột nhiên liền rời đi?!

Tương Trọng Kính không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhìn phù chú đổi vận trên treo ngón tay mình.

Từ khi Tương Trọng Kính có ký ức đến nay, khí vận cực kỳ kém, 60 năm trước ngoại trừ thu thập đèn, còn thu thập đủ loại vận phù với mọi kiểu dáng, rồi nhét đầy y phục.

Những phù chú đổi vận đó nói là hữu dụng, thật sự chỉ là một tờ giấy phế vật, từ lúc chào đời tới nay Tương Trọng Kính lần đầu tiên gặp được đổi vận phù linh nghiệm như vậy.

“Ta mua!” Tương Trọng Kính vung tay lên, duỗi tay chỉ khắp quầy hàng một vòng “Cái này cái đó, tất cả đều mua.”

Tán tu “……”

Người vây xem “……”

Cố Tòng Nhứ không dám tin nói “Ngươi không nhận ra hắn đang lừa ngươi?!”

Dù dễ dàng xem mặt đoán ý nhưng Tương Trọng Kính lúc này không biết bị cái gì che mắt “Có thể đổi vận!”

Cố Tòng Nhứ “……”

Cố Tòng Nhứ hoài nghi đôi mắt y không còn tốt nữa, bằng không sao có thể không nhìn ra âm mưu rõ ràng như vậy?

Tương Trọng Kính cong môi tâm tình rất tốt, mắt trông mong nhìn đổi vận phù kia, hận không thể treo lên trán.

Cố Tòng Nhứ do dự một chút, không thể không nhắc nhở y “Ngươi có ngọc thạch sao?”

Tương Trọng Kính cao hứng mà cầm đổi vận phù nhìn tới nhìn lui “Đợi lát nữa Mãn Thu Hiệp tới trả tiền.”

Dù sao Mãn Thu Hiệp cũng có rất nhiều tiền.

Cố Tòng Nhứ “……”

Ngươi không phải có thù oán với Mãn Thu Hiệp sao?!

Cố Tòng Nhứ lại bắt đầu hoài nghi Mãn Thu Hiệp cùng Tương Trọng Kính không phải là thù cũ, mà là tư tình.

Túc Tàm Thanh không ở Vô Tẫn Lâu, Tương Trọng Kính không có nỗi lo về sau, ngón tay tung tăng đem phù chú đổi vận ghim lên vạt áo, lại cầm thêm một phù chú khác trên mặt đất bỏ vào tay áo.

Khắp mặt viết “Ngốc nghếch lắm tiền”.

Tán tu cũng lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới người này nhìn cao thâm khó đoán, đầu lại không được bình thường như vậy.

Có tiền không kiếm là ngu, hắn vội đem tất cả đổi vận phù trên mặt đất đưa cho Tương Trọng Kính, thần sắc khinh thường lập tức chuyển biến, mặt đầy vẻ xuân về hoa nở.

“Cho ngài chút ưu đãi, tổng cộng một ngàn ngọc thạch.” Tán tu cười tủm tỉm vươn tay, “Đa tạ đã chiếu cố.”

Nghe thấy cái giá này, tán tu bên cạnh không nhịn được nữa, phụt một tiếng bật cười.

Tổng hết phù chú trên mặt đất tính luôn cả hàng của tán tu này bán cho y cũng không đáng giá một ngàn ngọc thạch, đây đúng là dốc hết sức mổ con dê béo này.

60 năm trước Tương Trọng Kính chưa bao giờ thiếu tiền, đối với y một ngàn ngọc thạch hay là một vạn ngọc thạch chẳng khác gì nhau, y gật đầu, nói “Được, đợi lát nữa đưa cho ngươi.”

Y nói xong, liền muốn đứng dậy rời đi.

Tán tu bắt lấy y, e sợ y chạy mất, ngoài cười nhưng trong không cười nói “Đạo hữu, đợi lát nữa là phải đợi đến bao lâu?”

Mặt hắn là ý cười ấm áp, nhưng tay tóm Tương Trọng Kính một chút cũng không buông.

Tương Trọng Kính nói “Ta đến Vô Tẫn Lâu một chuyến, lát sau sẽ đưa ngọc thạch cho ngươi.”

Lời này vừa nói ra, tán tu lập tức sửng sốt, mọi người xem kịch vui cũng trầm mặc một hồi, tiếp theo tất cả đều không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Tương Trọng Kính thấy thế, thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ mình đã làm gì mất mặt?

Y nghi hoặc nhìn tán tu cười đến ngửa tới ngửa lui “Ta nói sai chỗ nào sao?”

Tán tu ngừng cười, giơ tay lau nước mắt, cười khẩy nói “Vô Tẫn Lâu đã vài thập niên không mở cửa, ý nghĩ kỳ lạ của ngươi cũng nên có giới hạn đi, ít nhất phải hỏi thăm nhiều người để tránh bị lừa.”

Tương Trọng Kính lại nói “Nhưng mới vừa rồi không phải ngươi nói có người vào được Vô Tẫn Lâu sao?”

Tán tu cứng đờ, thiếu chút nữa tự vả miệng mình.

Xem kịch nhiều quá, thiếu chút nữa quên mất lời mình vừa nói.

“Ta không có nói dối a.” Tán tu tự biện hộ, “Khúc tông chủ mua phù chú của ta, thật sự đã vào Vô Tẫn Lâu, chỉ là Mãn Thu Hiệp không chịu chữa trị cho hắn thôi.”

Mãn Thu Hiệp đâu chỉ không trị, ngược lại còn đánh người đuổi ra, tình cảnh nháo đến cực kỳ khó coi.

Tương Trọng Kính nghĩ nghĩ, nói “Khúc tông chủ, là Khúc Hành?”

Tán tu thấy mặt y nghiêm túc, cổ quái nói “Khứ Ý Tông đã sớm đổi chủ nhiều năm rồi, ngươi không biết sao?”

Tương Trọng Kính lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Tán tu đại khái thấy y quá ngốc, thở dài một hơi, hiếm khi lương tâm nổi lên, nói “Tông chủ hiện tại của Khứ Ý Tông hiện là Khúc Nguy Huyền, hắn chính là đệ nhất mỹ nhân tam giới Cửu Châu, đến hắn mà Mãn Thu Hiệp cũng không chịu nhìn, huống chi là loại tán tu không nhà không cửa như chúng ta, ngươi đừng nên uổng phí sức lực, đỡ phải bị Vô Tẫn Lâu chộp vào làm người thí dược (thử thuốc).”

Trong đầu Tương Trọng Kính suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ ra Khúc Nguy Huyền là người phương nào.

Con trai của Khúc Hành tông chủ Khứ Ý Tông, trong trí nhớ thật sự là một mỹ nhân.

“Hành.” Tương Trọng Kính chỉ vô cửa Vô Tẫn Lâu, “Ta đi thử, nếu Mãn Thu Hiệp thấy ta, một ngàn ngọc thạch, ngươi cũng không thiếu.”

Tán tu khiếp sợ nhìn y “Ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?”

Tam giới Cửu Châu, ngay cả Túc thủ tôn cũng phải dùng lễ đối đãi, chưa từng có người dám chủ động trêu chọc Mãn Thu Hiệp, người này điên rồi sao?

Tương Trọng Kính nói “Không phải ngươi nói đổi vận phù này rất hữu dụng sao?”

Tán tu “……”

Tán tu vốn mồm miệng lanh lợi thế mà lại bị Tương Trọng Kính nói đến á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi về hướng Vô Tẫn Lâu.

Người bên cạnh cười một tiếng, kiều chân chờ xem kịch vui.

Vô Tẫn Lâu chưa bao giờ hoan nghênh người ngoài, toàn bộ tam giới đều biết, trừ khi người đó tình nguyện đi vào làm dược nhân giúp Mãn Thu Hiệp thí dược, nếu không đứng cạnh cửa cũng bị đuổi.

Mười bước quanh Vô Tẫn Lâu không ai dám tới gần, Tương Trọng Kính thong thả đi qua vạch điểm, mọi người xung quanh đang bận rộn lại hướng hết toàn bộ về phía y.

“Lại có người tới Vô Tẫn Lâu tìm chết?”

Tán tu trên đường tu đạo quá gian khổ, gặp được loại chuyện vui như này tự nhiên đều sẽ vây xem, có người còn nhanh tay đánh cược, đánh cược sẽ Mãn Thu Hiệp đánh người này trọng thương, hay là bắt làm dược nhân.

Trong nhất thời, xung quanh Vô Tẫn Lâu vô cùng náo nhiệt.

Tất cả mọi người đang chờ xem trò hay.

Rất nhanh, Tương Trọng Kính đã đi đến trước cửa Vô Tẫn Lâu, nhưng còn chưa bước lên bậc thèm, một nam nhân dùng lụa trắng che mặt bỗng nhiên xuất hiện, tay cầm kiếm ngăn trước mặt Tương Trọng Kính, không để y tiếp tục tiến lên.

Nam nhân trầm giọng nói “Người không phận sự, không thể tiến vào!”



Tương Trọng Kính “Vậy làm phiền giúp ta chào Mãn Thu Hiệp một tiếng.”

Nam nhân hờ hững, căn bản không nghe, trực tiếp rút kiếm ra.

Tương Trọng Kính không muốn đánh nhau với hắn, cau mày lui trở về.

Đám người phía sau bị việc này chọc cho cười phá lên, ánh mắt nhìn Tương Trọng Kính như là đang xem một con khỉ diễn trò.

Họ nghĩ con khỉ không có ở vào trong lâu, y nắm cây gậy gỗ đi trở về bên cạnh tán tu bán phù chú cho mình, đang muốn nói chuyện liền thấy người chung quanh tất cả đều đang cười mình.

Tương Trọng Kính “?”

Cố Tòng Nhứ thay Tương Trọng Kính cảm thấy mất mặt, mới vừa rồi còn thề son sắt nói sẽ khiến Mãn Thu Hiệp giúp y trả tiền, nhưng nhân gia đến giờ còn chưa thấy đâu.

Tương Trọng Kính không biết bọn họ cười cái gì, y cũng không rảnh quản nhiều, dù sao có nhiều ác ý hơn nữa cũng chỉ là ánh mắt mà thôi, chẳng thể tạo thành thương tổn gì cho y.

Tán tu một lời khó nói hết mà nhìn y, thấy y bị nhiều người cười nhạo như vậy, cũng hảo tâm không tiếp tục làm khó y, nói “Ngươi trả vận phù kia lại, mau chóng rời đi đi.”

Tương Trọng Kính lắc đầu “Chờ một chút.”

Y nói xong, lại đi về phía trước, tựa hồ đang tìm vị trí.

Mọi người buồn cười mang theo tầm mắt nhìn y đi tới đi lui, cuối cùng chọn một chỗ ven đường.

Tương Trọng Kính hơi ngửa đầu, vị trí này vừa vặn có thể nhìn thấy lầu năm của Vô Tẫn Lâu.

Nếu y nhớ không lầm, Mãn Thu Hiệp thường xuyên ở nơi đó họa mỹ nhân đồ.

Tương Trọng Kính tìm xong vị trí, giơ tay nhẹ nhàng vỗ một cái, hoa tai liền chui ra hoá thành hai ngọn U Hỏa, lại tùy theo ý nghĩ của y trở thành một cung lửa lơ lửng trước mặt.

Tay phải Tương Trọng Kính kéo dây cung, hơi híp mắt, đem cung tiễn nhắm ngay cửa sổ mở rộng ở lầu năm.

Cố Tòng Nhứ sửng sốt, kinh ngạc nói “Ngươi muốn làm gì?”

Tương Trọng Kính không chút để ý nói “Hắn không cho ta đi vào, ta liền mời hắn ra.”

Cố Tòng Nhứ “……”

Đây là tư thế mời người của ngươi sao?!

Tương Trọng Kính vừa dứt lời, ngón tay mảnh khảnh đột nhiên buông lỏng, ngọn lửa hồng lam đan vào nhau bỗng chốc hóa thành một mũi tên nhọn, chuẩn xác bắn vào cửa sổ lầu năm.

Trong nháy mắt, ngọn lửa cháy lớn.

Tán tu “……”

Người xem kịch vui“……”

Mọi người đều há mồm trợn mắt, tầm mắt đều nhìn theo ngọn lửa của Tương Trọng Kính, sau đó nhìn về nơi cao lầu bị liệt hoả thiêu đốt kia. . Xin hãy đọc truyện tại _ TR UMtruyen. ne t _

Tán tu hít hà một hơi, cằm đều muốn rơi xuống, hắn hoảng sợ nói “Ngươi điên rồi sao?!”

Tương Trọng Kính không điên, y trường thân thẳng tắp, hơi ngửa đầu nhìn Vô Tẫn Lâu.

Ngọn lửa ở lần năm trong nháy mắt liền bị dập tắt, xem ra Mãn Thu Hiệp quả thực ở đó.

Sau khi ngọn lửa bị dập tắt, một bóng người tựa như tinh hỏa rơi, đột nhiên từ trong Vô Tẫn lâu nhảy xuống, trong giây lát đã dừng ở trước mặt mọi người.

Người nọ người mặc bạch y không nhiễm một hạt bụi, có vẻ chán ghét mặt đất dơ bẩn, toàn bộ thân mình giống như bị gió nâng lên không trung nửa tấc, để không làm vấy bẩn vạt áo hắn.

Hai bên tóc Mãn Thu Hiệp có vật trang sức là ngọc châu kết thành dãy câu lấy màn che mặt từ giữa mày rũ xuống, che đậy cả khuôn mặt hắn.

Màn che mặt kia cũng là một Pháp Khí, có thể làm mọi người không thể nhìn thấy mặt hắn.

Tầm mắt hắn lạnh lùng quét qua xung quanh, trầm giọng nói “Ai là kẻ phóng hoả?”

Mãn Thu Hiệp thường ngày nhìn ôn hòa lười nhác, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt của hắn, nếu không bắt người thí dược thì sẽ không yên ổn bỏ qua.

Lúc này hắn bạo nộ đến cực điểm, hai mắt dưới màn mỏng che mặt đều là lệ khí, hận không thể lôi kẻ phóng hoả phòng mình ra nghiền xương thành tro.

Mọi người bị sát khí trên người hắn doạ đến cả kinh run lên, đều vội vàng lui xuống.

Cứ lùi như vậy, Tương Trọng Kính lại đứng không nhúc nhích rất dễ nhận ra.

Ánh mắt Mãn Thu Hiệp lạnh lùng nhìn y, mày nhăn lại.

Tương Trọng Kính nghèo túng đến cực điểm, trên tay nắm gậy gỗ, trên mặt còn có vết tro bụi chưa khô, nhìn qua rất giống khất cái.

Mãn Thu Hiệp một ái mỹ, nhị ái khiết.

(Một thích đẹp, hai thích sạch)

Bộ dạng này của Tương Trọng Kính, lại dám thiêu lâu còn xuất hiện trước mặt Mãn Thu Hiệp, thể nào cũng bị ăn đòn.

Tán tu cách Tương Trọng Kính rất gần chỉ có thể vuốt mồ hôi, muốn mở miệng nhắc nhở rồi lại không biết nên nói cái gì, đành phải dùng ánh mắt thương hại nhìn Tương Trọng Kính.

Ý nghĩ của mọi người cũng giống hệt hắn.

Toàn bộ Cửu Châu, đắc tội Túc Tàm Thanh thì không nhất định phải chết, nhưng nếu bị Mãn Thu Hiệp mang thù thì hết tám phần sẽ chết cực thảm.

Tất cả mọi người lo lắng đề phòng, muốn nhìn Mãn Thu Hiệp khi tức giận sẽ phát tiết như thế nào, Tương Trọng Kính không lùi về sau ngược lại còn chậm rãi đi về phía trước một bước.

Tương Trọng Kính giơ tay nhẹ nhàng xốc một góc mũ choàng to rộng lên, mơ hồ lộ ra gương mặt vô cùng diễm lệ, y chỉ chỉ tán tu bên cạnh, rất quen thuộc nói “Đưa một ngàn ngọc thạch ra, ta thiếu nợ.”

Mãn Thu Hiệp “……”

Mọi người “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play