Edit: uyenchap210

A Xá biết hắn không muốn trả lời mà không khỏi thất vọng, không nói gì tự ngẫm nghĩ một mình.

Tay của Tạ Tu Hoành mò tới trước ngực nàng, vuốt ve nơi đẫy đà, trong đêm tối tĩnh lặng chợt vang lên tiếng của hắn: "Bảy năm này, nàng ở trong cung thế nào?"

Hắn xuất chinh nơi biên ải nhưng không dẫn hết người của mình đi, vẫn giữ lại tâm phúc ở trong cung để liên lạc, và cũng là để nghe tin về A Xá. Rõ ràng hắn biết cuộc sống mỗi ngày của nàng, biết nàng làm điểm tâm gì, biết nàng qua lại thân thiết với những ai, song, hắn vẫn muốn hỏi, muốn biết nàng nghĩ gì về bảy năm trong cung đó.

Trước đêm Tạ Tu Hoành xuất chinh, trời đã đổ trận tuyết đầu đông mà A Xá mong chờ bấy lâu.

Nhưng nàng không có tâm trạng đi thưởng tuyết cùng mọi người.

Chiến trường biến hóa khôn lường, không thể nói trước điều gì. A Xá rất lo, nhưng cũng không có cơ hội gặp hắn.

Cuối hè, Tạ quý phi nôn nghén dữ hơn, ngày nào A Xá cũng bận làm món thanh đạm vừa miệng quý phi nên không còn thời gian đi đưa điểm tâm cho Tạ Tu Hoành, cũng không có cơ hội gặp hắn.

Uyên Hòa đế tổ chức yến tiệc, chúc hắn thắng trận khải hoàn.

Tất nhiên A Xá không có cơ hội tới đó. Đêm đông giá rét, Trưởng Thu điện đã tắt đèn đi ngủ, chìm vào tĩnh mịch từ sớm.

Bên ngoài chợt có tiếng ào ào vang vào tai A Xá đang bộn bề tâm sự, nàng hồ nghi, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ khắc hoa. Trời đổ tuyết rồi, tuyết trắng như bông chầm chậm rơi.

Nàng phấn khích, đóng chặt cửa sổ, chạy ra ngoài ngắm tuyết, đưa tay đón lấy, nhưng hơi ấm từ bàn tay làm chúng lập tức tan chảy.

Gió rét mang theo những bông tuyết ập vào mặt A Xá, vừa buốt vừa đau, bấy giờ nàng mới thấy lạnh, khịt khịt mũi tính quay lại phòng.

"Ra ngắm tuyết mà phong phanh thế?"

Tiếng của Tạ Tu Hoành vang lên từ chốn nào, giọng hắn vẫn vậy, trước gió rét mà vẫn không mất đi sự cứng cỏi nghiêm nghị.

A Xá quay đầu nhìn vào màn mưa tuyết, quả nhiên là Tạ Tu Hoành.

Có lẽ hắn trốn tiệc rượu tới đây nên ăn mặc cũng phong phanh, trên người chỉ có trưởng bào bo ống màu trắng, đứng trong gió tuyết đĩnh bạt như trúc, mặt đẹp như họa, thanh tao nho nhã.

A Xá thất thần, hắn tựa thần tiên cõi cung trăng, một thoáng đó nàng đã không nhận ra.

A Xá hoàn hồn, chạy chậm tới bên hắn, ngẩng đầu và cũng hứng lấy mưa tuyết.

"Mai ngài xuất chinh đi Tây Bắc rồi." Ngài giỏi quá, đã đạt được lý tưởng đời mình rồi.

Tạ Tu Hoành nghe vậy thì mỉm cười. Hắn mặc ít mà lòng bàn tay vẫn ấm, nắm lấy tay đã lạnh buốt của A Xá, không nói lời nào kéo nàng tới một nơi có thể tránh gió tuyết.

Hai người chạy vào một mái đình, mái đình đã che tuyết cho họ.

Có chỗ tránh rồi nhưng Tạ Tu Hoành vẫn không buông tay, tay khác còn giúp nàng phủi tuyết trên vai.

"Thích tuyết à?"

A Xá gật đầu, tay A Xá được hắn ủ ấm: "Cứ vào đông là nô tì lại mong trời đổ tuyết, dù lạnh nhưng có tuyết để ngắm."

Tạ Tu Hoành vẫn chỉ mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười của hắn như mê hoặc lòng người, A Xá cũng ngây ngô cười theo.

"Đại nhân, lần này ngài đi, chắc chắn sẽ gửi về không ngớt tin thắng trận, chắc chắn sẽ mang theo vinh quang kiêu hãnh qua An Định Môn." A Xá nói toàn lời may mắn.

"Sao nàng biết?" Dù Tạ Tu Hoành đang cười nhưng đáy mắt lại u trầm, nắm chặt tay nàng.



A Xá cười ha ha, trả lời câu hỏi của hắn, giả đò bí hiểm: "Tất nhiên là nghe nói vậy ạ."

Rồi nàng rút tay khỏi bàn tay hắn, một tay dụi mắt, một tay móc từ tay áo ra thứ gì đó.

Tạ Tu Hoành giương cặp mắt phượng, thấy một lá bùa hộ mệnh thêu đẹp hơn túi thơm nhiều.

"Chỉ cần đại nhân cầm cái này, đảm bảo có thể bình an, đại sát tứ phương."

Tạ Tu Hoành mỉm cười để lộ hàm răng, vuốt ve bùa bình an, vui vẻ nói: "Thế thì ta sẽ cất giữ nó cẩn thận."

"Meo ——" Có lẽ trời đổ tuyết khiến mèo hoang cũng không chịu được cái rét lạnh kêu lên một tiếng ai oán.

A Xá đang định nói gì đó, chợt nghe thấy tiếng mèo kêu trong đêm tuyết, tự dưng nhớ tới mấy chuyện đáng sợ Vân Mai kể mà giật thót, dựng tóc gáy.

Tạ Tu Hoành thấy nàng vậy liền vỗ lưng trấn an nàng.

Ngay lúc A Xá quay đầu nhìn xem, đột nhiên có một nụ hôn rơi lên cổ nàng, môi ấm áp chạm vào da mát lạnh, như chuồn chuồn lướt nước.

Toàn thân A Xá nóng ran.

A Xá ngẩn ngơ, chỉ cho rằng Tạ Tu Hoành đã uống rất nhiều rượu, cũng làm nàng say theo.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, Tạ Tu Hoành khẽ cười, vuốt tóc nàng: "Lần này đi không biết ngày nào trở về, A Xá nguyện chờ ta chứ?"

Lời không tỏ, nhưng A Xá hiểu tâm ý của hắn qua cái hôn trong đêm tuyết vừa rồi.

Trái tim đập loạn, cái lạnh đêm đông và nỗi kinh hãi mới này đều tan biến.

Khi tuyết ngoài đình đã ngưng, A Xá mới đỏ mặt gật gật.

Tạ Tu Hoành vẫn nguyên một nụ cười, lại như thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy nàng: "Trong cung dối gian, nàng phải cẩn thận, không ai quan trọng hơn bản thân mình, gặp chuyện thì tìm Tạ quý phi, bà ấy sẽ bảo vệ nàng."

A Xá giữ ước hẹn đêm tuyết trong tim, chờ Tạ Tu Hoành năm này qua năm khác, nhìn bầu trời Trường An đổ không biết bao trận tuyết.

Mỗi lần nhớ hắn, muốn tìm thứ gửi lòng mới chợt nhận ra hắn không để lại cho nàng bất cứ thứ gì, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức, nghe ngóng tin tức của hắn ở nơi Tây Bắc xa xôi, hết năm này rồi lại tới năm tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play