Có lẽ là bởi vì xuất thân gia đình thương nhân, nhìn thấy người có bản lĩnh, Chu Tầm Miểu liền muốn kết giao lôi kéo.

Lê Thanh Chấp chính là nhìn ra điểm này, mới chủ động để lộ bản lĩnh của mình.

Chu Tầm Miểu ra vẻ mặt chưa hoàn hồn, Lê Thanh Chấp thấy vậy liền cười cười: “Chu thiếu gia, thê tử ta đang đợi ta, ta đi trước đây.”

“Lê tiên sinh đi thong thả.” Chu Tầm Miểu nói.

Lê Thanh Chấp dắt hai đứa nhỏ rời khỏi nhà họ Chu, vừa ra khỏi cửa, liền nghe Lê Đại Mao hỏi: “Cha, cha lợi hại lắm phải không?”

Lê Thanh Chấp không hề khiêm tốn: “Đúng vậy, cha rất lợi hại!”

“Cha, con có thể lợi hại giống cha không?” Lê Đại Mao hỏi.

“Đương nhiên là có thể.” Lê Thanh Chấp xoa đầu Lê Đại Mao.

Dị năng của hắn cũng có thể dùng cho người khác, chỉ là cần phải tiếp xúc thân thể.

Chỉ là dị năng hiện tại của hắn còn rất yếu… hắn phải tiếp xúc với người khác trong thời gian dài, mới có thể có ích cho người ta, hiện tại thân thể hắn còn rất yếu ớt, phải luôn vận chuyển dị năng mới có thể duy trì cuộc sống bình thường, tạm thời sẽ không dùng dị năng cho người khác.

Nhưng mà chờ đến tương lai… để cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao thông minh hơn một chút thì không thành vấn đề.

“Con cũng muốn lợi hại giống cha, sau đó ngày nào cũng ăn thịt ngày nào cũng ăn cơm trắng!” Lê Nhị Mao lập tức nói.

“Được.” Lê Thanh Chấp mỉm cười.

Ba người đi về phía bến sông, phát hiện Kim Tiểu Diệp còn chưa đến, nhưng mà Kim nãi nãi đã ở đó rồi.

Sáng sớm bà ta đến huyện thành, trên lưng cõng một sọt rau, hiện tại số rau đó đã không còn, trong sọt đều là những thứ khác.

Lê Thanh Chấp liếc mắt nhìn, không khỏi thán phục.

Từ mảnh gạch vỡ cho đến mảnh vải vụn, từ gỗ mục cho đến vỏ sò hến, cái gì cũng có.

Không chỉ như vậy, lúc này hai chân Kim nãi nãi đang ngâm trong nước, đang mò ốc bám trên bậc thang đá.

Thật là một bà lão cần cù, một khắc cũng không để bản thân nhàn rỗi!

“Nãi nãi.” Lê Thanh Chấp gọi một tiếng.

Kim nãi nãi ngẩng đầu nhìn Lê Thanh Chấp, hít hít mũi: “Chu lão gia lại cho con thức ăn thừa à?”

“Vâng, nãi nãi muốn ăn một chút không?” Lê Thanh Chấp hỏi.

“Các con ăn đi, ta không ăn.” Kim nãi nãi từ chối.

Lê Thanh Chấp nghĩ ngợi lại hỏi: “Nãi nãi trưa nay bà đã ăn gì chưa?”

“Khoẻ mạnh như vậy cần gì phải ngày ăn ba bữa, ta đã ăn sáng rồi.” Kim nãi nãi nói.

Cái gọi là bữa sáng của Kim nãi nãi, chính là bát cơm sáng nay ăn ở nhà bọn họ sao?

Người thời này quả thật một ngày ăn hai bữa, nhưng đó là bởi vì nghèo, bởi vì không có cách nào.

Sáng nay Kim nãi nãi ăn một bát cơm sau đó liền không ăn gì nữa, lúc này chắc chắn là rất đói.

Nhà họ Chu ăn thịt heo là chủ yếu, hôm nay ăn măng khô hầm thịt.

Măng khô Lê Thanh Chấp đã ăn, thịt hắn mang về, ngoài ra, Chu đầu bếp còn cho hắn mấy miếng bánh bông lan bí đỏ.

Bí đỏ gọt vỏ hấp chín, cho bột mì men nở vào, sau đó trải một lớp vải thưa lên trên xửng hấp rồi cho vào hấp, là có thể làm ra bánh bông lan bí đỏ.

Hương vị bánh bông lan cũng giống như bánh bao, chỉ là mềm xốp hơn.

Lê Thanh Chấp lấy một miếng bánh bông lan đưa cho Kim nãi nãi: “Nãi nãi, bà ăn lót dạ đi.”

“Thứ tốt như vậy, các con ăn đi.” Kim nãi nãi từ chối.

Nhưng mà Lê Thanh Chấp kiên trì đưa, Kim nãi nãi cuối cùng vẫn lên khỏi mặt nước, lau sạch tay ăn bánh bông lan.

Lê Thanh Chấp thấy vậy, lại đưa cho bà một miếng thịt.

Kim nãi nãi nói: “Nhà họ Chu thật là có tiền, thứ tốt như vậy cũng bằng lòng cho con.”

Lê Thanh Chấp cười cười không nói, hai người lại đợi một lúc, liền thấy Kim Tiểu Diệp chèo thuyền tới.

“Đợi lâu chưa?” Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Thanh Chấp.

“Không, ta vừa mới tới.” Lê Thanh Chấp cười nói, lại lấy bánh bông lan cho Kim Tiểu Diệp và Kim Tiểu Thụ ăn.

“Tỷ phu, huynh thật tốt!” Kim Tiểu Thụ há to miệng, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Trước kia hắn với tỷ phu không thân thiết, bởi vì tỷ phu mất tích còn đầy bụng oán giận, nhưng mà gần đây… đại cam thấy tỷ phu thật sự rất tốt! Ba người anh họ của hắn, chưa từng được ăn gì ngon ở chỗ Diêu Chấn Phú!

“Bánh bông lan này là làm bằng bột mì trắng sao? Có phải còn cho đường không? Ngọt thật!” Kim Tiểu Thụ nói, người ở độ tuổi này dễ đói nhất, hắn cũng giống như Lê Lão Căn, đặc biệt mong chờ thức ăn Lê Thanh Chấp mang về từ nhà họ Chu.

Kim nãi nãi liếc nhìn Kim Tiểu Thụ một cái, cõng sọt lên thuyền, còn nói: “Tiểu Diệp, ngày mai ta lại đến tìm con, lại theo con đến huyện thành.”

“Vâng.” Kim Tiểu Diệp đáp ứng.

Kỳ thật lúc nhỏ, nãi nãi nàng thường đến huyện thành, mỗi lần đi, đều là vì nhặt ve chai.

Người ở huyện thành kỳ thật không hay vứt đồ, nhưng mà nãi nãi nàng chính là có biện pháp nhặt được đủ loại đồ vật có thể dùng.

Ngoài ra, một số người ở huyện thành sẽ trồng cây ăn quả trong sân nhà, cành cây của những cây ăn quả này sẽ vươn ra ngoài tường, nãi nãi nàng đi ngang qua, cũng có thể hái được vài quả.

Nhưng mà nãi nãi nàng rất biết chừng mực, nàng nhớ có một lần nãi nãi nàng từng lẩm bẩm, nói nhìn thấy có nhà đặt bát cho chó ăn ở cửa thiếu một miếng nhỏ, hoàn toàn có thể cho người dùng, bà đặc biệt muốn nhặt về, nhưng sợ bị người ta đánh, cuối cùng không nhặt.

Cũng may là nãi nãi nàng không nhặt, nếu không con chó kia sơ ý một cái, bát cơm liền không cánh mà bay!

Chương 100. Không thấy Diêu sao công


 

“Mấy cái vỏ sò hến này có tác dụng gì?” Lê Thanh Chấp tò mò nhìn vỏ sò hến trong sọt của bà lão.

Bà lão liếc nhìn Lê Thanh Chấp một cái: “Vỏ sò hến mài lớp đen bên ngoài đi, bên trong có thể bán cho tiệm trang sức!”

Kim Tiểu Diệp nghe vậy cũng nói: “Tiệm ở huyện thành sẽ dùng vỏ sò hến làm trang sức, nhưng mà vỏ sò hến phải mài xong mới bán cho bọn họ, mà chỉ được có một chút tiền.”

Người thời này, đối với việc lợi dụng đồ vật thật sự đã đến mức tận cùng! Nhưng mà lớp trong của vỏ sò hến rất bóng loáng, quả thật rất đẹp.

Hắn nhớ kiếp trước từng đọc được trên sách, nói rất nhiều phấn ngọc trai kỳ thật là làm từ vỏ sò hến, thành phần lớp trong của vỏ sò hến và ngọc trai vốn dĩ đã gần giống nhau.

Buổi sáng lúc đi huyện thành, thuyền của Kim Tiểu Diệp đầy ắp đồ đạc, nhưng mà hiện tại đã trống không, Lê Thanh Chấp nhìn sắc mặt Kim Tiểu Diệp, liền biết nàng hẳn là kiếm được không ít.

Kim nãi nãi liền hỏi: “Tiểu Diệp, con kiếm được không ít chứ?”

Kim Tiểu Diệp nói: “Nãi nãi, thuyền của con một ngày tiền thuê đã mất bốn mươi văn rồi!”

Kim nãi nãi không nói nữa, phải biết cha Kim Tiểu Diệp đi làm đầu bếp đám cưới cho người ta, người ta một ngày cũng chỉ cho ba mươi văn.

Lần đầu tiên Lê Thanh Chấp đi thuyền cảm thấy rất thú vị, nhưng mà hiện tại ngày nào cũng đi, cũng không cảm thấy mới mẻ nữa.

Lê Thanh Chấp vẫn như cũ dạy hai đứa nhỏ đọc thuộc lòng thơ,

Thời gian trôi qua trong lúc nào không hay, liền trở về thôn Miếu Tiền.

Thuyền vừa cập bến, liền có rất nhiều người vây quanh, trong đó phần lớn là muốn đổi trâm cài tóc, đương nhiên trong đám người, cũng có Lê Lão Căn đến xin ăn.

Kim Tiểu Diệp nói: “Trâm cài tóc hết rồi, nhưng mà ta đã bảo người ta đi làm rồi, chờ ngày mai nhất định sẽ mang về cho mọi người.”

Hôm nay lúc nàng chèo thuyền chở khách có đi đến một ngôi làng, ở trong làng rao bán vài tiếng, người trong làng đó liền mua hết số trâm cài tóc còn lại của nàng.

Loại đồ nhỏ giá cả không đắt này, người thích vẫn là rất nhiều.

Những người thôn Miếu Tiền muốn mua trâm cài tóc đều thất vọng, lúc này lại có người hỏi: “Tiểu Diệp, ngươi có gặp Diêu sao công không?”

“Không có, ông ấy còn chưa về sao?” Kim Tiểu Diệp khó hiểu, phải biết bởi vì Diêu Chấn Phú không muốn chờ lâu, ngày thường đều là Diêu sao công bọn họ về sớm hơn.

“Chưa đâu!” Người trong thôn nói.

“Chắc là có việc gì trì hoãn rồi.” Kim Tiểu Diệp lên tiếng, cùng Kim Tiểu Thụ, chuyển đồ trên thuyền vào nhà.

Kim nãi nãi về nhà, Kim Tiểu Thụ thì cùng Kim Tiểu Diệp ăn cơm.

Kết quả bọn họ đang ăn, Lê Lão Căn bưng bát cơm đến bến sông khoe khoang đột nhiên quay về: “Tiểu Diệp, Diêu Chấn Phú về rồi, là người khác đưa về, Diêu sao công không về!”

“Sao lại không về?” Kim Tiểu Diệp có chút kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là gặp chuyện gì rồi sao?” Lê Lão Căn vẻ mặt lo lắng bới một miếng cơm.

Kim Tiểu Diệp cũng nhíu mày, chèo thuyền ở bên ngoài quả thật sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, trước kia nàng từng nghe nói có một chiếc thuyền nhỏ đâm vào thuyền lớn, trực tiếp bị đâm hỏng.

Còn có người ra ngoài chèo thuyền, bị người ta cướp sạch tiền.

Diêu sao công không sao chứ?

Đang lo lắng, Diêu mẫu dẫn theo Diêu Chấn Phú đến: “Tiểu Diệp, con có nhìn thấy lão Diêu không?”

Kim Tiểu Diệp nói: “Thẩm nhi, hôm nay con chỉ gặp Diêu thúc vào buổi sáng, sau đó không gặp ông ấy nữa.”

“Sao lại không gặp, chẳng phải các ngươi đều ở huyện thành chèo thuyền sao?” Giọng điệu Diêu Chấn Phú rất khó nghe.

“Huyện thành lớn như vậy, ai nói nhất định có thể gặp được!” Kim Tiểu Diệp bực bội cãi lại một câu.

Cãi xong, Kim Tiểu Diệp lại nói với Diêu mẫu: “Thẩm nhi, hai người muốn đi tìm người sao? Con có thể chèo thuyền chở hai người đi.”

Mấy năm trước, Kim Tiểu Diệp không ít lần mượn đồ nhà họ Diêu.

Ví dụ như mượn cối đá nhà họ Diêu dùng, lại ví dụ như nhà hết lửa, mượn lửa nhà họ Diêu gì đó.

Nàng luôn ghi nhớ những điều này, nhà họ Diêu cần giúp đỡ liền nghĩa không thể từ chối.

“Tiểu Diệp, vậy thì làm phiền con rồi! Bao nhiêu năm qua, lão Diêu chưa từng quên đón Chấn Phú, hiện tại ta lo lắng lắm.” Diêu mẫu nói.

Kim Tiểu Diệp ăn xong cơm ba hai lần, liền kéo Kim Tiểu Thụ, dẫn theo Diêu mẫu và Diêu Chấn Phú đi tìm người.

Lê Thanh Chấp cũng muốn đi, nhưng nhìn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, cuối cùng không đi.

Hắn dẫn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đến bờ sông tắm rửa, tiện thể giặt quần áo cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, sau khi về nhà, lại dỗ hai đứa nhỏ ngủ… Lê Thanh Chấp ở cửa đợi Kim Tiểu Diệp.

Trời đã tối, may mà hôm nay trăng sáng, trăng trên trời rất sáng, chiếu xuống mặt sông, mặt sông liền dập lượn từng lớp từng lớp ánh bạc… Kim Tiểu Diệp bọn họ, hẳn là không đến nỗi cái gì cũng không nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play